Hợp cửu tất phân

Chương 44 : mẹ muốn li hôn

Con người Thiệu Vinh lần nào lên giường cũng vĩnh viễn tràn đầy sinh lực – mặc kệ tuổi tâm hồn có bao lớn đi chăng nữa, một khi khoác cái danh lính mới thì càng vô liêm sỉ hơn, Du Chu bị hắn hỏi nhiều tới mức muốn chui tọt vào chăn cả đời ứ mò ra nữa. Suốt đêm dài Du Chu bị hắn giày vò hết lượt này đến lượt khác, ngày hôm sau hoàn toàn chẳng thể dậy sớm giống bình thường được. Thiệu Vinh từ bỏ việc tự tay nấu bữa sáng tình yêu, hắn đoán chừng Du Chu sắp tỉnh bèn gọi người đưa bữa sáng tới. Du lịch thì du lịch chứ, hắn chả thích sống khổ, hiện tại xem số dư trong thẻ, hắn rất biết ơn bản thân mười năm sau cố gắng gây dựng sự nghiệp, có thể để cho mình nằm ôm vợ ngủ say mê li trong khách sạn tốt nhất. Thiệu Vinh ngầm đắc ý, thấy lông mày Du Chu khẽ nhúc nhích, không khỏi cúi xuống hôn cậu. Du Chu mở mắt ra nhìn hắn. Thiệu Vinh kể cho Du Chu nghe sạch diễn biến tâm lí này nọ lọ chai của mình. Du Chu nghĩ bụng sau khi Thiệu Vinh khôi phục trí chớ chắc sẽ tức chết bởi “Bản thân mười lăm tuổi” mất. Nhớ “Trải nghiệm lần đầu tiên” vào tối hôm qua của Thiệu Vinh, khuôn mặt cậu nóng ran, xô hắn ra chạy vào phòng vệ sinh. Thiệu Vinh chưa thơm được cậu nên tiếc hùi hụi nhòm theo cửa phòng vệ sinh, nghĩ bụng, vợ mình điểm nào cũng tốt, mỗi tội hở tí là xấu hổ thôi. Song ngẫm lại, xấu hổ tốt thế cơ mà, mỗi lần lên giường ghẹo vui phải biết, cảm giác ăn sao vẫn không đã thèm. Thiệu Vinh ấu trĩ đứng núp ngay cạnh cánh cửa, chờ Du Chu vừa mở cửa ra bèn nhào đến ôm cậu ném lên giường, hắn ghì chặt cứng chẳng cho cậu đường trốn. Thiệu Vinh cười tủm tỉm sà tới gần: “Đánh răng xong rồi, giờ hôn được chưa?” Hai người lại quậy ầm ĩ trên giường hết cả buổi sáng. Bấy giờ Du Chu mới phát hiện mọi hôm Thiệu Vinh vẫn luôn kiềm chế, nếu hắn thật sự quất thả phanh cậu cơ bản chả chịu nổi. Du Chu cắn mạnh lên vai Thiệu Vinh một phát, mới nghiêm túc đặt điều kiện với Thiệu Vinh rằng: “Không cho anh làm nữa, sau này cũng đừng như thế.” Thiệu Vinh cảm giác dấu răng bị Du Chu cắn trên bả vai ấy thế mà quen thuộc quá đỗi, hắn cúi đầu dụi dụi Du Chu, cười khẽ hỏi: “Có phải trước kia anh cũng thích cắn tôi không?” Du Chu lập tức hồi hộp nhìn hắn: “Anh nhớ ra gì rồi ư?” Thiệu Vinh làm bộ làm tịch mà dụ Du Chu xoạc thêm 1 nháy, chẳng nói rốt cuộc mình có nhớ lại chưa. Sau đó hắn còn định rủ rê Du Chu xà nẹo trên giường với hắn, nhưng Du Chu không để bị lừa nữa đâu. Thiệu Vinh tiếc nuối, vợ hắn rõ ràng chính là tuýp người khắc hai chữ chế ngự lên xương cốt, muốn kéo cậu sa đọa thực sự quá khó khăn. Mấy ngày kế tiếp bọn họ đi dạo khắp thành phố này, đoạn bay đến vùng khác rong chơi. Ngắm xong phong cảnh tuyệt đẹp ở thành phố mới, Thiệu Vinh bỗng phát hiện mình đã để dành được mấy bức tranh xuyên suốt hành trình rồi, hắn suy ngẫm phút chốc, bèn mở weibo đăng lên tài khoản mình. Trước kia tài khoản này đa phần chỉ đăng tin tức về công ty, chẳng nhiều lượt follow mấy, nó bắt đầu có xu hướng hot kể từ sau Thiệu Vinh che chở cho Du Chu khi mẹ Du Chu dẫn cánh phong viên bao vây, rất nhiều người đào được thân phận của hắn, lượt theo dõi mới dần dần tăng nhiều. Thiệu Vinh vừa đăng bức tranh thì số người theo dõi họ vì “Đôi chim cu lang thang” nhanh chóng bùng nổ. Thiệu Vinh quen nhiều gã bạn đểu, thấy hắn show ân ái đăng tranh vẽ Du