Hợp cửu tất phân

Chương 45 : ngao du thế giới

Khi Thiệu Vinh và Du Chu trở lại Thiệu gia lần nữa, bầu không khí ở Thiệu gia nom căng thẳng tột độ, sắc mặt của bố Thiệu cùng anh trai Thiệu Vinh chỉ có thể hình dung bằng hai từ khó coi. Các thành viên đã tập trung đông đủ, anh trai Thiệu Vinh nhìn về phía hắn, đoạn bảo: “Mày khuyên nhủ mẹ đi, mẹ nói muốn li hôn với bố kìa.” Anh trai Thiệu Vinh nghĩ kiểu gì cũng chẳng hiểu lí do mẹ Thiệu hơn năm mươi tuổi rồi còn giở chứng đòi li hôn. Nếu bảo là do đứa “Em gái” nọ của bọn họ, thì chuyện đó đã trôi qua lâu lắm rồi, “Em gái” cũng sớm lên đại học. Thiệu Vinh lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh trai mình: “Sao em phải khuyên?” Hắn còn định bụng tậu du thuyền dẫn mẹ hắn ra ngoài du lịch nhằm chúc mừng cuộc sống độc thân đấy. Anh trai Thiệu Vinh sầm mặt, trừng hắn một lát mới quay sang bố mẹ. Bố Thiệu cảm thấy mẹ Thiệu sẽ không quan tâm tới việc này, đến tận bây giờ cả hai vợ chồng đều chung sống hòa thuận, suốt ngần ấy năm dẫu là công việc họ cũng thương lượng với nhau đàng hoàng, xưa nay chưa từng xích mích gì cả. Đang yên đang lành, tự dưng đề cập chuyện li hôn? Bố Thiệu vốn chẳng hề nghĩ tới việc li hôn, hai đứa con trai của ông là do mẹ Thiệu mang nặng đẻ đau, chúng đều rất có triển vọng. Dù thằng út hơi ngang bướng chút đỉnh, nhưng nói thẳng ra vẫn là thanh niên tuấn kiệt được mọi người ca ngợi, ông phải đần độn nhường nào mới đệ đơn li hôn vào cái độ tuổi năm mươi này? Về phần trao cho mối tình đầu một danh phận, đây là điều mà bố Thiệu chưa bao giờ nghĩ đến. Một đứa trẻ chào đời dưới hoàn cảnh gia đình như vậy, làm sao có thể sống kiêu ngạo giống Thiệu Vinh được? Bố Thiệu nghĩ tới nghĩ lui, ông chả nghĩ ra bất cứ lí do li dị nào, càng chả nghĩ ra lí do mẹ Thiệu muốn rời đi. Không phải mọi thứ vẫn thế này từ lâu hả? Chẳng lẽ gã đàn ông luôn cố chấp độc thân vì mẹ Thiệu vừa trở về? Nghĩ đến đây bố Thiệu lập tức nổi cơn thịnh nộ, đã bao nhiêu năm mà cái tên kia vẫn còn dòm ngó vợ ông, hễ nhớ tới là tức hộc máu. Bố Thiệu đột ngột đập bàn cái rầm: “Tôi không đồng ý li hôn, cô đừng mơ tưởng!” Mẹ Thiệu khẽ chau mày, đâu ngờ rằng bố Thiệu sẽ có phản ứng kịch liệt đến thế. Hai người họ kết hôn hơn ba mươi năm, xưa nay chưa cãi nhau bao giờ. Gây gổ ngay trước mặt con trai nom không ổn lắm, mẹ Thiệu xua hai cậu con trai: “Mấy đứa giải tán hết đi, chờ bố các con tỉnh táo hẵng bàn.” Thiệu Vinh đâu có dễ bảo như vậy, hắn nhích sang chắn trước mặt mẹ Thiệu, đoạn mở lời: “Giải với chả tán gì? Nói rõ một thể kẻo lại mang tiếng làm trò con bò. Trong nhà mà còn đập bàn ra oai, ông tưởng mình đang quát lũ cấp dưới chỉ biết luồn cúi đấy à? Mẹ hiền lành mới không vạch trần ông, thế vì sao cưới thì không thể li hôn? Ông có tin tôi sẽ gọi người lôi đứa con gái của ông về xét nghiệm DNA, kế đấy đệ thẳng đơn li hôn lên tòa án không?” Thiệu Vinh cười lạnh, “Chỉ cần tôi gọi điện thoại cho mối tình đầu yêu dấu của ông thì