Người lái xe chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như lúc này, kể cả khi anh gồng mình chạy đua với hàng chục người tài năng khác để kiếm một chân vào làm việc bên cạnh cậu cháu trai bí ẩn của thủ lĩnh Bạch Hổ. Không gian của chiếc xe bốn bánh đã chật hẹp nay dường như còn bị thít chặt lại bởi áp lực vô hình đến từ hàng ghế sau, người thiếu niên tuấn tú vẫn lạnh lùng đến vô cảm, nhưng kẻ ngốc cũng nhận ra rằng tâm trạng cậu rõ ràng xấu đến mức thậm tệ. Tất cả bắt đầu từ lúc cô gái kia nói hai chữ:”Khắc Phong” Và rõ ràng đó không phải những gì cậu chủ muốn nghe. Tường Vi trở mình trên vai Khánh Nam, lẩm bẩm một cái tên không rõ ràng. Cậu nhíu mày, đẩy đầu cô về phía cửa sổ rồi tiếp tục đọc tài liệu. Nhưng chỉ mấy phút sau, cô lại dựa vào vai cậu. Lại đẩy. Lại dựa. Lại đẩy. Lại dựa. … Cuối cùng, Khánh Nam đành thở dài, để mặc cô gối đầu lên vai mình, hướng sự tập trung vào tập tài liệu trên tay, nhưng hơi thở ấm nóng kề sát bên tai khiến cậu không thể lờ cô đi quá mười giây hay tập trung làm bất cứ việc gì. Phiền thật. Bất đắc dĩ nhìn sang khuôn mặt đang ngủ của ai đó. Ánh mắt cậu trượt dài từ đôi mắt, sống mũi, rồi đến đôi môi. Khánh Nam nhớ rất rõ, buổi sáng hôm ấy, gió thổi mạnh, rèm cửa bay phấp phới, tóc cô quấn quýt trên khuôn mặt cậu, chỉ riêng sự mềm mại từ cánh môi ấy là không thể nào bị xóa nhòa. – Khắc Phong… Giọng Tường Vi vang lên mềm mại như một chú mèo lười, điều mà không bao giờ có thể thấy khi cô còn tỉnh táo. Những suy nghĩ rối rắm trong đầu Khánh Nam lập tức bay sạch, cậu ngẩng đầu, ánh mắt ảm đảm, đây là lần thứ mười một. Tựa vào vai cậu, ở bên cậu, nhưng lại gọi tên một người con trai khác. Tương Vi cau mày thật chặt, dường như cơn ác mộng cô gặp phải đã lên đến đỉnh điểm, đến nỗi cô phải giơ tay tìm kiếm một thứ gì đó để bấu víu, dựa dẫm. Khánh Nam không nhìn đến bàn tay cô đang đưa ra, cũng không định nắm lấy, vì người cô nghĩ bây giờ không phải là cậu, mà cậu thì không bao giờ chấp nhận là một kẻ thay thế. Nhưng nếu… Rũ mắt xuống, Khánh Nam ghé sát vào tai cô thì thầm, giọng khàn khàn như thôi miên. – Tường Vi, gọi tên tôi. Ở khoảng cách gần, Khánh Nam cảm thấy thân hình mềm mại của cô bỗng trở nên cứng nhắc trong nháy mắt. Nhếch môi, cậu biết, cô đã tỉnh. Khánh Nam lồng tay vào bàn tay chưa kịp rút lại của Tường Vi, hơi ấm lan tỏa, mười ngón tay đan chặt. Cậu cúi xuống, không chút do dự, đặt lên tay cô một nụ hôn nhẹ, nửa trêu đùa, nửa vỗ về. – Gọi tên tôi_Cậu lặp lại lần nữa. Hàng mi thẳng và dài của cô rung lên, hiển nhiên là bị chấn động không hề nhẹ. Khánh Nam liếc thấy tai cô đỏ lên một mảng. Cậu thích thú ngắm vẻ quẫn bách và xấu hổ trên mặt Tường Vi, tay tự nhiên đùa nghịch mấy sợi tóc vương trên vai cô, chờ cô phản ứng. – Không gọi sao? – Khánh Nam…! Tường Vi nghiến răng, mở bừng mắt, giật phắt tay mình ra khỏi tay cậu, chỉnh lại mấy sợi tóc rối rồi dựa sát về phía cửa sổ, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Cả quá trình diễn ra chỉ trong vài giây. Khánh Nam ngẩn người, bật cười. Tiếng cười trầm thấp của cậu khiến vành tai cô càng thêm đỏ ửng, má cũng phớt hồng, không biết là vì tức giận hay vì gì khác. – Tường Vi_Cậu gọi. – Nói_Cô cục cằn, bụng tức anh ách. – Đấy không phải là cách gọi tên bạn trai đâu. – Tôi tưởng chúng ta chỉ giả làm người yêu?_Giọng cô đầy giễu cợt, dường như muốn chọc tức. – Tôi nói là giả lúc nào?_Khánh Nam vẫn thản nhiên như không. – Mặt dày_ Cô hừ lạnh, nói không chút kiếng nể. Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ. – Sao biết? Sờ thử rồi à? Tường Vi thấy có gì đó không ổn, nhạy cảm quay đầu lại, giật mình, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Khánh Nam đã ở ngay sau lưng cô từ lúc nào, bóng dáng cao lớn của cậu giam cô vào một góc xe, đèn đường hắt lên đôi mắt hổ phách thứ ánh sáng dịu dàng lạ lẫm. Tường Vi cảm thấy, đêm nay tim cô đã bị cậu doạ đến phát điên rồi. – Cô quên điều còn lại trong giao kèo rồi sao? Giọng cậu nghiêm túc, ánh mắt đã trở lại vẻ hờ hững vốn có, nhưng dường như Tường Vi cảm thấy sự dịu dàng mà cô vừa thấy vẫn chưa hề biến mất, nó chỉ được giấu đi rất kĩ mà thôi. Cô cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ cái gì, chậm chạp trả lời. – Còn nhớ. “Tôi sẽ khiến cô yêu tôi” – Tốt, vậy thì tôi muốn thêm một điều kiện. Cậu cười, nâng cằm cô lên. – Khi nào cô yêu tôi thì hãy tỏ tình với tôi, được không? Nói cứ như là sẽ có ngày cô yêu cậu thật vậy! Tường Vi mím môi, nghĩ cũng không thèm nghĩ, hất tay cậu ra, nhưng Khánh Nam đã dùng tay kia bịt mồm cô lại trước khi cô kịp xỉa xói bất cứ điều gì, mắt cậu thoáng qua chút tinh ranh và trêu ghẹo. – Nghĩ cho kĩ vào Tường Vi, đừng quên cô đã hứa gì với ông tôi. Tường Vi tròn mắt ngạc nhiên, ông Tiệp đã cho Khánh Nam biết ư? Không thể nào! Bởi vì ông đã hứa sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về cuộc nói chuyện ngày hôm đó của họ cho Khánh Nam cơ mà? Khoan đã… Không nói những chuyện đó sau ngày hôm đấy, nhưng trước ngày hôm đấy thì sao? Đại não bắt đầu xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, mọi chuyện dần trở nên rõ ràng đến mức không thể tin nổi. Giỏi lắm, Tường Vi, mày bị rơi vào bẫy của hai ông cháu này rồi! Càng nghĩ càng thấy tức, Tường Vi bèn vồ lấy cái tay đang bịt mồm mình, cắn một cái thật đau. Nhưng Khánh Nam đã rút tay lại kịp lúc, khiến hàm răng của cô va vào nhau, đau điếng. Tường Vi ôm miệng, thù hằn nhìn cậu. – Được lắm Khánh Nam, cậu dám chơi tôi! Khánh Nam giữ đầu không cho cô ngọ ngoậy, tay xoa xoa bên má trắng mịn của Tường Vi, ra vẻ rất nghiêm túc hỏi. – Đồng ý hay không đồng ý? Cô hất tay cậu ra, hét. – Tôi muốn hủy giao kèo! Xe dừng lại, Tường Vi liếc thấy đã đến nhà của mình bèn vùng vẫy thoát khỏi cậu, mở cửa xe. Cô muốn thoát khỏi cái con người dối trá này ngay lập tức! Sự thật chứng minh, trời không chiều lòng người, Khánh Nam đã bắt được một tay của Tường Vi, tay còn lại giơ ra, bình tĩnh đếm. – Bố, mẹ và Khắc Phong. Họ và sự tức giận này của cô, cái nào quan trọng hơn? Lời hứa của Ông Tiệp chính là lời đảm bảo cho sự an toàn của gia đình cô. Nếu giờ cô bỏ đi thì cũng đồng nghĩa với việc phá vỡ lời hứa và đặt gia đình mình vào nguy hiểm. Cho dù khả năng xảy ra nguy hiểm là 0,001% thì cũng không đời nào cô để điều đó xảy ra và Khánh Nam biết điều đó. Vì thế, cô dừng lại. – Đi về. Người lái xe nhìn cậu chủ điển trai của mình rồi lại nhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái đang xa dần, cảm thấy khó hiểu. – Theo đuổi con gái nhà người ta lại còn bắt cô ấy tỏ tình trước, sao cậu không tỏ tình luôn với cô ấy cho nhanh? Khánh Nam cũng đưa mắt nhìn theo Tường Vi. – Nếu tôi nói bây giờ, cô ấy không gánh nổi đâu. Bởi vì chưa thích cậu nên không gánh nổi tình cảm của cậu. — Đây là đoạn mình viết trước kia, thật sự là đã bỏ bê truyện này quá lâu rồi và cũng xin lỗi vì không hề thông báo gì cho các bạn đến bây giờ. Mặc dù mình nghĩ nhiều bạn cũng quên truyện này rồi nhưng mình vẫn phải xin lỗi vì sẽ drop bộ này, mình không hề có ý tưởng gì cho nó luôn =((( Nhưng hai mươi lăm chương dài hơn rất nhiều so với những gì mình tưởng tượng và mình đi được xa thế là nhờ có các bạn. Cám ơn và xin lỗi các bạn nhiều. From Licaen with love