Hợp đồng tình yêu

Chương 23 : Ai cứu ai?

Tường Vi gục mặt vào hai đầu gối, cảm giác kiệt quệ và mệt mỏi từ từ dâng lên chiếm cứ đại não. Không muốn nghĩ gì, không muốn làm gì và không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì. Mười bảy năm, cô mài được cái đầu lạnh nhưng không mài nổi một trái tim sắt đá. Ai cũng bảo cô lạnh lùng, mạnh mẽ và kiên cường, cô cũng nghĩ thế, dù không đến mức quá vô tình nhưng có lẽ cũng đủ để đến khi gặp lại anh ta, cô không thảm tới mức chưa nói nổi mấy câu mà nước mắt đã rơi đầy mặt. Chiếc khuyên tai phát ra tiếng rè rè, kéo ý thức cô trở lại, Tường Vi ấn nút nghe, không lên tiếng. Đầu bên kia cũng chẳng nói câu nào. - Nói chuyện_Cô mất kiên nhẫn. - Hừ. Cái điệu này... - Khánh Nam? - Sao? Lại còn "sao"? "Sao" là "sao" thế nào, bây giờ ai đang cần hỏi ai đây? - Có gì thì nói đi_Cô chẳng còn hơi sức đâu mà đi suy đoán tâm tư của ông cố này nữa. - Mười phút liên lạc một lần, cô đếm xem đã qua bao nhiêu lần mười phút rồi? Chết trong đấy rồi à? Cô nghĩ gì mà xông vào đấy một mình? Cái giọng ngang tàn đó, cái giọng chất vấn đó, cậu nghĩ mình là ai mà có quyền thái độ với cô như vậy? - Đưa khuyên cho Bắc, giờ tôi không muốn cãi nhau. - Tường Vi!_Cậu gọi tên cô một cách lạnh lùng, không cho phép trốn tránh. - Không nghe sao? Tôi không muốn nói chuyện với cậu! Tường Vi từ trước đến nay chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, cậu lạnh lùng, cô lại càng gai góc, quyết không chịu thua thiệt. Lại một đợt im lặng ập đến. Tường Vi không kiên nhẫn định đưa tay ngắt liên lạc, đúng lúc đấy, Khánh Nam lên tiếng. - Có chuyện gì rồi? Giọng cậu không còn gay gắt trách mắng, cũng không bộc lộ cảm xúc gì khác thường, nhưng từng câu từng chữ dường như mang theo ấm áp, ngấm vào lòng cô. Cho dù không gặp mặt, không biết cô đã trải qua chuyện gì, nhưng lại biết cô đang cảm thấy thế nào. Một sự ấm ức bỗng trào lên trong lòng ngực, nghẹn lại, ngắt ngứ ở cổ họng. - Có phải anh ta đã làm gì cô không?_Ngừng một lát, cậu tiếp_Anh trai cô. Sự cảm động vừa nhen nhóm bỗng nhiên vụt tắt, cô lạnh giọng. - Sao cậu biết? - Tôi điều tra anh ta. - Thế thì cũng không thể biết được anh ta là anh trai tôi, trừ khi..._Một tia sáng vụt qua trong đầu, cô hít sâu, mặc dù không dám tin nhưng vẫn phải hỏi_Cậu biết tôi? Không phải bây giờ mới quen mà đã biết từ trước? Chỉ cần nghĩ như vậy, dường như tất cả hành động khó hiểu của cậu từ trước đến nay đều có lời giải thích. Thậm chí cả thái độ của ông cậu đối với cô cũng trở nên phù hợp. Chiếc bút đang xoay một cách điệu nghệ trên tay Khánh Nam bỗng trượt khỏi quỹ đạo, rơi xuống sàn xe. Nhưng chỉ mất vài giây, cậu đã cúi xuống nhặt nó lên, bình thản trả lời. - Còn nhớ tại sao tôi biết cô là ăn trộm không? Cô bất ngờ, rồi giật mình. Bạch Hổ, cô đã đánh giá nó quá thấp. Không ngờ đến cả tổ chức ăn trộm đó cũng không thể giữ kín được quá khứ của cô trước cái tên Bạch Hổ này. Cười nhạt, cô lẩm bẩm như tự nói với chính mình. - Ông cậu đã điều tra tất cả. Cậu im lặng, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận. - Ông cậu điều tra, nhưng cậu có thể lựa chọn không đọc. Giọng cô bình thản, lại như đang vạch tội. Cậu tiếp tục im lặng. Cô bỗng dưng thấy khó chịu, định ngắt liên lạc, nhưng lại chợt nhớ ra một vấn đề. - Mai được thả rồi đúng không? Theo giao kèo, Tường Vi đến nộp mình cho bọn chúng ở một chỗ, chúng sẽ thả Trịnh Mai ở chỗ khác, hơn nữa còn đợi ba mươi phút sau mới thông báo địa điểm đã thả Trịnh Mai. Một giao kèo không công bằng như thế mà Trịnh Bắc lại chấp nhận, chứng tỏ lúc đấy anh đã gấp gáp thế nào. Tường Vi không trách Trịnh Bắc, cũng không tin tưởng bọn chúng sẽ thả người nên mới chuẩn bị sẵn tâm lí phải cứu bằng được Trịnh Mai. Tuy ban nãy Vân Khải nói đã thả Trịnh Mai, nhưng đối với anh ta, cô đã mất hết cái gọi là sự tin tưởng. - Ừ. Cô thở phào, cảm thấy nhẹ lòng. - Nếu không còn gì thì ngắt đây, sắp hết pin rồi. - Cô định thoát ra kiểu gì? - Không cần cậu lo. Người ở đầu bên kia bỗng cười khổ. - Tường Vi, cô giận dỗi cái gì đây? Cô ngẩn người, vì ngữ điệu của cậu, cũng vì hai chữ "giận dỗi" trong câu nói của cậu. Dường như là...cậu đang dỗ cô?