đảm bảo ả sẽ tình nguyện phối hợp thôi, suy cho cùng ả đã tia vị trí này phu nhân Thiệu này chả biết bao nhiêu năm rồi.” Bố Thiệu bị Thiệu Vinh chọc tức điên, nhấc tay toan tát hắn một cái. Thiệu Vinh đương độ thanh niên trai tráng, lại vốn chả phải đồ đần, làm gì có chuyện để mình ăn bạt tai được? Hắn nhẹ nhàng hẩy bàn tay sắp sửa giáng xuống của bố Thiệu ra, cười khẽ bảo: “Sao nào? Bị vạch trần chuyện mình từng làm nên giận cá chém thớt muốn đánh người à? Tôi khuyên ông nên bình tĩnh, mẹ chịu thương lượng với ông là nể mặt ông lắm rồi.” Du Chu đứng bên cạnh mẹ Thiệu, thấp thỏm quan sát Thiệu Vinh dám cả gan chống đối cả bố ruột mình. Mẹ Thiệu nhìn con trai, đoạn ngoảnh sang nhìn Du Chu, ánh mắt ấy vậy mà ánh lên nét cười. Có một số việc bà chưa từng quan tâm lần nào, bởi lẽ trong mắt bà trước đây vốn không có thứ gọi là tình yêu, bà thích đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp hơn là lún sâu vào lưới tình. Từ bé đứa đầu đã giống bố nó, chẳng hề khiến bà nhọc lòng gì – cho nên bà có “Kinh nghiệm”, bà cũng dùng thái độ nuôi thả với đứa út, cung cấp đầy đủ vật chất chứ chẳng để bụng mấy, mãi tới khi đứa út bước vào thời kì phảng kháng lì lợm cực kì, bà mới nhận ra bản thân đã lơ là con cái như thế nào. Bà thấy rất áy náy về hai đứa con trai, vì lẽ đó bà chẳng muốn nghĩ đến chuyện li hôn trước lúc con trai cả đủ sức đứng vững bằng đôi chân mình, bà sợ để lại ảnh hưởng cho nó. Hiện tại con trai cả đã tự lập rồi, thằng con út cũng tìm được người mà mình hằng mong, bà không còn điều gì cần kiêng kị hết. Hôm ấy bà bắt gặp cô con gái của bố Thiệu và mối tình đầu của ông, cô nhóc òa khóc nói cùng bà rằng: “Cháu mến bác lắm, sao cháu lại là con của bà ta cơ chứ.” Khoảnh khắc đó bà bỗng hiểu ra rằng vì sao con trai út vẫn luôn ghét phải về nhà, là bởi vì nó không muốn một người cha như bố Thiệu. Bà cũng không yêu bố Thiệu đậm sâu gì, trái lại trông giống hai đối tác chung sống hòa hợp hơn, nếu năm xưa bố Thiệu đòi li hôn ngay giây phút gặp lại mối tình đầu bà nhất định sẽ từ chối. Bản thân bố Thiệu chẳng nhắc tới, bà cũng chẳng chủ động đề cập, suy cho cùng cuộc hôn nhân của họ không phải là chuyện giữa hai người, mà là chuyện giữa hai gia đình. Bà kéo dài cuộc hôn nhân này thêm mười năm vì con đầu lòng, thì cũng nên kết thúc cuộc hôn nhân này vì đứa con cuối. Tâm trạng của mẹ Thiệu hết sức yên ổn, thậm chí còn muốn phì cười khi thấy bố Thiệu bị Thiệu Vinh chọc giận đỏ mặt tía tai. Nhiều năm như vầy rồi, bố Thiệu chưa bao giờ trả qua giây phút tức nổ phổi thế này, bởi ông là tuýp người dẫu nổi đóa vẫn phải phải gìn giữ uy nghiêm. Cuối cùng cụ Thiệu bèn xuất hiện kết thúc cuộc tranh chấp giữa hai bố con. Cụ Thiệu liếc qua tất cả mọi người, đoạn lạnh nhạt bảo: “Đông đủ hết rồi, để tôi thay cả hai quyết định.” Bố Thiệu kêu: “Bố à…” Cụ Thiệu nhìn bố Thiệu giây lát, thở dài bảo: “Hai đứa tìm ngày tiến hành thủ tục li hôn đi.” Thằng con nhà mình từng làm chuyện