7h15, Sam Sam mới có mặt tại nhà hàng, cô hỏi quản lí rồi nhanh chóng đi đến căn phòng ba mẹ mình, ông Dương cùng Dương Chí Phong đang ngồi ở đó. Kéo cửa bước vào Sam Sam nhìn mọi người cúi đầu.- Con xin lỗi vì tới trễ. - Nhanh vào đi Sam Sam. Ông Dương vui vẻ lên tiếng, Sam Sam tiến vào ngồi bên cạnh Dương Chí Phong. Mẹ cô mỉm cười. - Con đó, tháng nay không về nhà, cũng không gọi điện. Ba mẹ rất là nhớ con. - Con xin lỗi, tại vì hơi bận nên con... Sam Sam có chút gì đó rất miễn cưỡng trả lời. Dương Chí Phong nhìn cô không nói gì cả. Bữa tối hôm đó Sam Sam cũng chỉ dùng qua loa, nói chuyện cũng ậm ừ vài câu. Cô là làm sao mà gặp mặt gia đình lại thế chứ? Trên đường về nhà, Dương Chí Phong lái xe nhìn cô. - Hôm nay đi đâu? - Đến bệnh viện mua chút thuốc trợ tim. Sau đó đến Happy rồi chiều đi dạo với Mạc Đình. Sam Sam mỉm cười, tay chống thành xe nghiêng đầu nhìn Dương Chí Phong. Anh chồng nhà cô rất đẹp trai và cuốn hút, kể ra thì cô cũng rất thích anh chồng này. - Mua thuốc trợ tim? Dương Chí Phong nhíu mày thì Sam Sam mỉm cười. - Ừm, để đề phòng anh, nhiều lúc anh nổi đóa lên đáng sợ lắm. Cứ vậy tôi dễ đột quỵ nên phải chuẩn bị trước. - Đúng là vớ vẩn. Dương Chí Phong không nghĩ cô lại nói như vậy. Hắn có áp bức cô à? Có quát đánh mắng chửi cô hay không? Một lí do củ chuối không chịu được. Sam Sam đột nhiên nhớ lên tiếng. - Anh có biết Lăng Phong theo đuổi Mạc Đình chứ? - Mạc Đình? Dương Chí Phong có mang máng nhớ đến người con gái này. Ấn tượng duy nhất là không bao giờ biểu cảm sắc thái trên gương mặt. - Ừm, nhưng mà với cái người tính khí nóng vội như Lăng Phong làm sao theo đuổi được Mạc Đình. Cậu ấy thuộc dạng người dù thích cũng không nói, theo đuổi cậu ấy là cả một quá trình gian khổ và chí ít thì cũng phải có kiên nhẫn. - Chuyện họ thì kệ đi. Dương Chí Phong lạnh lùng ra lệnh. Sam Sam gật đầu rồi ngả người ra ghế khẽ nhắm mắt lại. Cô cần nghỉ ngơi không nên lo chuyện người ta làm gì. Về đến nhà cả hai lên phòng, Sam Sam cầm áo vest giúp Dương Chí Phong, cô nhìn hắn ta, có lên nói hay không đây? - Nhìn anh sao mà đói khát thế nhỉ? Sam Sam lại phát huy tính thẳng thắn của mình rồi. Dương Chí Phong nhìn cô mỉm cười, điều này gợi cho cô hắn sẽ trở nên nguy hiểm. - Vậy cô sẵn sàng giúp tôi hết đói khát chứ vợ? Hắn nhếch mép dồn cô vào tưởng. Sam Sam giờ mới biết mình ngu ngốc nhưng không kịp rồi. Mà đột nhiên nhớ cô liền đẩy tay hắn ta ra tiến đến chiếc ghế sofa ngồi xuống để cái áo sang bên cạnh. Nhìn biểu hiện của cô làm Dương Chí Phong lần đầu kinh ngạc. - Có điều này tôi cần nhắc nhở anh chồng à. Thứ nhất tôi đã có thai được 1 tháng. Vì vậy điều thứ hai tôi mong anh đừng động vào tôi vì sẽ dẫn đến động thai. Tôi không muốn mất đi đứa con của mình. - Nếu tôi muốn thì sao? Dương Chí Phong tiến tới ngồi xuống bên cạnh cô chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng tự nhiên của cô. Sam Sam giúp hắn tháo caravat ra. - Muốn cũng không. Nếu anh thấy khó chịu xin mời cứ việc ra ngoài tìm người khác giúp anh nhé. Yên tâm là tôi sẽ không nói với ba. Nhìn gương mặt tươi cười