Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 272
Editor: Nguyetmai
Quản lý Lưu của trung tâm mua sắm cúi người gật đầu chào hỏi đám Kim Thánh Dạ.
Phải biết rằng mấy người này đều là tổ tông, nghìn vạn lần không đắc tội nổi.
"Kim thiếu, Hàn thiếu, Kim tiểu thư, còn có vị… vị tiểu thư không biết tên này, xin hỏi tại sao bốn người cô cậu lại tới đây? Mới sáng sớm thôi mà." Quản lý Lưu nịnh nọt mở miệng.
Kim Thánh Dạ mỉm cười, "Là như thế này, chiều hôm qua bạn của chúng tôi mất tích ở trung tâm mua sắm của các người, đến tận bây giờ mà vấn đề còn chưa được giải quyết, bạn của tôi cũng chưa liên lạc với chúng tôi. Vậy nên, có phải là trung tâm mua sắm của các người cũng nên chịu một phần trách nhiệm hay không?"
Rõ ràng là nụ cười tươi tắn, nhưng ý cười lại không lan tới đáy mắt của Kim Thánh Dạ.
Rõ ràng là giọng nói dịu dàng không gì sánh được, nhưng lại lộ ra hơi thở nguy hiểm nồng nặc.
Thâm độc lạnh lùng.
Quản lý trung tâm mua sắm bất giác toát mồ hôi. Bạn của Kim thiếu? Tuy rằng cậu không nói rõ tên của người mất tích, thế nhưng người có thể làm cho Kim thiếu và Hàn thiếu cùng nhau ra mặt, chắc chắn là không đơn giản.
"Kim, Kim thiếu, nếu cậu có chỗ nào cần dùng tôi thì cứ việc phân phó, không cần phải khách sáo với tôi đâu." Quản lý Lưu vội mở miệng.
Điềm Tâm nhìn lướt một vòng tất cả nhân viên ở đây, rồi thấy được Tô Khả Nhi đang trốn ở phía sau cùng.
"Tô Khả Nhi, là cô?" Điềm Tâm nhíu mày.
Điềm Tâm vừa nói xong, Thất Tịch cũng dời sự chú ý lên người Tô Khả Nhi. Ánh mắt Thất Tịch sáng lên, tức giận đi tới, "Ôi này, sao trùng hợp vậy, Tô Khả Nhi?"
Tâm lý của Tô Khả Nhi cực kỳ mạnh, không có một chút dáng vẻ hốt hoảng nào, "Thật đúng là trùng hợp, à không đúng, nói chính xác là thật xui xẻo, lại gặp phải mấy người."
Dù cho lúc này Tô Khả Nhi đã không còn là đại tiểu thư thiên kim nhà họ Tô, nhưng trong giọng điệu của cô ta vẫn mang theo sự kiêu ngạo đáng ghét.
"Cô…" Thất Tịch thở phì phò, vén tay áo lên, muốn đi tới đẩy cô ta.
Cái con đê tiện này, lần trước trường học tổ chức trò chơi can đảm, cô ta suýt chút nữa đã hại chết cô và Điềm Tâm.
Sau này cô ta bị trường đuổi học, nghe nói trong nhà bị phá sản, vốn tưởng rằng cô ta sẽ có chút tiến bộ, không ngờ vẫn kiêu căng hống hách khiến người chán ghét như vậy.
"Thất Tịch, bình tĩnh một chút đi." Hàn Hữu Thần đúng lúc kéo cô nhóc đang xù lông này lại.
Kim Thánh Dạ nhíu mày, Tô Khả Nhi đi làm trong trung tâm mua sắm này?
Tất cả đều trùng hợp quá mức!
Kim Thánh Dạ bước lên vài bước, nói với Tô Khả Nhi: "Tô Khả Nhi, mấy người chúng tôi có chuyện muốn hỏi cô, mời cô đi theo chúng tôi."
Đáy mắt Tô Khả Nhi lướt qua vẻ bối rối. Cô ta trấn định, khoanh tay trước ngực, đứng yên tại chỗ, "Thật ngại quá, tôi không có thời gian nghe các người hỏi chuyện."
Quản lý Lưu của trung tâm mua sắm thấy vậy thì lập tức trừng Tô Khả Nhi, nổi giận nói: "Tô Khả Nhi! Cô nói năng cái kiểu gì vậy? Còn không mau xin lỗi Kim tiểu thư và Kim thiếu cho tôi?"
Tô Khả Nhi cười lạnh một tiếng, "Xin lỗi? Dựa vào cái gì chứ? Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!"
"Cô… cô, tôi thấy cô không muốn tiền thưởng năm nay nữa phải không? Cô còn dám coi thường lời nói của cấp trên?" Quản lý Lưu bị lời nói của Tô Khả Nhi chọc giận, chỉ vào Tô Khả Nhi, tức muốn hộc máu mà nói.
Tô Khả Nhi liếc mắt, tháo thẻ nhân viên rồi ném mạnh xuống đất, "Hôm nay tôi cứ coi thường anh đấy, rồi sao nào? Đừng tưởng rằng một quản lý nho nhỏ như anh là có thể hô to gọi nhỏ với tôi. Tôi không làm nữa! Từ giờ trở đi, không ai trong các người có tư cách sai bảo tôi nữa. Hẹn gặp lại!"
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
60 chương
121 chương
10 chương
129 chương