Chu bèn ngấm ngầm vung tiền mua hot search cho hắn. Mua xong còn tới tìm Thiệu Vinh hỏi: “Thấy sao? Chúng em góp vốn giúp anh ngồi hot search đó!” Ấn tượng về tụi bạn đểu này của Thiệu Vinh vẫn còn dừng ở thời mười mấy tuổi, cảm giác hết sức thân thiết, nghe thế bèn bắt đầu nói nhảm với họ: “Mới No.3 mà còn dám khoe? Chí ít phải No.1 ok?” Kết quả tụi bạn đểu thật sự đập tiền cho hắn lên No.1. Vị trí No.1 thực chất cũng chả ngoa, rất nhiều người bê video ở trang web chia sẻ video nước ngoài về đăng lại, bày tỏ “Đôi chim cu lang thang” hot ra tận quốc tế rồi, còn có kẻ nhiệt tình dịch đống bình luận chúc phúc từ người dân đứng xem tại chỗ hoặc cư dân mạng sau khi xem xong video. Có đôi lúc con người chính là kì quái như thế, một điều vốn chẳng dễ dàng chấp nhận thậm chí là bị bài xích chỉ cần được khen chút đỉnh, trong lòng họ sẽ nảy sinh ngay suy nghĩ kì diệu “Nhìn kĩ lại cũng không đến nỗi nào” “Mọi người đều đã nói thế rồi thì có gì không ổn nữa đâu.” Dăm ba thành phần kì thị đồng tính hồi đầu còn chửi đổng “Bóng lộ bôi tro trát trấu vào phong tục giáo hóa” rốt cuộc chịu ngậm mồm lại. Thiệu Vinh tràn đầy phấn khích kéo Du Chu qua xem video cả hai bị người ta quay lén lúc đi du lịch, đợi trông thấy dấu vết của họ khi ở thành phố gần biển dạo trước Thiệu Vinh càng sung sức hơn, vừa xem vừa nói với Du Chu rằng: “Lúc đó anh căng thẳng vãi, còn đàn sai vài nốt nè.” Du Chu ứ thèm xem nữa. Chờ cả hai chơi chán thì nhiệt độ trên mạng cũng lắng xuống. Ngày nào mà chả có tin tức chứ, đâu mấy ai rảnh suốt ngày hóng hớt chuyện riêng tư kẻ khác. Thiệu Vinh và Du Chu điệu thấp bay về nước, Thiệu Vinh đã hoàn thành giấc mộng năm mười lăm tuổi, nên lúc trở lại công ty vẻ mặt ôn hòa tới lạ, dọa ban thư kí lén lút thảo luận có phải hắn định gây chuyện lớn nữa hay không. Thiệu Vinh thực sự chẳng định gây chuyện lớn, hắn chỉ vung tay mở thêm một công ty con đầu tư âm nhạc. Giới âm nhạc hiện tại đương trên đà tụt dốc, nhất là lượng tiêu thụ đĩa, ngày xưa còn có người chịu mua đĩa để nghe nhạc chứ giờ đây chỉ có thể nâng cao doanh thu bằng sự nổi tiếng thôi. Thiệu Vinh thành lập công ty này là nhằm giúp cho Du Chu có nơi giải trí mỗi lần nổi hứng chơi nhạc, mấy thứ như tiền vốn hắn dư sức đập hàng tá vào, chỉ cần Du Chu vui là được. Du Chu có rất nhiều tài lẻ, nhưng Thiệu Vinh ngầm cân nhắc trong lòng, người thầy của Du Chu – tức Giáo sư Chu hiện đang làm dự án dưới trướng cái tên họ Lí kia, nếu Du Chu theo Giáo sư Chu thực hiện dự án đằng nào mà chả gặp cái tên họ Lí kia thường xuyên? Suy ra phương án này không được, Thiệu Vinh không cho, lòng dạ hắn hẹp hòi lắm, chỉ có thể chịu đựng Du Chu thi thoảng gặp gã trai khác, còn gặp mỗi ngày thì mơ đi! Về phần tiệm bánh quy, bánh quy cũng dẹp đi nhá, Du Chu chơi cùng thằng cha họ Triệu nọ, hở tí gã lại tìm Du Chu bàn chuyện liên quan tới bánh quy, nếu Du Chu mở tiệm bánh chắc chắn sẽ rủ họ Triệu làm chung. Thiệu Vinh cay cú vãi, hắn chưa lén chặn thằng cha mất nết có lịch sử trò chuyện với Du Chu còn dài hơn lịch sử trò chuyện với hắn là đã hào phóng lắm rồi! Thiệu Vinh nghĩ đến nghĩ lui, Du Chu làm nghề gì cũng có nguy cơ bị kẻ khác gạ gẫm, trên người hắn lại chả có cái móc nào, tuyệt đối không được! Thiệu Vinh làm việc cực kì hiệu suất, hắn nhanh chóng tập hợp đủ thành viên nòng cốt trong công ty, rồi