Translator: Nguyetmai "Cậu bị sốt, sốt rất cao, bác sĩ nói có thể cậu bị cúm, phải nằm viện thêm hai ngày để quan sát." Điềm Tâm nghe xong mới thở dài một hơi, tức giận nhìn Thất Tịch, "Cậu dọa mình sợ chết khiếp, mình chỉ bị cảm cúm lên cơn sốt thôi mà cậu bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế. Mình còn tưởng mình bị làm sao rồi." Kim Thất Tịch lè lưỡi, cười hì hì, đưa quả táo đã gọt vỏ sạch sẽ cho Điềm Tâm, "Cậu ăn táo đi." "Cảm ơn cậu." Điềm Tâm chống người ngồi dậy, không chút khách sáo cầm quả táo cắn ngay một miếng, giọng nói ậm ờ không rõ ràng: "Trì Nguyên Dã thì sao? Cậu ấy thế nào rồi?" Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ngoài hành lang. "Các người cút hết cho tôi!" "Trì thiếu, cậu chưa thể xuống giường được, còn phải nằm theo dõi thêm một ngày nữa mới có thể hoạt động bình thường..." "Tôi bảo ông cút ra!" Một giọng nói không kiên nhẫn vang lên, kèm theo đó là tiếng "rầm" vang dội, cửa phòng bệnh của Điềm Tâm đã bị đá toang ra một cách không chút lễ độ. Advertisement / Quảng cáo Trì Nguyên Dã cũng đã thay bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, vóc người cao lớn, vừa ngầu vừa ngang tàng, cánh tay trái còn đang băng bó, lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu thiếu niên, thậm chí còn tăng thêm vẻ đẹp trai kiểu khác cho cậu. Lúc cậu nhìn về phía Điềm Tâm, đôi mắt đen láy bỗng hiện ra một cảm xúc khác lạ. Cậu bước về phía trước vài bước, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Này, cô nhóc tiểu học, cô không sao chứ?" Điềm Tâm im lặng cầm quả táo, tên quỷ này là cướp sao? Không thể tử tế mở cửa bước vào à? Lần nào cũng đạp cửa mới chịu! Nhìn gương mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm không kìm được lại nghĩ tới nụ hôn đột ngột không hiểu ra sao khi nãy. Vừa nhớ lại, Điềm Tâm liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Trì Nguyên Dã. Cô rũ mắt nhìn quả táo: "Tôi không sao." Vừa dứt lời, cô quay đầu nhìn Thất Tịch, cố tình chuyển đề tài: "À, đúng rồi, Thất Tịch, nghe nói ngoài rạp đang chiếu một bộ phim mới của Disney, cuối tuần này mình cùng đi xem đi..." Trì Nguyên Dã bị Điềm Tâm lờ đi, trong lòng rất khó chịu, cậu căng mặt ra, cố ý chạy tới trước mặt Điềm Tâm, tra hỏi cô: "Cô có ý gì vậy, sao lại lờ tôi đi?" Điềm Tâm lại nhìn sang nơi khác, "Đâu có, làm gì có chuyện đó, tôi buồn ngủ rồi, cậu mau ra ngoài đi." Advertisement / Quảng cáo Trì Nguyên Dã trợn mắt nhìn Điềm Tâm, trong lòng cậu đang cảm thấy: Vô! Cùng! Khó! Chịu! Nghe tin con nhóc thối này ngất xỉu, cậu lo lắng cuống cuồng, vội vàng xông vào đây xem. Cuối cùng con nhóc thối này lại đối xử với cậu như vậy? Trì Nguyên Dã nghiến răng, ngạo nghễ nhìn xuống Điềm Tâm vốn đang quay ngoắt mặt đi không để ý đến mình, nghiêng đầu bực bội đá ngã chiếc ghế bên cạnh. Các bác sĩ y tá thấy vậy thì sợ tái mặt, hốt hoảng chạy lại, "Sao vậy? Có chuyện gì vậy?" "Này!" Trì Nguyên Dã lạnh lùng đứng đó, hất hàm ra lệnh với bác sĩ, "Tôi muốn chuyển sang phòng bệnh này!" "Hả?" Bác sĩ có chút sửng sốt trước yêu cầu kỳ lạ của Trì Nguyên Dã, vội vã lau mồ hôi túa ra trên trán, "Vâng, vâng!" Nói xong, bác sĩ bước lại gần Điềm Tầm, "Cháu gái, có thể phiền cháu chuyển sang phòng bệnh khác được không, chú sẽ nhờ y tá cầm chai nước biển cho cháu..." Bác sĩ còn chưa dứt lời, lại nghe một tiếng "rầm" nữa vang lên. Trì Nguyên Dã tiếp tục đá văng một cái ghế. Cậu cao giọng không coi ai ra gì, trợn mắt nhìn bác sĩ, "Ông sắp xếp kiểu vớ vẩn gì vậy? Tôi bảo là tôi muốn nằm ở phòng bệnh này cùng cô ấy!" Nói xong, cậu chỉ thẳng về phía Điềm Tâm.