gì, trong lòng ông biết rất rõ. Mẹ Thiệu không buồn quan tâm những chuyện đó, vậy thì tốt, cả hai có thể sống bên nhau trọn đời; mẹ Thiệu quan tâm, muốn li hôn, thì xét đúng ra bố Thiệu hoàn toàn đuối lí. Nếu việc này vỡ lở trước mặt ông ngoại Thiệu Vinh, dàn cậu ruột của Thiệu Vinh khéo sẽ thiến chết con trai ông mất! Ầm ĩ cái quái gì hả?! Nó thật sự cho rằng bản thân làm đúng à? Mẹ Thiệu luôn luôn tôn kính cụ Thiệu, nghe cụ Thiệu nói vậy bèn trả lời từ tận đáy lòng: “Cảm ơn bố ạ.” Bố Thiệu bị cụ Thiệu gọi riêng lên lầu dạy dỗ một trận. Bố Thiệu cũng coi như hiểu rõ hậu quả khi không chịu li dị rồi, vẻ mặt âm trầm đến độ có thể rỉ nước. Ông càng nghĩ càng cáu, chẳng tin nổi mẹ Thiệu đòi li hôn chỉ vì ông có một đứa con rơi. Đấy đã là chuyện bao nhiêu năm trời, mấy năm nay ông có xuất ngoại không? Có gặp người phụ nữ kia không?! Chắc hẳn do có nguyên nhân khác nên bà mới đột nhiên nhắc chuyện cũ! Bố Thiệu suy ngẫm kĩ lưỡng, vẫn cảm thấy cái gã thanh mai trúc mã bầu bạn cùng mẹ Thiệu suốt quá trình trưởng thành là khả nghi nhất, thời gian qua gã ta cũng xem như dần dần thành công, chỉ là vẫn luôn cắm rễ tại nước ngoài, chả nghe ngóng được nhiều tin tức ở trong nước. Bố Thiệu nhờ người giúp mình tìm thông tin liên lạc, đoạn dứt khoát gọi thẳng cho gã. Bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi, bố Thiệu lập tức hỏi: “Có phải anh tìm Tư Trân không?” Đầu dây bên kia chẳng hề trả lời ngay, mà là lặng thinh phút chốc, mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?” Lời ấy lọt tai bố Thiệu nom có khác gì thừa nhận, bố Thiệu bảo: “Tôi kết hôn với cô ta ba mươi mấy năm, lúc này anh chen chân vào là có ý gì? Tư Trân đang đòi li hôn với tôi, anh hài lòng chưa?” Bên kia đáp: “Cảm ơn anh đã báo cho tôi hay.” Âm thanh từ đầu dây bên kia gợi lên chút vui sướng từ thâm tâm, “Mặc dù tôi chẳng hề tìm em ấy, nhưng tôi sẽ cố gắng bay về nước nhanh nhất có thể.” Bố Thiệu sực nhận ra mình bị mắc bẫy, đương định chửi rủa thì bên kia đã cúp ngang cái phựt. Bố Thiệu giận sôi máu, đập mạnh di động xuống bàn, cảm thấy cả thiên hạ đều muốn chống đối lại mình. So với bố Thiệu uất ức, Thiệu Vinh rất chi là hả hê sảng khoái. Du Chu ngồi trên ghế lái phụ khó tránh khỏi hơi lo lắng: “Anh nói bố mình như thế liệu có ổn không?” “Có gì mà không ổn?” Tâm trạng Thiệu Vinh hết sức phấn khởi, “Anh còn chả ăn bám ông ta cơ. Anh đã nhờ người chuẩn bị xong du thuyền rồi, chờ mẹ li hôn xong chúng ta sẽ dẫn mẹ đi du lịch một vòng, chúc mừng cho ra ngô ra khoai.” Du Chu đáp: “Anh đang hại bác trai tức chết đó.” Thiệu Vinh cười lạnh: “Tức chết thì đáng đời! Em mà còn nói đỡ cho ông ta, anh sẽ đá em xuống xe đếch chở em nữa đấy.” Du Chu lập tức im lặng. Đèn đỏ đúng lúc nảy lên, Thiệu Vinh xáp qua hôn nhẹ lên má Du Chu: “Nghe lời, có một số người ta không nhất thiết phải mềm lòng, em càng mềm lòng người ta càng tưởng đấy là điều hiển nhiên nơi em.” Sau khi Thiệu Vinh biết được những chuyện