Biệt thự nhà Đại Lực, Sam Sam đặt Dương Dương nằm xuống giường, cô đắp chăn cho thằng bé rồi đang định đứng dậy thì bàn tay Dương Dương nắm chặt lấy tay cô. - Dì đừng đi có được không? Mẹ cũng bỏ con rồi, con không muốn dì cũng bỏ con đâu. - Dương Dương ngoan đừng lo, dì ở đây, dì sẽ không bỏ con đâu. Dương Dương hãy ngủ đi, ngày mai dì sẽ đưa Dương Dương đến trường. - Vâng ạ. Dương Dương ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ngủ. Thằng bé rất ngoan ngoãn nghe lời Sam Sam từ trước đến nay. Sam Sam tính ra là mẹ đỡ đầu cho thằng bé, lúc nào thằng bé cũng luôn miệng gọi Sam Sam là mẹ nhưng cô đã bắt nhóc con gọi mình bằng dì. Phòng Vip, bar Lovely Land. - Đại ca, anh sao thế? Thiên Kỳ tò mò hỏi, cả bốn người thấy Dương Chí Phong uống hơi nhiều thì phải. Hắn ta định cầm cốc rượu uống thì Thiên Bảo giành lấy. - Uống thế thôi, vào việc chính đi. - Phải đó, hôm nay có vụ quan trọng đây. Lăng Phong cũng đồng tình, Đinh Mẫn ngồi cạnh Thiên Bảo ngoan ngoãn đưa cho cậu ta một tập tài liệu. - Nghe nói Golden Sun vừa kí kết hợp tác với K. - K đổi tên rồi còn đâu nữa. Thiên Kỳ lên tiếng cắt ngang anh trai mình. Đúng vậy, cái ngày Lâm Sinh Sinh hủy hoại đại gia tộc, cướp mất K thì tập đoàn hàng đầu lớn mạnh đó đã chuyển thành SS. - Chưa từng ai biết mặt chủ tịch của Golden Sun sao? Lăng Phong hỏi thì Dương Chí Phong nhìn họ ngả người ra ghế. - Không, có người biết lại còn là người chúng ta đều vô cùng quen thuộc. - Ý cậu là sao? Thiên Bảo hỏi thì Dương Chí Phong xoa xoa thái dương của mình. Thiên Kỳ thì hoàn toàn nhận ra Dương Chí Phong đang ám chỉ đến ai. - Là....là chị dâu sao? - Sao? Chị dâu biết? Lăng Phong không dấu nổi ngạc nhiên thì Thiên Kỳ gật đầu vẻ chắc chắn. - Đúng vậy. Cái ngày đó em có đưa chị dâu đến trụ sở chính của Golden Sun ở đây mà. Nhìn mấy người trong tập đoàn còn cung kính với chị ấy nữa. - Chẳng lẽ cậu ấy là chủ tịch? Đinh Mẫn hơi ngờ ngờ hỏi. Dương Chí Phong nhanh chóng lên tiếng phủ nhận. - Không phải. Với người ghét học hành, ghét đọc sách như cô ấy thì hoàn toàn không ưa gì đến việc làm việc trong tập đoàn tối ngày dính tới chữ và những con số. Chỉ có thể là người quen. Chúng ta nên nhanh chóng kéo Golden Sun về phía mình. - Vậy sao không là SS? Thiên Kỳ tò mò hỏi, ai ở đây (trừ Đinh Mẫn) cũng biết SS do ai làm chủ. Thiên Bảo trừng mắt nhìn thằng em lắm chuyện kia. Lăng Phong tay xoa cằm suy nghĩ. - Có vẻ là ý kiến hay nhưng cha nuôi của Lucian mới là vấn đề. Ông ta mà không ưa chúng ta thì Lucian cũng không muốn hợp tác. - Cũng đúng. Thiên Kỳ gật gù. Đêm khuya rồi mà họ vẫn còn bàn chuyện. Trong khi đó ở một bàn trong ba, có mành trang chí che đi chỉ nhìn rõ một cô gái chân đi guốc khá cao đang ngồi. Và đó không ai khác chính là Khâu Nhược Linh, trước kia đã xinh đẹp giờ càng đẹp hơn. Làn da trắng mịn, đôi môi đánh son đỏ chót, kẻ mắt trông sắc sảo hơn rất nhiều. Cô ta đang ngồi cầm ly rượu vang lên nhâm nhi một cách thích thú. - Phong....em về rồi đây. Xin lỗi vì để anh chờ lâu. Khâu Nhược Linh cười thích thú nhìn vào điện thoại vẫn còn sáng với một tin nhắn vừa gửi đi. - Muốn thì cứ lấy đi Khâu Nhược Lình, tôi chán cái trò này lắm rồi. Sam Sam nói rồi đáp cái điện thoại vào góc tường khiến nó vỡ tan tành chứng tỏ lực cô ném không hề nhẹ. Sam Sam chán ghét khi lúc nào cũng phải cười nói vui vẻ trước mặt người khác rồi, cô muốn trở về con người trước kia của mình, một con người kín đáo trong mọi chuyện, không phô bày cảm xúc trước mặt