Âu Thần theo sau. Nhìn thấy Diễm Tô đang cắt nhiều loại trái cây một cách có trật tự và ngăn nắp, Âu Thần ôm cô từ phía sau - Không ngờ, em là một người vợ đức hạnh có thể ra vào bếp. - Hiện tại anh mới biết? Cô luôn tự hào mình. - Có muốn nếm thử không? - Anh muốn nếm thử em hơn trái cây. "..." Đôi môi của Âu Thần lướt tới, Diễm Tô vội vàng tránh đi - Đừng, cẩn thận bị bắt gặp. - Không có ai ở trong bếp! - Không, đừng như thế này ... - Sao, em mắc cỡ à? " ... " - Con dâu ... Cần mẹ...giúp... Bà Âu đi lướt qua, và ngay sau đó sững sờ dừng lại. Bà muốn đến giúp Diễm Tô gọt trái cây, nhưng không ngờ lại thấy bọn họ đang làm chuyện trọng đại! - Mẹ, mẹ không muốn ôm cháu trai sớm sao? Âu Thần hơi khó chịu khi bị cắt ngang - Nếu mẹ nghĩ về điều đó, mẹ đừng trì hoãn việc quan trọng của chúng con chứ? - Mẹ chỉ muốn nói với chúng con mẹ phải đi và chợt nhớ rằng có việc phải làm ở Hawaii. Con dâu, hai ngày nữa mới gặp lại con. Mẹ muốn nói vài lời..nhưng không sao mẹ ra ngoài trước đây! Các con cứ tiếp tục đi ha! - Bác...chờ đã.. Hawaii và Trung Quốc hình như không gần lắm… Thấy bà trốn đi trong lòng Diễm Tô vô cùng hụt hẫng và xấu hổ - Làm sao có thể nói với mẹ anh như thế! - Diễm Tô , em muốn anh là đứa con bất hiếu sao? - Ý anh là gì? - Em có muốn chúng ta có con không? - Cái gì? - Bà ấy muốn ôm cháu trai của bà ấy. Âu Thần đột nhiên ngẩng mặt lên và hôn cô một cách bất giác. - Đừng… Diễm Tô vội vàng giãy dụa, - Âu Thần, đồ không biết xấu hổ! Đột nhiên, điện thoại vang lên, Âu Thần buồn bực cầm lên và cúp máy trong vòng một phút. - Sao vậy? Nhận thức được vẻ mặt của hắn, Diễm Tô nhận ra đã xảy ra chuyện không vui. - Tình trạng của ông anh lại trở nên tồi tệ. Bác sĩ nói rằng ông ấy có thể phải phẫu thuật tứ chi. - Hả? Nghiêm trọng thế sao? - Không có gì. “...” Diễm Tô suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: - Vậy chúng ta sẽ đến thăm ông ấy chứ? - Em muốn đi cùng anh? Âu Thần hơi ngạc nhiên, - Bà anh gọi nói là bà hy vọng hai chúng ta sẽ đến đó! - Bây giờ sao ? - Bây giờ! - Yeah! Nhưng anh phải cho tôi biết những gì ông nội của anh thích. lần đầu tiên gặp nhau, tôi không thể đến tay không! - Không cần đâu, ông ấy đã rất vui khi em có thể đến thăm ông ấy rồi. - Ông ấy thích gì? Âu Thần suy nghĩ một lúc - Ông ấy không có sở thích, chỉ thích chơi cờ. “ Cờ? ”Diễm Tô đột nhiên có một ý tưởng. - Vậy thì anh đi cùng tôi đến ngân hàng. - Ngân hàng? Sau nửa giờ, cả hai cùng xuất hiện trong bệnh viện. Trong khu VIP, một bà lão vừa mở cửa, bước vào đã thấy cô là một cô gái thanh tú, dáng người mềm mại, đứng bên cạnh là cháu bà Âu Thần! Không cần nói bà cũng đoán được thân phận của Diễm Tô! - Cô gái, cô có phải là cháu dâu tương lai của tôi không? Bà nhìn cô gái trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý - Thật xinh đẹp, Âu tổng thật có nhãn lực , vào ngồi đi. Diễm Tô lễ phép gật đầu - Ông nội đã bình phục chưa ạ? Đây là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho hai người lớn tuổi. Hôm nay chúng ta gặp nhau lần đầu, cháu không biết nên mang theo những gì. - Cô bé thực sự rất hiếu thảo! Lão thái thái