Hợp Đồng Sinh Con
Chương 49
Căn biệt thự nhỏ màu trắng đã cũ với khá nhiều cây leo bám lên tường, phía trước là hồ nhỏ mà phía sau là núi trong khi xung quanh cây cối ngả vàng, mọi thứ hoang vu vô cùng. Một chiếc xe beatles màu vàng chuối nhỏ xinh dừng lại trước cửa khu biệt thự, tiếng ma sát của bánh xe đã phá vỡ không gian yên tĩnh tại nơi này.
Sarah nhíu mày nhìn căn biệt thự và khung cảnh xung quanh, bà ấy lại sống ở nơi như thế này sao?
- Cậu có chắc đúng địa chỉ chứ Ren?
- Hoàn toàn chắc chắn, bà ấy từng đem tôi về đây mà tiểu thư.
Ren mỉm cười mà mở cửa xa bước ra ngoài. Sarah thấy vậy cũng nhanh chóng đi ra theo Ren. Cả hai nhìn nhau rồi cùng tiến tới đứng trước cánh cửa bằng gỗ trắng đã hơi ngả màu kia.
- Cậu nghĩ bà ấy có vui khi gặp tôi?
- Bà ấy không giỏi thể hiện cảm xúc.
Ren cười cười rồi đưa tay lên bấm chuông cửa. Sau 5 giây bấm chuông, cánh cửa trắng đột nhiên mở ra đồng thời bốn mắt cùng nhìn nhau.
Ren đứng một bên nhìn người phụ nữ dù đã 54 tuổi nhưng gương mặt vẫn rất trẻ trung xinh đẹp. Sarah cùng bà ấy đứng với nhau lại càng giống như hai chị em vậy, chỉ có thể nói người phụ nữ này thật biết giữ gìn nhan sắc.
- Phu nhân Vilson.
- Đến đây làm gì?
Phu nhân Vilson dường như không hề ngạc nhiên khi Sarah cùng Ren tới đây, bà lạnh lùng không một chút cảm xúc hỏi ngược lại Sarah. Sarah nghe vậy mỉm cười.
- Con không có nơi để tìm về. Ông ấy đang muốn giết con.
- Ông ta luôn yêu thương con gái mình theo một cách điên rồ mà không ai hiểu được. Mau vào nhà đi.
Phu nhân Vilson đứng tránh sang một bên để Ren và Sarah đi vào nhà. Khi cả hai vừa bước vào thì cánh cửa cũng đóng lại, một cô bé tầm tuổi nhóm Băng Băng liền chạy từ trong nhà ra phòng khách này mà miệng cười tươi như hoa hướng tới phu nhân Vilson.
- Mama, con làm xong bánh pudding rồi.
- Tốt, mau mang ra mời hai anh chị đi Nana.
Phu nhân Vilson mỉm cười dịu dàng xoa đầu Nana khác hẳn vẻ băng lãnh của vài phút trước. Cô bé mang vẻ ngoài phương tây rất dễ thường tên Nana kia vâng dạ một cái rồi chạy nhanh vào trong nhà ăn để chuẩn bị bánh mình vừa làm xong để mời khách.
Ngồi trước bàn trong nhà ăn, Sarah nhìn món bánh pudding làm có chút vụng về này mà cầm muỗng lên bắt đầu xúc bánh ăn. Ren thấy Sarah bắt đầu thưởng thức bánh cũng cầm muỗng lên. Nana ngồi ở chỗ đối diện hai anh chị xinh đẹp này mà ánh mắt chờ mong. Những lúc trước dù cô bé có nấu ăn thế nào mẹ cũng khen ngon để cô bé vui mặc dù Nana không biết nó có ngon thật hay không.
- Thế nào? Anh chị thấy ngon chứ?
- Ừ, rất ngon. Nana thật giỏi.
- Cảm ơn chị Sarah.
Nana mỉm cười ngọt ngào hướng phu nhân Vilson mà càng vui vẻ hơn nữa. Sarah nghe thấy Nana nói vậy liền kinh ngạc một chút, sao bé con này lại biết tên cô chứ? Ren cũng có chút để ý nhưng là lúc này cũng chỉ tập trung ăn bánh của mình. Nana quay sang thấy Sarah đang nhìn mình liền nhoẻn miệng cười.
- Mama kể về con gái của mình rất nhiều cho em nghe. Người mà tìm được tới nơi này chỉ có thể là con gái của mama, chị gái của em Sarah mà thôi.
- Thật thông minh.
Sarah mỉm cười quay sang phu nhân Vilson. Bà ấy chỉ uống trà và đọc báo chẳng mấy bận tâm đến cả ba người. Nana nhìn một lượt liền đứng xuống hướng phu nhân Vilson lên tiếng.
