"Hừ... Thật chặt... Nói xem có phải tôi làm em rất sướng không?" Hoắc Đông Thần gian tà, còn hôn nhẹ lên chân cô, Phỉ Y Hân xém chút nữa nói ra suy nghĩ của mình. Thật sự cảm giác này quá kì diệu, rõ ràng có chút khó chịu, nhưng lại không muốn hắn dừng lại, chỉ có một nơi giao hoa là bên dưới nhưng lại có thể khiến toàn thân cô thật thoải mái, hoàn toàn đã quên mất thế giới xung quanh, chỉ muốn cùng hắn tiếp tục trầm luân! "Aa... Không.... Không nói!" Phỉ Y Hân cắn chặt môi dưới, khó khăn nói ra lời trái ý mình. Dáng vẻ này thật khiến Hoắc Đông Thần điên đảo, hắn nâng một chân cô lên cao hơn, khiến cho hai người càng thêm khít chặt, hạ thân ra vào trong cô nhanh hơn nữa. "Ư... Chậm một chút!" "Tôi lại cho đây là em rất thích!" Hoắc Đông Thần đặt một ngón cái của mình lên hạt châu nhỏ giữa hai chân cô, hết ấn nhẹ, lại vuốt ve nó... Phỉ Y Hân tưởng chừng như cơ thể mình sắp nổ tung đến nơi, thân người điên cuồng vặn vẹo, miệng nhỏ rên rỉ không dứt. "Ahhh... Aa... hức..." Sau đó cô lại thét lên một tiếng chói tai, cơn cực khoái tràn đến, bên dưới mật hoa tuôn ra không ngừng... Hoắc Đông Thần bị dịch hoa của cô làm cho thoải mái, nâng hông cô lên ra vào kịch liệt thêm vài lần liền không ngần ngại mà phóng thích luồng tinh dịch nóng hổi vào trong người cô. Phỉ Y Hân lại một lần nữa run rẩy, cả người mềm yếu mà giương đôi mắt ngập nước mơ màng nhìn hắn. Hoắc Đông Thần yêu chiều hôn cô, chậm rãi rút phân thân của mình ra, một dòng chất dịch trắng đục liền chảy ra ngoài... "Tiểu Hân, thoải mái không?" Cô bị hắn ôm chặt đến mềm nhũn, nhỏ giọng trả lời: "Ưm, thoải mái..." Hoắc Đông Thần hài lòng, càng ôm cô chặt hơn nữa, lúc này cô mới nhận thức được là mình vừa mới nói cái gì, muốn chối bỏ liền nghe hắn nói tiếp: "Em sẽ suy nghĩ lại đề nghị của tôi chứ?" Phỉ Y Hân đột nhiên có chút dao động, nhưng nhanh chóng đánh trống lãng: "Quần áo tôi đâu rồi?" vì vừa trải qua kích tình, giọng nói của cô không tự chủ được mà tràn ngập sự yêu kiều. Hoắc Đông Thần vuốt nhẹ lên bầu ngực cô, trả lời rất dửng dưng: "Bỏ rồi!" "Cái gì? Vậy tôi mặt gì về đây?" Cái tên điên này thật làm cô tức chết! "Lát nữa người hầu sẽ đem đồ đến cho em!" Phỉ Y Hân đương nhiên không vừa lòng với câu trả lời này, liền vung tay đánh một đấm vào bắp tay hắn. Hoắc Đông Thần cũng không tránh né, mặc cô đánh sau đó lại cúi xuống ôm hôn cô... Bỏ sao? Bộ sườn xám có giá trị kỷ niệm như vậy hắn sẽ bỏ sao? - Hoắc Đông Thần cười thầm trong lòng... -------------------- "Dừng xe ở đây là được rồi!" Sau khi ăn sáng, Phỉ Y Hân được Hoắc Đông Thần chở về. Nhưng cô không muốn hắn đỗ lại gần nhà, một đêm không về, lại thấy nam nhân hôm qua đưa con gái về, mẹ già mà không làm loạn lên thì không phải mẹ cô! "Sao thế? Em đi nổi không?" Hoắc Đông Thần không y lời cô, vẫn tiếp tục chạy, còn không quên bổ xung vài câu hỏi. Phỉ Y Hân hai mắt nổi đom đóm, tên khốn này... Thấy Phỉ Y Hân như thế, sợ cô tức quá sinh bệnh, Hoắc Đông Thần cũng không tiếp tục nhây nữa, liền dừng xe lại gần đó theo ý cô. Phỉ Y Hân vừa định mở cửa thì bàn tay bị Hoắc Đông Thần giữ lại. Cô khó hiểu nhìn lên mới biết hắn cũng đang nhìn mình, đôi mắt hơi trầm lạnh, nhưng dường như còn có chút ôn nhu không nỡ... Hai người cứ như thế nhìn nhau, một lúc lâu sau Hoắc Đông Thần mới chịu buông tay cô ra, còn đích thân ra ngoài mở cửa cho cô. Tâm trạng cô đang rất không tốt, dù cho bây giờ nhìn hắn có tử tế thế nào đi nữa cô cũng rất chướng mắt! Phỉ Y Hân định không chào mà đi luôn, ai ngờ chưa kịp đi được bước thứ hai đã nghe giọng nói của hắn: "Em hãy suy nghĩ đi!" Phỉ Y Hân run nhẹ, đôi chân tưởng như đứng không vững, lảo đảo một lúc mới dừng lại. Cô không dám quay đầu lại nhìn hắn, tiếp tục giả vờ bình tĩnh mà đi tiếp. Hoắc Đông Thần nhìn cô khuất bóng sau đó mới chịu quay về. Hừ! Thật muốn bắt cóc cô về nhà! ------------------------- Câu chuyện nhỏ số 2 của Hân và Thần: Một ngày nọ, Hoắc Phu Nhân vì đang mang thai nên bị cấm túc ở nhà. Vì quá buồn chán nên cô cứ đi loanh quanh trong nhà, sau đó đụng thứ gì sẽ lục tung thứ đó lên. Thế là hôm đó, một trong những tủ quần áo đắt tiền của Hoắc Đông Thần, có... một bộ sườn xám màu đỏ trầm... Đây... Đây chẳng phải là... nó sao? Phỉ Y Hân nhìn bộ sườn xám được cất giữ vô cùng cẩn thận, không hề có dấu hiệu bị ố cũ, trong lòng nổi lên một trận ấm áp không thể tả. Vậy mà dám bảo là bỏ rồi, đúng là... đáng yêu chết đi được! Khi Hoắc Đông Thần vừa từ công ty trở về, ngay lập tức có một vòng tay ấm áp chào đón, tâm trạng tốt không thể tả, xoa đầu vợ yêu: "Sao hôm nay lại ngoan ngoãn như thế?" Phỉ Y Hân lắc đầu, nhón chân hôn "chụt" một cái lên má hắn... Người đàn ông này, ngay từ ban đầu đã yêu cô vô cùng sâu đậm, mặc dù cô ngốc nghếch không sớm nhận ra, nhưng hắn vẫn không thôi thương nhớ... Hoắc Đông Thần.... Đời này, anh chính là người mà em trân quý nhất! --------------------------- Hẹn gặp lại vào thứ 4 tuần sau, ngày 18/7/2018!