cười lấy đồ, đơn giản nói, - Y tá đưa ông nội đi khám. Sắp đến giờ về rồi. Cháu ngồi xuống ăn hoa quả đi. - Dạ, cháu cảm ơn! Lão thái thái quan sát Diễm Tô, hài lòng nói - Cô gái, tôi rất vui vì cô có thể đến thăm ông ấy! Từ sau tai nạn xe tính tình đều thay đổi rõ rệt. Đột nhiên, một ông lão tóc hoa râm chống gậy bước vào, hai cô y tá muốn giúp nhưng không dám giúp, đành im lặng đi theo. - Nhìn xem, đây là cháu dâu của chúng ta. Cô ấy thật xinh đẹp , thoạt nhìn rất hấp dẫn . - Thời đại này có quá nhiều phụ nữ đẹp, chúng ta cũng có rất nhiều. Không được hoan nghênh, thay vào đó, ông chống nạng đi đến bên giường với khuôn mặt lạnh lùng, chậm rãi ngồi xuống, - Có rất nhiều người mưu đồ sai trái. Trên đời này, tìm được người thật lòng yêu mình quá khó! Diễm Tô có chút dè dặt. Người ta nói rằng ông nội của hắn có một tính khí kỳ lạ, nhìn thấy ông ấy bây giờ, điều đó là đúng. - Sao ông lại nói thế? Lão thái thái liếc nhìn Âu lão gia trách móc và mỉm cười - Tô Tô, cháu đừng để trong lòng, ông ấy đã trở nên đặc biệt không tốt kể từ sau vụ tai nạn với cái chân này, và đôi khi ông ấy còn nổi giận vô cớ! - Mang theo bàn cờ của tôi. Âu lão gia không muốn nói chuyện với họ, bầu không khí đột nhiên rơi vào bế tắc. Âu Thần chủ động giải thích: - Ông ơi, cháu là người theo đuổi Tô Tô. Mối quan hệ của cháu và cô ấy không như ông nghĩ - Tôi đã thấy quá nhiều chiêu trò. Âu lão gia chơi quân cờ một cách ngoan cố và không muốn nghe những gì Âu Thần vừa nói. - Tại sao ông lại có thành kiến chống lại Tô Tô mà không nói lý do? Đột nhiên, điện thoại reo lên, Âu Thần nói khẽ với Diễm Tô khi nhìn thấy cuộc gọi. - Anh ra ngoài và nghe điện thoại. - Được! Ông lão đang đánh cờ, một lúc sau mới nói: - Lại đây, đi gọt hoa quả đi. - Vâng! - Tô Tô, ngồi đi, cứ để người hầu làm loại chuyện này. - Không sao, cứ để cháu! Ngồi ở đây cũng rất xấu hỏi nên cô cũng có thể gọt trái cây để lấy lòng các cụ. Không ngờ, khi cô cắt một đĩa trái cây đầy ắp, ông già lạnh lùng nói: - Ai muốn ăn trái cây cô cắt? - Cháu chỉ muốn giúp ông thôi… - Ý cô là nói chân tôi tàn phế? Không thể đi bộ, không thể hoạt động và cần một cô bé giúp? - Ông hiểu sai ý cháu rồi, cháu không có ý đó! Diễm Tô nhanh chóng giải thích, - Cháu chỉ làm theo bổn phận của mình nên làm! - Cô thực sự đã coi mình là người nhà của họ Âu? Âu lão gia giận dữ nói, - Đừng nghĩ rằng cô đã có thể trở thành bà chủ sau khi đã kết hôn với Âu Thần! Trong mắt tôi, cô không khác gì những bông hoa và cây cỏ bên vệ đường khác. Tôi sẽ không đồng ý với cuộc hôn nhân của cô. ! Diễm Tô cười nhạt - Ông nội chắc hẳn rất quan tâm đến Âu Thần. Nếu ông của con vẫn còn sống, ông ấy nhất định sẽ quan tâm đến con như ông quan tâm đến Âu Thần! " ... " Âu lão gia thờ ơ nhìn cô không nói lời nào. - Trên đời này không ai có điều kiện tốt hơn gia đình chúng ta. Cho dù cô có tốt đến đâu, cô vẫn kém xa cháu chúng ta. - Sao có thể như vậy! Cô ấy dù gì cũng là tiểu thư của tập đoàn Quyến Lâm, là cháu gái của Khúc Hải Triều. Cho dù nhỏ hơn chúng ta nhưng cũng coi là môn đăng hộ đối! Lão thái thái thấy hành động của ông lão mà nói thay cô.