Đã thay đổi tên nữ phụ =)) Bây giờ mình không đặt lịch đăng nữa, cũng không ra ba chương cùng lúc nữa, viết xong thì đăng thôi, vì dù cách nào thì mọi người cũng thấy lâu hết. Viết ba chương thì đương nhiên cần thời gian nhiều hơn 1 chương rồi, 1 tuần thì mình nghĩ cũng vừa đủ viết vì còn viết 1 bộ khác nữa, đi học đi làm... Nếu thấy lâu thì thôi, xong chương nào up chương nấy luôn! -------------------------- Phỉ Y Hân rất nhanh đã trở lại, có lẽ vừa bẫy được người khác nên tâm trạng đã thoải mái hơn, vẻ mặt không còn vẻ nghiêm nghị nữa. Đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của Như Mộng, cô cũng chỉ cười nhẹ: "Hoắc tổng bảo tôi đưa Lan Nhược Tâm đến phòng đó!" "Nhưng mà... Hình như điều hòa phòng đó bị hư rồi thì phải, cửa sổ cũng không mở được, nghe nói chuẩn bị dùng làm nhà kho rồi!" Như Mộng vẫn không thôi tò mò. "Tôi biết, nhưng Hoắc tổng đã phân phó như thế, chúng ta chỉ việc làm theo là được rồi!" Như Mộng như ngộ ra chân lý, vẻ mặt có chút thỏa mãn, tuy Hoắc tổng làm vậy với con gái nhà người ta thật không tốt chút nào, nhưng như vậy thì chứng minh được cô gái kia chả là cái đinh gì trong mắt ngài ấy. Hừ! Đâu phải ai Hoắc tổng cũng để tâm chứ, dẫu cho cô ta có xinh đẹp. Thế là bọn họ cũng không bận tâm đến Lan Nhược Tâm đang khổ sở vì cái nóng chết người nữa, tiếp tục làm tốt công việc của mình. Cứ thế độ gần một tiếng sau, cái người xuất hiện trong mộng xuân của Phỉ Y Hân đã đến công ty. Vừa lên tầng cao nhất, đã tiêu soái tiến đến chỗ cô mà nói chuyện: "Sao lại ngồi ngoài này? Vào phòng với tôi!" Phỉ Y Hân nhìn con người tuấn tú trước mặt, rất không muốn trả lời, nhưng ai bảo cô là cấp dưới của người ta kia chứ? "Tôi có vài việc cần xử lý ngoài này, anh vào trước đi!" "Thế tôi có việc cần em xử lý thì sao đây?" Hoắc Đông Thần hơi nhếch mép cười, nhìn thái độ của hắn là biết hắn nhất quyết muốn cô vào trong rồi... Phỉ Y Hân chậm chạp thu dọn đồ đạc đi theo hắn, lúc này không hiểu sao cô lại ngửi được mùi lạ, có lẽ là nước hoa của hắn? Bình thường hắn đâu có dùng? Nhưng mùi hương này thật dễ chịu... Ngay lúc bước vào phòng làm việc, cô có cảm giác cơ thể hơi nóng, có chút khó chịu, nhưng bản thân tự nhủ là do có sự xuất hiện của Hoắc Đông Thần nên mới thế! "Tại sao hôm nay em lại một màu đen thế?" Hoắc Đông Thần giương đôi mắt sáng quắc nhìn cô, dường như có chút không vui. Phỉ Y Hân thật sự khó hiểu với câu hỏi này của hắn: "Lạ lắm sao?" Hoắc Đông Thần ngồi xuống trước mắt cô, khuôn mặt có chút lạnh lùng, là dáng vẻ thường thấy của hắn: "Sau này đừng mặc màu này nữa, em hợp với những màu pastel hơn!" Hắn chắc chắn là tâm trạng cô đang không tốt, thái độ nói chuyện với hắn cũng rất khó chịu. Rõ ràng hôm qua vẫn còn bình thường kia mà... Có lẽ là khó chịu vì hắn đến trễ mà không báo cho cô biết. Chắc chắn là vậy rồi! [Lâu lắm rồi Văn mới chen vào tình tiết một bộ truyện thế này, bởi vì không thể không nói: Anh thật tự tin quá đi =))] "Sao anh lại quản chuyện của tôi? Trong công ty có quy định không được mặc màu đen sao?" Tim cô lúc này đập nhanh hơn bình thường, không phải do hồi hộp hay tức giận, cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng mà từ lúc Hoắc Đông Thần ngồi xuống đối diện cô thì phản ứng càng rõ rệt, mùi hương này thật khiến cô vừa dễ chịu lại vừa bứt rứt.... "Hôm nay em không khỏe à? Ai chọc giận em sao?" Hoắc Đông Thần vuốt nhẹ một bên má cô, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị vô cùng, cứ như ai đụng đến cô hắn sẽ cho đi đời ngay vậy! "Không... Tôi không sao!" Phỉ Y Hân lùi về sau tránh sự đụng chạm của hắn, ngay khi ngón tay hắn chạm vào cô, cả cơ thể cô như có luồng điện chạy qua vậy, tại sao? Hoắc Đông Thần thấy cô né tránh mình thì khó chịu vô cùng, hắn nhanh chóng giữ chặt cằm cô, kéo cô về phía mình mà hôn... "Ưm..." Phỉ Y Hân cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người nóng lên vì chiếc lưỡi của hắn đang càn quét khắp khoang miệng cô, mùi hương kia vẫn cứ xộc vào mũi, cả người cô bắt đầu mềm nhũn, khó khăn hít thở một chút không khí cho đến khi Hoắc Đông Thần buông tha cho cô. Phỉ Y Hân gạt mạnh bàn tay vẫn đang giữ lấy cằm cô của hắn, vô lực mà dựa vào ghế của mình, ngay chính lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở toang, tạo nên tiếng động lớn. Lan Nhược Tâm bất chấp sự ngăn cản của Như Mộng mà hùng hổ xông vào phòng làm việc của hắn, tuy vẻ mặt không quá hung dữ nhưng nhìn vô cùng chật vật, mồ hôi thấm ướt cả tóc mái, hơi thở thì nặng nề, vì đi quá nhanh nên váy áo có chút xộc xệch. Hoắc Đông Thần lạnh lùng nhìn qua, quét một ánh mắt sắc bén lên người cô ta, mặt Lan Nhược Tâm tái mét, nhưng vẫn cố gắng gượng lên một nụ cười thật tươi, chậm rãi tiến đến chỗ hắn...