Editor: Nguyetmai "Đó là một ngày giữa hè, tôi vừa mới về nước đã bị ông già kéo về nhà, một đám vệ sĩ đuổi theo tôi, sau đó… tôi đụng phải cô, cũng chính vì cô mà hại tôi bị vệ sĩ bắt được. Nói thật, lúc ấy suy nghĩ muốn bóp chết cô tôi cũng có luôn đó, tôi đã thề không đội trời chung với cô, muốn cô phải khổ sở." "Tôi nghĩ cách khiến cô tới học viện Thánh Lợi Á, muốn giam cô ở bên cạnh mình để trêu chọc cô, có nhớ lúc cô vừa nhập học thì phát hiện giấy trúng tuyển là giả không? Không sai, là do bổn thiếu gia làm đó." Trì Nguyên Dã nói tới đây thì gương mặt trở nên rất đáng ghét. Điềm Tâm giật giật môi. "Điều khiến bổn thiếu gia không ngờ tới chính là, cô lại đến nhà tôi ở, ngày ngày gặp mặt, cô có biết lúc ấy tôi thật sự rất khó chịu khi nhìn thấy cô không hả?" "Nói thật, con nhóc tiểu học này, dáng người cô chẳng ra làm sao cả, đầu óc thì lại đơn giản, có lúc còn đơn giản đến mức ngu xuẩn không có thuốc chữa." M* nó, rốt cuộc cái tên chiết tiệt này đang nói cái gì vậy chứ? Điềm Tâm xem đến đoạn này giận đến mức muốn quăng luôn cả chiếc ipad! "Nhưng mà…" Trì Nguyên Dã hơi ngừng lại, gương mặt tuấn tú thu lại vẻ bất cần đời ban nãy, trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào ống kính, giống như… khóa chặt Điềm Tâm đang ở bên ngoài màn hình. "Chỉ là con nhóc tiểu học ngu ngốc như vậy lại cướp mất trái tim tôi." Đôi môi mỏng nói từng chữ rõ ràng. Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên Điềm Tâm như ma chú. Cô hơi khựng lại. Trì Nguyên Dã nói tới đây thì dời mắt khỏi màn hình, cậu rũ mi, lông mi dài tạo thành chiếc bóng thật dài, ánh mắt cậu thản nhiên, khóe môi cong lên thành nụ cười nhẹ, giọng nói xa xăm lộ ra hồi ức, "Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ lúc chơi trò chơi gan dạ cô rơi nước mắt vì tôi bị rắn cắn, có lẽ vì cô được nam sinh khác tỏ tình, tôi phát hiện ra mình khó chịu đến cực độ, có lẽ là lúc cô bị kẻ khác bắt bạt nhưng lại quật cường không khóc làm cho người ta đau lòng, có lẽ… là lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã sớm bị con nhóc đó ăn sạch sẽ, không thể nào tránh được." Hu hu, sao tự nhiên mình lại muốn khóc vậy chứ? Điềm Tâm cắn môi nhìn màn hình, nước mắt lưng tròng. "Thấy cô đau lòng tôi cũng sẽ đau theo, thấy cô vui vẻ, tôi cũng không kìm lòng được mà mỉm cười, chẳng hay từ lúc nào tâm trạng của cô đã quyết định luôn cả tâm trạng của tôi. Chứng kiến cảnh cô bị bắt nạt, tôi chỉ hận không thể đưa đám người kia xuống địa ngục. Tôi muốn bảo vệ cô, muốn nhìn thấy cô luôn tươi cười. Tôi nghĩ, đây chính là thích." "Sở dĩ quay video dài là vì tôi không thể nói những lời này khi đối diện với cô được, khụ, tôi cảnh cáo cô, tuyệt đối không phải vì bổn thiếu gia ngại đâu, mà là vì tôi rất sợ mình chưa nói xong những lời này thì đã bị cô từ chối." "Đáng chết, bổn thiếu gia luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ lại sợ đối diện với lời từ chối của cô, con nhóc tiểu học này, cô nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi đấy." Tình cảm được mấy giây, gương mặt của Trì thiếu lại trở nên tàn khốc, "Tôi cho cô hai lựa chọn, một là làm bạn gái tôi, hai là để tôi làm bạn trai cô, cô chỉ có thể chọn một trong hai điều đó, nghe rõ chưa?!" "Cô mà dám từ chối thì chết chắc đấy, nhưng mà dù cho cô có từ chối thì cũng vô dụng thôi!" Trì Nguyên Dã nói xong lại lạnh lùng cầm lá bài Tarot cuối cùng lên, nói với vẻ nghiêm túc, "Con nhóc tiểu học, yêu cầu cuối cùng của tôi đây, tôi muốn cô làm bạn gái của tôi, cô không được từ chối!" "Này, con nhóc tiểu học, tôi thật sự, rất thích cô."