- Con xin phép.
Nói rồi cô bé xinh đẹp này liền tung tăng rời khỏi nhà ăn đi làm việc riêng của mình. Cảm nhận được Nana đã thực sự cách ly với nhà ăn, Sarah hướng tới phu nhân Vilson.
- Con ở đây một thời gian được chứ?
- Cô có thể ở lại tiểu thư Taylor nhưng đừng đem rắc rối của cô tới đây.
Phu nhân Vilson lạnh nhạt lên tiếng mà mắt vẫn không rời khỏi tờ nhật báo. Ren ngồi bên cạnh cũng liền đứng dậy mà đi rót cho mình cốc trà ở ngay đó. Sarah mỉm cười.
- Con rất vui, tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt phu nhân Vilson nhưng con cảm giác thật gần gũi. Phu nhân một mình chăm sóc cho Nana thật tốt.
- Chủ tịch thật tốt, ông ta liền tái hôn rồi liền rời bỏ trần thế để lại vợ và con. Nana rất ngoan, con bé luôn biết tự chăm sóc bản thân.
- Con sẽ ở đây một thời gian ngắn sau đó liền đi. Mong phu nhân hãy quan tâm tới cả con.
Sarah mỉm cười nói rồi cúi đầu ăn cho hết chiếc bánh. Ren lúc này cúi đầu rót trà cũng mỉm cười. Phu nhân Vilson nghe Sarah nói vậy liền mắt rời khỏi tờ nhật báo mà nhìn sang Sarah.
Bà là người đã bỏ rơi Sarah từ khi cô mới 1 tuổi, là bà không thể chịu được người đàn ông đó nữa mà bỏ mặc cả con gái mình cho người đàn ông điên rồ đó vậy mà con bé này sao lại có thể vui vẻ như vậy chứ? Tình yêu thương điên rồ của ông ta đã khiến cho Sarah bị đẩy vào hoàn cảnh này mà bây giờ cũng chính ông ta đang muốn giết con bé. Có lẽ Sarah kết hôn là một sai lầm.
Trong khi đó, tại thành phố quen thuộc, trong căn biệt thự xa hoa, Băng Băng cùng với Dương Dương ngồi trước bàn ăn lớn mà xung quanh là những hầu gái đứng nghiêm túc chờ phục vụ. Dương Dương vừa ăn vừa gắp thức ăn vào bát của Băng Băng trong khi Băng Băng đang suy nghĩ mà cuối cùng cũng ngước lên nhìn vị quản gia già đứng ở một bên kia.
- Mama đâu rồi?
- Phu nhân vẫn chưa trở lại thưa tiểu thư.
- Vậy chủ tịch đang ở đâu?
Băng Băng đành chuyển qua hỏi xem Đại Lực đang ở đâu, cô bé từ trước tới nay luôn luôn gọi Đại Lực một tiếng chủ tịch bởi vì với Băng Băng hôn nhân của họ đều là qua mắt thiên hạ hơn nữa ba đối với Băng Băng cũng chỉ có một mà thôi. Dương Dương nghe Băng Băng hỏi cũng liền ngước lên nhìn quản gia.
- Chủ tịch cũng không có về nhà.
- Ba không về nhà sao?
Dương Dương bật thốt câu hỏi nhưng đáp án lại quá rõ ràng. Vừa lúc đó cánh cửa nhà ăn mở toang ra, Lý Diên Vĩ vui vẻ nhìn hai đứa cháu đang ngồi ăn trưa kia.
- Dương Dương, Băng Băng, xin chào hai đứa.
Lý Diên Vĩ cười nói hớn hở mà đi ngay đến ngồi vào ghế chủ tọa. Quản gia cùng nhóm hầu gái cúi đầu gọi một tiếng "tiểu thư" sau đó cùng đứng nghiêm túc như cũ. Lý Diên Vĩ nhìn hai đứa nhóc vẫn không hiểu gì kia vui vẻ lên tiếng.
- Ta là Lý Diên Vĩ, là em gái của Đại Lực. Anh hai và Sama chắc chưa bao giờ nói cho cả hai đứa chuyện này.
- Sama?
Băng Băng nhíu mày, Dương Dương ngồi một bên cũng không hiểu, cậu có một bà cô trẻ tại sao chưa từng nghe qua? Những chuyện này thật kì quái.
- Haha, hai đứa cũng không cần quan tâm. Hiện nay anh hai có việc bận, Sama cũng liền đi có công chuyện sẽ không thể về ngay trong vài ngày tới cho nên ta sẽ phụ trách chăm sóc hai đứa.
- Ba với mama đều bận sao? Tại sao cháu chưa nghe qua chứ?
