Translator: Nguyetmai Đôi tay lộ rõ từng khớp xương rắn rỏi của cậu luồn vào mái tóc Điềm Tâm, dùng sức cố định cơ thể cô. Đôi môi lành lạnh của cậu liên tục ngang ngược đòi hỏi đôi môi cô. Điềm Tâm ngây ngẩn cả người, đầu óc cô trống rỗng không nghĩ được gì. Một lúc lâu sau cô vẫn chưa hồi hồn, cho đến tận khi cậu thiếu niên bắt đầu cạy mở hàm răng mình ra, thăm dò đi vào trong khoang miệng, vờn theo đầu lưỡi mình, tìm tòi hương vị ướt át của mình… Có một thứ cảm giác mềm mềm tê dại truyền từ đầu lưỡi đến thẳng não Điềm Tâm. Điềm Tâm trợn tròn đôi mắt, nhìn gương mặt đẹp trai đang gần mình trong gang tấc. Đôi môi cậu man mát như thạch rau câu, mang theo hương vị ngọt ngào cuốn đôi môi cô, mở ra lửa nóng nồng nhiệt vô tận trong cô. Bác sĩ đứng bên ho nhẹ một tiếng, vội nhân cơ hội này mà bôi thuốc giúp Trì Nguyên Dã. "A..." Cuối cùng Điềm Tâm cũng phản ứng lại, theo bản năng muốn đẩy cậu ra, nhưng cậu chỉ cần dùng một tay cũng có thể dễ dàng bắt cổ tay cô, giữ chặt cô trước ngực mình. Thật kỳ lạ, tại sao trong người mình không còn chút sức lực nào vậy? Cơ thể cũng bắt đầu mềm nhũn... Bác sĩ vì đạo đức nghề nghiệp nên ngồi yên nhìn thẳng bôi thuốc cho Trì Nguyên Dã. Sau khi băng bó vết thương xong, ông treo chai truyền dịch ngay ngắn, rồi kéo rèm đi thẳng ra ngoài. Ông trao lại không gian nhỏ hẹp này cho Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã. Điềm Tâm xấu hổ tới mức muốn chết đi ngay cho xong, hu hu... Advertisement / Quảng cáo Sau khi nụ hôn dài nóng bỏng kết thúc, Trì Nguyên Dã thở gấp buông Điềm Tâm ra. Cậu vươn ngón tay thon dài khẽ vuốt ve đôi môi mình, dáng vẻ vô cùng quyến rũ. Cả người Điềm Tâm mềm nhũn, cô thở hổn hển nằm dựa sát trên người Trì Nguyên Dã, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi hé mở, ra sức hít thở. Trời ạ, khuôn mặt cô nóng quá, giống như đang sốt vậy! Rốt cuộc Trì Nguyên Dã có ý gì? Điềm Tâm tức giận cắn môi, ngước mắt lên nhìn, rồi lại thấy Trì Nguyên Dã đang cà lơ phất phơ ngồi đó, một tay truyền dịch, một tay gối sau ót, gương mặt lười biếng, không hề có chút ngại ngùng. "Trì Nguyên Dã, sao cậu có thể, sao cậu có thể..." Điềm Tâm tức giận giậm chân. Trì Nguyên Dã nhướng mày, "Trong những trường hợp đặc biệt thì phải dùng tới cách đặc biệt thôi, là cô muốn giúp tôi dời đi sự chú ý mà." "Cậu..." Nhưng cô chưa từng suy nghĩ đến việc dùng cách này mà! Xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới bệnh viện, các bác sĩ y tá vội vàng chạy lại đẩy Trì Nguyên Dã xuống xe, để lại Điềm Tâm vào cũng không được, đi cũng chẳng xong, giận tới mức phát điên. Lần thứ ba rồi, đây là lần thứ ba cô bị tên ác ma này cưỡng hôn! Tại sao lần này tim cô lại đập nhanh tới vậy? Đầu óc còn quay cuồng choáng váng nữa? Chờ đã, thật sự rất choáng váng... Advertisement / Quảng cáo Điềm Tâm day day thái dương, đột nhiên cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, rồi ngay sau đó chợt tối sầm lại... *** Lúc Điềm Tâm tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc trắng xanh. Thật kỳ lạ, cô bị làm sao vậy? Điềm Tâm cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng phát hiện ra trên mu bàn tay mình đang cắm kim truyền nước, Thất Tịch bên cạnh đang tập trung gọt táo. "Thất Tịch..." Đôi môi Điềm Tâm khẽ động đậy. Bàn tay Thất Tịch run nhẹ, suýt nữa tự gọt vào tay mình. Cô mừng rỡ nhìn Điềm Tâm, "Cậu tỉnh rồi à?" Điềm Tâm gật đầu, đôi mắt trong veo tò mò quan sát xung quanh, "Thất Tịch, mình bị làm sao vậy?" Kim Thất Tịch bày ra dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi. Tim Điềm Tâm như nhảy tót lên cổ họng, trời ơi, có cần phải tỏ ra nghiêm trọng tới vậy không? Chẳng lẽ cô lại giống nữ chính trong phim Hàn, mắc bệnh nan y không chữa trị nổi? /(ㄒo ㄒ)/~~ Gương mặt bé nhỏ của Điềm Tâm trở nên trắng bệch, cô cố gắng nhếch môi, "Cậu mau nói đi, rốt cuộc mình mắc bệnh gì?"