Editor: Nguyetmai Kim Thất Tịch nhấn nút nghe máy, vừa nhanh chân chạy trốn vừa hét lên với người ở đầu bên kia, "Anh Hữu Thần, cứu mạng với, có kẻ xấu muốn bắt em, anh mau tới cứu em đi, hu hu..." "Đừng chạy, mau đứng lại cho tao!" Mấy người đàn ông này thật sự là quá khỏe, người cao, chân dài, bước mấy bước là có thể đuổi kịp Thất Tịch rồi. Điện thoại rơi bộp một tiếng xuống đất, không biết làm sao, loa ngoài lại được bật lên. Một chất giọng êm tai vang lên, "Hử? Thất Tịch? Em sao thế? Em đang ở đâu..." Lời nói còn chưa dứt, đã bị một người đàn ông trong số đó đạp mạnh một cái, đá thẳng xuống con suối bên cạnh. "Các người thả tôi ra!" Kim Thất Tịch bị giữ chặt cổ áo, chân lơ lửng trên không, không ngừng đá lung tung. Cô nàng phẫn nộ nhìn người đàn ông vừa đá di động của mình xuống suối, "Đồ khốn nạn, anh dám đá di động của tôi! Thả tôi ra, các người thả tôi ra!" "Thất Tịch..." Điềm Tâm đứng cách đó không xa, mắt thấy Thất Tịch đã bị bắt thì lo lắng đến mức giậm chân. "Điềm Tâm, cậu đừng để ý đến mình, mau chóng đi tìm Nguyên Dã đi!" Thất Tịch quay đầu nói với Điềm Tâm. "Con ranh kia, tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám bước thêm một bước nữa, tao cam đoan mày sẽ không được gặp mặt con bé chết tiệt này nữa!" Tên kia nói rồi sờ nắn gương mặt nhỏ nhắn của Kim Thất Tịch, cười đầy bẩn thỉu, "Nhìn con bé này trông cũng trắng trẻo ngon ăn đấy, hương vị chắc cũng quyến rũ mê người. Lạc Điềm Tâm, tao cảnh cáo mày, không được nhúc nhích, nếu không tao sẽ hiếp con bé này sau đó bóp chết nó trước mặt mày, mày có tin không!" Advertisement / Quảng cáo "Anh dám!" Kim Thất Tịch phẫn nộ lườm cả đám, "Các anh có biết tôi là ai không? Nếu các anh dám, dám làm thế... thì gia tộc tôi sẽ không tha cho các anh đâu!" "Ồ? Thật sao? Dù sao cũng phải chết, chẳng bằng chúng ta nếm thử hương vị của đại tiểu thư nhà họ Kim trước đi, dù có chết cũng đáng!" "Điềm Tâm, cậu đừng nghe bọn họ nói, cậu chạy mau đi, không thì cả hai chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm, cậu mau trở về gọi người tới cứu mình! Vẫn còn kịp mà!" Thất Tịch nhìn Điềm Tâm hét lớn Điềm Tâm đứng cách đó không xa lâm vào thế khó khăn, cô nghiến chặt răng, đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên cảm thấy có người đập mình một cái thật mạnh, sau đó trước mắt tối sầm lại, cô ngất đi... Đám khốn kiếp này... "Điềm Tâm, Điềm Tâm cậu mau tỉnh lại đi." Có người đang lay người cô, Điềm Tâm nhíu mày, khó khăn mở mắt ra. Vừa mở mắt, liền đối mặt với ánh mắt đầy lo lắng của Thất Tịch. Advertisement / Quảng cáo Kim Thất Tịch thở phào một hơi nhẹ nhõm, "May quá, may quá, rốt cục cậu cũng tỉnh rồi." Điềm Tâm giãy giụa bò dậy, chợt nhận ra mình đang bị trói, cô quay đầu quan sát bốn phía, nơi này chắc hẳn là một nơi nào đó trong khu rừng. "Mặt cậu sao rồi?" Điềm Tâm nhìn gương mặt sưng đỏ của Kim Thất Tịch, lo lắng hỏi. Kim Thất Tịch oan ức sịt mũi, "Bị con đê tiện Tô Khả Nhi tát một cái, tức chết mất thôi, đợi đến khi chúng ta thoát ra được, mình nhất định sẽ lột da cô ta!" Tô Khả Nhi, Tô Khả Nhi, lại là Tô Khả Nhi! Rốt cuộc mình gây thù gì với cô ta? Mà cô ta cứ năm lần bảy lượt tìm mình gây chuyện, còn làm hại người bên cạnh mình! "Ồ, hai vị đại tiểu thư tỉnh rồi à?" Tô Khả Nhi mặt đầy kiêu ngạo đi vào. Cô ta khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Điềm Tâm và Thất Tịch. "Tô Khả Nhi, cô còn không mau thả chúng tôi ra! Tôi nói cho cô biết, mấy người đừng hòng thoát tội, cô cho rằng cô trói tôi và Thất Tịch ở đây, là có thể che giấu người khác sao? Mấy người có thể giam chúng tôi cả đời không?" Điềm Tâm phẫn nộ lườm cô ta. Tô Khả Nhi lững thững mở miệng, đôi mắt lạnh như băng, vừa cười vừa nói, " úng là chúng tao không thể giam chúng mày cả đời, nhưng chúng tao có thể khiến chúng mày cả đời này không thể mở miệng được nữa!"