của Sam Sam làm cho hắn thêm phần nổi giận ép cô nắm dưới thân mình. Hắn hôn cô một cách cuồng nhiệt và say đắm. Sam Sam cố gắng chống cự tới cùng, tuyệt đối cô không muốn hắn một lần nữa đụng vào cô. - Ưm.... Sam Sam vẫn rất khó chịu, hắn không chịu buông tha cô vì vậy cô cắn lưỡi của hắn làm hắn tức giận trừng mắt nhìn cô. - Dám cắn tôi? - Có gì không dám, tôi đã nói rồi đừng động vào tôi. Tôi cần đứa con này và tôi sẽ bảo vệ nó. Sam Sam như nhím xù lông kích động nói. Dương Chí Phong đưa tay chạm vào má cô mỉm cười rồi đi vào phòng tắm. Sam Sam còn chưa hiểu hành động của hắn là sao, cô ngồi đó suy nghĩ rất nhiều. Ngày mai là chủ nhật, cô định sẽ đi gặp Lâm Thiên. Đúng là tối đó hắn không có làm gì cô chỉ ôm cô vào lòng mà ngủ như một cái gối ôm. Nhiều lúc cô không thể hiểu nổi cái con người này nữa. Ngày hôm sau, Sam Sam vừa chuẩn bị bữa sáng xong, cô nhìn chị giúp việc. - Lát nữa ông chủ và cậu chủ xuống phiền chị nhắn là tôi có việc phải ra ngoài. - Vâng. Cô hầu cung kính. Sam Sam cầm túi sách rời khỏi nhà, cô lái xe tới nhà của Lâm Thiên ở ngoại ô. Vẫn là cái kiểu nhàn nhã ngồi trước nhà uống trà nhưng hôm nay còn có khách là Lâm Hạo và Liz. Xuống xe, Sam Sam nhìn họ. - Hai người về nước từ bao giờ? Nghe tiếng Sam Sam cả ba quay ra, Liz mỉm cười vẫy tay, Lâm Hạo vẫn như ngày nào, luôn nhìn cô đầy yêu thương, sủng nịnh. Trong gia tộc ai cũng biết hai anh em Lâm Hạo và Lâm Thiên vô cùng yêu thương và sủng nịnh Sam Sam. Họ dường như còn vượt xa cả tình cảm anh chị em họ. - Lâm Sam Sam có chuyện gì mà lại tới đây? - Tôi muốn nhờ cậu chút chuyện thôi nhóc Thiên. Sam Sam nói rồi tiến tới ngồi xuống chiếc ghế còn lại. Liz mỉm cười rất tươi nhìn cô. - Nghe nói tuần trăng mật của em rất là thú vị. - Đúng vậy, vô cùng thú vị. Sam Sam nhấp một ngụm trà trả lời, cô vẫn còn nhớ cảm giác kinh hãi đó khi tên dơ bẩn chạm vào người cô. Lâm Hạo nhìn cô. - Nhìn em có vẻ nhợt nhạt đi nhiều đó Sam Sam. - Vậy sao? Tôi không cho là vậy. Sam Sam tuyệt tình, trả lời như một người xa lạ không muốn dây dưa. Lâm Hạo có chút kinh ngạc cùng hụt hẫng. Lâm Thiên nhìn anh trai mình rồi quay qua Sam Sam. - Vậy chị cần giúp chuyện gì? - Tôi có thai rồi. Câu nói của Sam Sam gây chấn động tới ba người anh chị em họ kia. Không ai nghĩ cô nhanh có thai vậy, mới kết hôn được hơn tháng mà? Tuy nhiên trên đời này chẳng gì là không thể cả. - Vậy là em muốn Lâm Thiên bảo vệ đứa con trong bụng em trước đại gia tộc? Dù ba người ở đây không làm gì nhưng Lucy và các trưởng bối cũng sẽ đụng chạm mà thôi. Liz mỉm cười. Sam Sam nhìn họ. - Không phải vậy. Tôi chỉ muốn Lâm Thiên đừng nhúng tay vào mà thôi. Con của tôi thì tôi tự bảo vệ. Tôi tuyệt đối không để ai mang đứa bé này đi, đặc biệt là nhà họ Lâm. Không ai được phép mang con của tôi đi. Sam Sam nắm chặt tay, đôi mắt nhìn về một phía nào đó đầy hận thù. Ba người kia im lặng không nói gì cả., Dù sao ba người này cũng muốn cô sinh đứa bé này ra. Lâm Hạo nhìn cô. - Có muốn đi đâu ăn gì không Sam Sam? - Ừm. Sam Sam gật đầu, nghĩ lại thì cô chưa ăn sang gì. Vậy là bốn người họ cùng