Dương Dương dừng việc ăn uống lại cất tiếng hỏi. Lý Diên Vĩ mỉm cười cầm cái dĩa thừa ở đó mà cắm xuống miếng thịt sau đó bỏ vào miệng ăn ngon lành.
- Cháu đủ thông minh để hiểu mọi chuyện mà Dương Dương. Cả hai đứa đều quan tâm tới Sama nên chắc sẽ rõ tất cả.
- Mama tới đó rồi sao?
Băng Băng buông đũa xuống mà có chút kinh ngạc lên tiếng. Cuối cùng Mama của cô nhóc cũng chịu tới gặp bà ngoại rồi sao? Lý Diên Vĩ không ngờ Băng Băng lại biết chuyện này, ngay cả bản thân cô cũng là nhờ từ phía Life mới biết được.
- Dương Dương, chúng ta tới nhà của ba em được chứ?
- Được.
Dương Dương tuy không hiểu Băng Băng muốn làm gì nhưng cậu nhóc cũng vui vẻ đáp ứng, chỉ cần Băng Băng muốn là được. Lý Diên Vĩ không hiểu hai đứa nhóc này muốn gì nhưng cũng trực tiếp nhận làm chân tài xế đưa hai đứa tới nhà của Dương Chí Phong.
- Hội trưởng, ngài đang nghĩ về chuyện của Sarah sao?
- Fatimy.
Liz mỉm cười đang ngồi trên thành cửa sổ lớn liền xoay người lại vòng tay ôm lấy thân hình mập mạp của Fatimy mà vùi mặt vào bụng tròn vo của cậu ta. Fatimy đứng đó mặc cho Liz ôm mà đưa tay vuốt tóc Liz nhè nhẹ trong khi ánh mắt tràn ngập sát khí.
- Ngài không được phép yếu đuối vào lúc này. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
- Tôi biết, tôi biết chứ Fatimy.
- Tôi sẽ tiêu diệt bất cứ kẻ nào làm cho ngài phải buồn lòng hội trưởng. Tôi sẽ tiêu diệt những kẻ phản bội lại ngài hội trưởng. Hội trưởng chỉ cần ngồi đó và mỉm cười vui vẻ như trước đây.
Fatimy tay vẫn dịu dàng vuốt tóc Liz nhưng ánh mắt cùng nụ cười càng nồng đậm sát khí hơn nữa. Đã đến lúc cậu ta ra tay xử lí tất cả chuyện này rồi. Liz ngước đầu lên nhìn Fatimy vừa lúc đó có tiếng động cả hai bọn họ cùng buông nhau ra.
Cánh cửa phòng mở ra, Kevin nhìn Liz đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa mà thân hình mập mạp của Fatimy đứng ngay phía sau chiếc ghế, Liz luôn mỉm cười còn Fatimy thì im lặng đôi mắt khẽ nhắm như đang ngủ vậy.
- Có chuyện gì sao Kevin?
- Em muốn làm gì tiếp theo đây Liz?
Kevin tiến tới ngồi xuống ghế sofa đối diện với Liz. Nghe câu hỏi của Kevin, Liz chỉ mỉm cười mà ngón tay ngõ nhẹ trên ghế tạo ra thứ nhịp điệu rời rạc.
- Chúng ta đều đã lật bài rồi. Hãy cứ làm những gì mà anh muốn Kevin.
- Được.
Kevin gật đầu, Liz đã nói vậy nghĩa là cậu ta toàn quyền xử lý. Kevin nhận được câu trả lời cũng tính rời đi nhưng nhìn Fatimy kia cậu ta lại không nhịn được thắc mắc.
- Fatimy sao lại luôn ngày theo sát em kể từ khi về đây vậy?
- Em với cậu ấy muốn cùng nhau đi thưởng thức mỹ vị mà thôi. Anh có muốn đi ăn cùng chứ Kevin?
- Vậy em cứ việc, anh phải đi làm chút chuyện rồi.
Kevin nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, Fatimy liền mở lớn mắt nhìn về phía đó trong khi Liz đã tắt hẳn nụ cười. Quay đầu lại nhìn Fatimy, Liz lại mỉm cười như vẻ mặt lúc trước, người đó không phải cô.
- Chúng ta đi ăn trưa thôi.
- Đúng vậy, tôi mới phát hiện một nhà hàng Nhật Bản rất ngon.
Fatimy cũng mỉm cười mà cả hai cùng nhau đi thưởng thức món ăn Nhật mà Fatimy mới khám phá được. Ai mà biết được rồi chuyện sẽ lại diễn biến ra sao chứ?
______ kill nàng, đừng quá hóng vì ta hơi lười viết nên sẽ rất lâu mới ra được một chương >
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
30 chương
30 chương
9 chương
10 chương
34 chương
77 chương