chó má xúi quẩy trong quá khứ Du Chu thì giận sôi máu, nếu chẳng phải em trai Du Chu cần người chăm sóc, trên mạng còn có hàng tá người đương lăm le, Thiệu Vinh thật sự sẽ tìm một nơi để mụ đàn bà kia cảm nhận thử sự tuyệt vời từ trị liệu sốc điện. Lũ người bên phe mụ đàn bà này cần cưỡng chế điều trị uốn nắn hơn Du Chu nhiều, toàn cái ngữ thần kinh. Mẹ Thiệu đã hạ quyết tâm, bà mau chóng quyết định ngày li dị. Bố Thiệu dẫu không tình nguyện trong lòng cũng chẳng vứt nổi thể diện, càng không muốn đối mặt cơn thịnh nộ từ bố vợ và dàn cậu ruột của Thiệu Vinh. Ông còn định bụng sau khi hoàn tất thủ tục li hôn sẽ không tái hôn, duy trì sự giả dối với bên ngoài. Mẹ Thiệu kinh ngạc mà nhìn bố Thiệu, nom giống như lần đầu tiên quen ông. Duy trì trạng thái chưa li dị còn hiểu được, suy cho cùng bố Thiệu vẫn chưa về hưu, sợ gặp ảnh hưởng tiêu cực là rất bình thường. Nhưng không tái hôn thì quá khó hiểu, người phụ nữ ấy đã đợi ông lâu tới vậy, lẽ nào ông chưa từng nghĩ đến việc cho ả một cơ hội đường đường chính chính ở bên mình ư? Mẹ Thiệu chưa từng thích ai, hơn nửa đời người đều cống hiến cho công việc và chuyên ngành, kết hôn sinh con càng giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ. Song nếu thật sự yêu một người, ắt hẳn nên giống con trai bà – dẫu cả thế giới đều phản đối cũng muốn quang minh chính đại sánh đôi cùng đối phương chứ nhỉ? Mẹ Thiệu không đồng ý đề nghị của bố Thiệu, mà là độ lượng thuyết phục: “Cô ấy đã đợi anh rất nhiều năm.” Sắc mặt của bố Thiệu cực kì khó coi, xoay người đi mất. Mẹ Thiệu vừa quay về kiếp độc thân, Thiệu Vinh lập tức dẫn bà lên du thuyền đến vùng biển thư thái lần trước du lịch. Bầu trời lúc khởi hành quang đãng vô ngần, mẹ Thiệu, Thiệu Vinh, Du Chu nằm dài trên ghế dựa thử thách tắm nắng, trên chiếc ghế dựa cao nhất còn có một chú cún con ngồi xổm – chính là Béo Ú lần đầu tiên ngồi du thuyền. Béo Ú tới biển thì thấy thứ gì cũng mới lạ, nó gâu gâu gâu với cánh chim hải âu, cũng gâu gâu gâu với đàn cá bơi lội, dọc đường sủa hoài chả ngớt. Mẹ Thiệu hiếm khi được dịp nghỉ xả hơi, bà cảm giác cả tinh thần lẫn thể xác đều thoải mái. Thiệu Vinh bảo: “Chờ mẹ về hưu thật tụi con có thể dẫn mẹ đi ngao du thế giới.” Mẹ Thiệu hỏi: “Cậu tính vứt công ty đấy à?” Thiệu Vinh nhoẻn miệng cười: “Bây giờ là thời đại khoa học công nghệ, ở chỗ nào mà chả làm việc được. Hơn nữa, nếu đi rồi con sẽ phá sản, công ty này bỏ luôn cũng được.” Hắn không phải kiểu người cần mẫn, bình thường cũng chỉ xử lí những việc mấu chốt, còn dư bao nhiêu thì quăng hết cho cấp dưới lo. Một cấp dưới thông minh chỉ cần nghe hắn hướng dẫn là đâu vào đấy rồi, chẳng lẽ còn muốn hắn đích thân dìu dắt bọn họ chạy tới đích à? Mẹ Thiệu đáp: “Vậy được, mẹ chờ các con dẫn mẹ đi ngao du thế giới.” Đương lúc du thuyền cập bến hải cảng dưới cái nắng chói chang ngày hạ, đoàn người Thiệu Vinh trông thấy một gã đàn ông trung niên đương đứng thẳng lưng trên bờ đằng xa. Hết chương 45