Tại sân bay lớn nhất của thành phố A Tô Nhiễm Nhiễm hay còn nói là Lâm An Hạ giả mạo bước đi tao nhã trong bộ váy trắng dài qua gối. Sau nhiều năm thay đổi và tập luyện thì cuối cùng cô ta đã có ngoại hình phong cách và các thói quen giống An Hạ như đúc. Tô Nhiễm Nhiễm đã mất 2 năm trời ròng rã để phẫu thuật và tập các thói quen giống An Hạ. Cô ta đã bỏ ra số tiền vô cùng lớn để có được ngoại hình như bây giờ, thậm chí vì để có đủ tiền phẫu thuật cô ta đã không ngần ngại làm tình một đêm với nhiều người có tiến trong giới thượng lưu. Cứ nghĩ đến những lúc nằm dưới thân của những lão già xấu xí hay nỗi đau đớn bị dày vò cả một đêm thì Tô Nhiễm Nhiễm không ngừng phẫn nộ. Cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã và căm thù An Hạ, chính vì cô đã dành mất Lăng Hạo của cô ta nên cô ta mới làm những điều nhục nhã đến như thế. Đâu ai có thể ngờ rằng bác sĩ Tô ngoài mặt là thần thái ngút trời nhưng bên trong lại làm những chuyện gớm ghiếc như thế chứ. " Ôi, cậu thấy cô gái phía trước không? Cô ấy đẹp quá." " Thần thái của cô ấy đúng là không khác gì sao hạng A ấy chứ." ..... Vô vàn lời khen và ngưỡng mộ của những người xung quanh càng khiến Tô Nhiễm Nhiễm trở nên tức giận. Nếu trước đây cô ta mang ngoại hình của mình và nhận được nhiều lời khen như thế thì chắc chắn cô ta đã hạnh phúc và sung sướng đến phát điên. Nhưng bây giờ thì không, những lời ca ngợi ấy càng làm cô ta bực bội bởi cô đang mang ngoại hình của Lâm An Hạ chứ không phải là Tô Nhiễm Nhiễm. Cô ta giống như là một con kí sinh trùng sống trong thân hình của Lâm An Hạ, tận hưởng được sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. Càng nghĩ đến việc đó Tô Nhiễm Nhiễm lại càng quyết tâm dành lại được Lăng Hạo dù là mạo danh Lâm An Hạ. Tô Nhiễm Nhiễm kìm nén lại cơn bực bội trong lòng mình tao nhã bước lên xe. Hiện tại đã gần 6h tối chỉ còn hơn một tiếng nữa thôi là tiệc sinh nhật của Cơ Uyển bắt đầu, Tô Nhiễm Nhiễm tranh thủ lái xe về nhà. " Cạch." " A Hạo ~em nhớ anh chết mất." Vì An Hạ có thói quen khi vào nhà sẽ nhảy cẫng lên và ôm lấy Lăng Hạo nên Tô Hiến Thành đã thực hiện đúng những thói quen ấy không có một chút sơ hở. " Ngoan, em về lúc nào? Sao không gọi anh ra đón." Lăng Hạo mặc dù vui vì được gặp lại An Hạ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xa lạ. Không phải thường ngày cô vẫn gọi anh là tiểu Hạo bảo bối sao, hôm nay sao tự dưng lại gọi là A Hạo. Điều này làm dấy lên nghi ngờ trong đầu anh. " Hạo, Hạo..." Tô Nhiễm Nhiễm quơ tay liên tục trước mặt Lăng Hạo làm anh giật mình. " À ờ..anh đây." " Anh bị làm sao thế?" " À không, anh chỉ đang suy nghĩ là nên tặng gì cho tiểu Uyển." Lăng Hạo vội vàng lấp liếm, anh gạt phăng đi suy nghĩ của mình, An Hạ là An Hạ làm gì có sự xa lạ giữa anh và cô chứ. Chắc có lẽ là vì anh làm việc quá sức nên sinh ra ảo giác. " À tiểu Hạ này, bây giờ vẫn còn sớm, anh đưa em đi mua lễ phục." Lăng Hạo ôn nhu nhìn người con gái trước mặt. Mặc dù trước giờ anh chỉ có một nét mặt rất nghiêm túc nhưng khi bên cạnh An Hạ, sự quan tâm và yêu chiều được thể hiện vô cùng rõ ràng ở ánh mắt. " Vâng." Tô Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Lăng Hạo ôn nhu với mình đến như vậy thì trong lòng vui sướng đến phát điên. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh dịu dàng đến như vậy, kể cả lúc anh và cô ta còn yêu nhau, anh cũng không nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng và yêu chiều đến thế. Có lẽ cô ta đã bỏ lỡ một con mồi ngon béo bở rồi. Nhưng không sao, với tiến triển như thế này thì chức vị Lăng thiếu phu nhân sớm muộn gì vẫn thuộc về tay cô. Hazzz, An Hạ ơi là An Hạ, tao sẽ làm cho mày mất hết tất cả, Lăng Hạo là của tao. Ánh mắt Tô Nhiễm Nhiễm bỗng hằn lên tia độc ác và quỷ dị. Trong một căn phòng tối ở ngoại thành phía Tây. " A.. đau quá đi mất." An Hạ từ từ ngồi dậy trong cơn ê buốt phía sau đầu. Mặc dù cú đánh ấy chỉ đủ làm cô ngất xỉu chứ không chấn thương đến não nhưng nó vẫn vô cùng đau và choáng váng. Cô lắc lắc đầu để tỉnh táo và nhìn căn phòng xung quanh, đây có lẽ là một nhà đã bị bỏ hoang từ lâu. An Hạ gượng mình đứng dậy đi đến cửa thì bỗng dừng chân vì nghe hai tên gác cửa nói chuyện. " Này, con nhỏ nằm trong kia nhìn bén quá mày nhỉ?" " Đừng có nghĩ bậy, bác sĩ Tô đã dặn chúng ta là nếu đến khi nào cô ấy hoàn thành được mục đích thì mới toàn quyền giao con nhỏ đó cho chúng ta. Lúc đó mày muốn chơi nó bao nhiêu lần chẳng được, ráng đợi thêm vài tháng nữa." " Nhưng lỡ nó được cứu thì phải làm sao mày?" " Mày bị ngu à, có biết đây là đâu không? Đây là căn nhà hoang phía Tây của ngoại thành. Cách đây gần cả mấy chục cây số mới có nhà dân sinh sống. Con nhỏ đó làm sao mà được cứu chứ." " Haha, thế mà tao không nghĩ ra, mày đúng là thông minh." Hơ, một lũ đần độn, chúng không biết là cuộc nói chuyện của bọn chúng nãy giờ đã bị cô nghe thấy. An Hạ nhẹ nhàng bước về chỗ cũ, vì hai tay cô vẫn còn bị trói đằng sau nên lúc bước đi vẫn còn có chút khó khăn.