đi xe của Sam Sam đến quán Happy quen thuộc. Tiểu Mỹ nhanh chóng tiến tới phục vụ. Ở đám cưới cô đã gặp ba anh chị em họ của Sam Sam rồi, họ đều rất kì quái. - Như cũ nhé. Sam Sam mỉm cười, Tiểu Mỹ nhanh chóng đi chuẩn bị. Liz nhìn cái bụng của Sam Sam. - Được 1 tháng rồi sao? Chắc từ lúc tuần trăng mật? - Ừm. - Thật là đau lòng khi nghe tin em kết hôn. - Haha, đại huynh, đâu cần ủy khuất như thiếu nữ vậy chứ? Sam Sam dù sang vòng tay người khác nhưng đại ca vẫn đủ quyền hạn để yêu thương mà? - Được chứ? Lâm Hạo ngồi bên cạnh phấn khích nhìn Sam Sam, cô chẳng nói gì, anh ta ngay lập tức ôm chầm lấy cô mà những người nào đó vừa bước vào quán vô tình nhìn thấy. Lâm Hạo mỉm cười. - Vẫn là Sam Sam đáng yêu nhất. - Anh hai,không ra dáng người đứng đầu gì hết. Lâm Thiên nhắc nhở thì Lâm Hạo mới buông Sam Sam ra. Cô cầm điện thoại xem xét cái gì đó. - Mấy người trưởng bối đó tôi có thể giải quyết nhưng Lucy thì chưa chắc. Chị ta là ngoại lệ. Sam Sam bình tĩnh trả lời, Liz mỉm cười uống hợp nước lạnh. - Đừng lo về Lucy vì đại huynh sẽ giúp em đối phó. Chỉ sở, đại ca lại sủng nịnh em hơn nữa mà thôi. Em được hai anh em đại ca cưng chiều vậy mà. - Đó là quá khứ, chỉ vì muốn bù đắp lỗi lầm mà thôi. Một màn kịch rẻ tiền sẽ chẳng khách nào dám bỏ ra số tiền lớn để xem đâu. Sam Sam đột nhiên nói mấy lời kì lạ vô cùng, Lâm Hạo và Liz lập tức nhận ra đây chính là tính cách lạnh lùng vốn có trước đây của Sam Sam. Họ không ngờ sau bao năm cười nói cô vẫn giữ cho mình tính cách thật sự đó. Lâm Hạo cười như không. - Vậy theo em....như nào là màn kịch đáng giá vô cùng đặc sắc đây? - Điều đó tự ba người biết sao lại hỏi một kẻ suốt ngày ở nhà chăm sóc cha chồng và chồng mình như tôi chứ? Sam Sam mỉm cười tà mị, đôi mắt cô ánh lên ý cười độc ác vô cùng. Họ chưa từng thấy gương mặt này của Sam Sam, đây là góc tối tăm nhất của con người cô sao? Thậm chí những người vô tình thấy kia cũng mỉm cười ngạc nhiên. Lâm Thiên nhìn cô. - Lâm Sam Sam....tại sao lại nhờ vả trong khi bản thân đủ khả năng? Sam Sam còn chưa nói gì Tiểu Mỹ đã mang đồ ăn ra rồi. Vì không thấy được sự thay đổi của Sam Sam mà Tiểu Mỹ vẫn mỉm cười rồi rời đi. Sam Sam cầm cốc sữa trên tay. - Đủ khả năng hay không điều đó hoàn toàn không quan trọng. Tôi không có quyền lực, cũng không có tiền bạc. Tôi chỉ là một con người nhỏ bé tồn tại trên thế giới này. Bản thân tôi còn không bảo vệ được mình thì làm sao mà bảo vệ nổi đứa con này. Sam Sam vừa nói vừa xoa xoa bụng mình. Đứa bé này nhất định sẽ được lớn lên bình an. Liz nhìn cô đặt vào tay cô một lá bài kì lạ hai mặt. Lá bài này rất lớn, có hình kì lạ nữa. - Vậy đặt cược xem nào? Được chứ Lâm Sam Sam? Sam Sam hoàn toàn kinh ngạc nhìn lá bài này. Đây....đây là một trong 5 quân bài mà trước kia Sinh Sinh rất thích chơi. Hơn nữa lúc mất tích Sinh Sinh cũng cầm theo, mà bộ bài lại được chính Liz tặng cho. - Chị lấy ở đâu? - Vậy em nghĩ là ở đâu? - Vậy sao? Thật thú vị phải không? Sam Sam bỗng nhiên cười, nét mặt lại vui vẻ như việc ban nãy chưa từng xảy ra. Cô lại trở thành một Lâm Sam Sam của thường ngày.