người ta. Ngày hôm sau, khi vừa mới thức dậy, Băng Băng cùng Vũ Vũ nhanh chóng vscn, thay quần áo đi xuống nhà. - Cô ơi, mama của con đâu rồi? - Cả ba nữa cô ơi. Nghe hai đứa hỏi mà mấy cô giúp việc không biết trả lời sao nữa. - Tiên sinh và phu nhân đã ra ngoài từ tối qua và vẫn chưa về. Tiên sinh nói tiểu thư và thiếu gia cứ ăn sáng rồi có người tới đưa đến trường. - Vâng. Hai đứa đi vào nhà ăn ngồi xử lí bữa sáng. Vừa lúc có một chiếc audi dừng ngay trước sân nhà, Vũ Vũ tò mò nhòm ngó. - Ai nhỉ Băng Băng? Cậu nhóc quay sang hỏi cô em gái nhưng Băng Băng đang đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó. Và Vũ Vũ có thể đoán đó là chuyện của ba mẹ hai đứa. - Hôm nay chú sẽ đưa hai đứa đến trường. - Vâng. Hai đứa gật đầu chào Thiên Bảo rồi nhanh chóng lên xe. Thiên Bảo đưa cả hai đến trường mẫu giáo, đáng lẽ sẽ là Thiên Kỳ đưa đi nhưng Dương Chí Phong đã nhất định chỉ thẳng Thiên Bảo và ra lệnh. Làm thuộc hạ thì đâu thể cãi lệnh ông chủ chứ. Vậy là Thiên Bảo phải đưa hai cái đứa nhóc tinh ranh này đến trường. Khi xe vừa dừng trước cổng nhà trẻ, hai đứa cùng Thiên Bảo xuống xe đã thấy Sam Sam đang bế một thằng nhóc nói gì đó với cô giáo. - Mama.... Hai đứa không hẹn mà đồng thanh gọi, Sam Sam quay lại nhìn. - Chú Bảo đưa hai đứa đi học sao? - Sao mama không về nhà? Còn ôm đứa nhóc nào kia? Vũ Vũ phụng phịu, Băng Băng huých nhẹ anh mình một cái. - Bớt yểu điệu và chất vấn mama đi. - Đây là Dương Dương, hai đứa cũng biết cô Vu có một đứa con trai phải không? - A, ra vậy. Vũ Vũ mỉm cười, Sam Sam để Dương Dương xuống rồi ngồi vừa tầm thằng bé xoa đầu nó. - Dương Dương ngoan đi học chơi với bạn nhé, chiều nay dì sẽ đến đón con về. - Dì ơi, dì nhớ nấu món con thích nhé? Dương Dương ánh mắt long lanh mong chờ, Sam Sam gật đầu mỉm cười, thằng nhóc ngoan ngoãn cúi chào rồi nắm tay cô giáo đi vào. Băng Băng và Vũ Vũ rất tò mò. - Mama là yêu thương thằng nhóc đó sao? - Vũ Vũ, con cũng vào đi. Mấy ngày này mẹ không về nhà, hai đứa nghe lời ba biết không? - Tại sao ạ? Vũ Vũ không hiểu thì bị Băng Băng túm cổ lôi vào lớp. Với vấn đề này Băng Băng luôn là đứa hiểu chuyện, cô bé thực sự trưởng thành hơn anh trai song sinh của mình rất nhiều. Chính vì biết vấn đề của ba mẹ mình mà Băng Băng không bao giờ thân với bất kì ai trong gia đình, cô bé chỉ muốn sống trong không gian riêng, chỉ muốn mình không nhìn không biết chuyện gì hết. Nhưng sao cái gì Băng Băng cũng biết, cả chuyện mama từng khóc khi đứng nhìn ba đang ngủ. - Thiên Bảo, cảm ơn đã đưa chúng nó đi học. - Đừng gượng ép bản thân của mình chị dâu. Đến đồ vật còn biết đến giới hạn sử dụng của nó thì cô cũng vậy thôi chị dâu. Con người không thể cứ mãi như lúc đầu. Thay vì sống trong tổn thương tại sao không thoát khỏi nó? - Anh nghĩ dễ dàng vậy sao Thiên Bảo? Một hố sâu không lối thoát, một con người chưa bao giờ có hạn sử dụng. Anh nghĩ con người đó có thể thay đổi sao? Có thể thoát khỏi cái tổn thương đó? Sam Sam nhìn Thiên Bảo rồi đi về phía xe của mình. Thiên Bảo nhìn cô. - Vậy con người đó tại sao không tự tạo ra hạn sử dụng cho bản thân mình? - Hừ, vì con người đó biết dù có bao nhiêu hạn sử dụng đi nữa thì vẫn sẽ có chủ nhân đích thực của nó trở về. Hết hạn thì vẫn là hết hạn thôi. Nói rồi Sam Sam lên xe đi mất. Thiên Bảo đứng nhìn theo chiếc xe đang dần khuất bóng kia. Dường như Sam Sam đang che dấu một điều gì đó với tất cả mọi người, kể cả những người cô yêu thương nhất. Xem ra có gì đó không hay sắp xảy ra.