đích thân mời vài bậc cha chú nghỉ hưu tới giúp đỡ, rốt cuộc oanh tạc làng giải trí đầy khí thế. Hắn thu xếp mọi chuyện êm xuôi mới về nhà báo chuyện này cho Du Chu nghe, làm bộ làm tịch than thở rằng: “Tôi chả rành mảng này lắm, anh giúp tôi quản lí xem sao, thi thoảng tuyển chọn nhân tài triển vọng với chọn ca khúc tốt hộ tôi.” Du Chu hỏi: “…Chả rành anh còn đầu tư ư?” Thiệu Vinh đáp: “Chẳng phải tôi có một người vợ đầy thiên phú đây hay sao? Tôi biết chắc anh sẽ không trơ mắt nhìn tôi thua lỗ đến phá sản, đúng không vợ?” Suốt khoảng thời gian này Du Chu bị Thiệu Vinh phỉnh quá nhiều lần, hiện tại chẳng thể tin nổi lời Thiệu Vinh nói. Song dẫu Thiệu Vinh có giở trò lừa bịp công khai, cậu cũng không tài nào chân chính cự tuyệt mọi đòi hỏi từ Thiệu Vinh. Chuyện mở công ty con thế là xong, Thiệu Vinh cực kì hớn hở, rốt cuộc đồng ý về nhà đón con trai cùng Du Chu. Thiệu Vinh chỉ thấy con trai cún trong Khoảnh Khắc của Du Chu đúng một lần, hắn thấy xấu muốn chết. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do Khoảnh Khắc của Du Chu tổng cộng chỉ có hai bài viết, con cún này ấy thế mà chiếm một bài, Thiệu Vinh cực kì bất mãn, la ó om sòm đòi Du Chu đăng thêm một bài có mình lọt vào ống kính. Du Chu từ chối yêu cầu cố tình gây sự này của Thiệu Vinh. Thiệu – ba chủi – Vinh giận lẫy, ngày nào cũng tìm lí do bùng kèo đi đón con trai cún. Thiệu Vinh hớn ha hớn hở về nhà cùng Du Chu, Béo Ú đương ngồi chơi với mẹ Thiệu trên ghế xô-pha. Mẹ Thiệu thấy Thiệu Vinh xuất hiện bèn “Ồ” một tiếng, nhướng mày hỏi: “Còn biết đường mò về à?” Béo Ú thấy Du Chu và Thiệu Vinh thì lập tức nhảy phốc khỏi ghế xô-pha, mừng rỡ chạy tới bên chân họ vẫy đuôi sủa gâu gâu. Thiệu Vinh phát hiện nó quay sang kéo ống quần mình, đoạn quay sang kéo ống quần Du Chu, hừ hừ hai tiếng, trước khi nó thành công dụ Du Chu ẵm nó một chốc thì Thiệu Vinh đã nhấc bổng nó lên, ước lượng thử rồi nói: “Nhẹ hều, sao lại gọi là Béo Ú hả?” Béo Ú bị xách lên cao quá, sợ sệt hổng dám nhúc nhích. “Đừng dọa nó.” Du Chu không kìm được bảo, “Cái tên này là do anh đặt.” Thiệu Vinh lại hừ hừ hai tiếng, thả Béo Ú xuống sàn. Mẹ Thiệu ngồi bên cạnh nhìn hai người một cúń nô đùa, khuôn mặt cũng nhuốm nét cười. Thiệu Vinh rốt cuộc chịu về nhà, các thành viên trong gia đình hiếm hoi tụ họp đông đủ vào buổi trưa. Hai thằng nhóc nhà anh cả Thiệu Vinh vừa thấy Du Chu là hân hoan đến độ nhảy cẫng lên, được Du Chu cho bánh bông lan mình đích thân nướng càng hớn hở hơn, một trái một phải ôm Du Chu đòi cậu thơm thơm. Thiệu Vinh tức điên, nhào tới giơ tay nhấc hai thằng nhóc lên, nghiêm túc cảnh cáo: “Mới bây lớn mà ôm vợ chú hôn hít làm gì hả? Cút cút cút, phắn qua chỗ khác chơi đi.” Du Chu: “…” Cái anh này, đúng là dù mấy tuổi vẫn khó ưa như thế. Cơm nước xong xuôi, người nhà họ Thiệu lại vội vàng rời đi. Gần đây mẹ Thiệu chẳng muốn vùi đầu vào công việc nữa, bà đã quyết định lui khỏi vị trí chủ chốt rồi, cuộc sống trôi qua nhàn rỗi cực kì, hôm qua còn ẵm Béo Ú đi làm “Kiểu tóc mới”. Lông của Béo Ú bị tỉa chút đỉnh, nom rất chi là sáng sủa, ăn cơm no thì được cô giúp việc dẫn ra ngoài vườn chạy loanh quanh. Trong phòng khách chỉ còn ba người, mẹ Thiệu nhìn Thiệu Vinh sức sống dồi dào hỏi: “Nhớ được bao nhiêu rồi?” Thiệu Vinh tỏ vẻ nghiêm túc: “Loạn tùng phèo thôi.” Hắn không hề nói dối, chí ít kí ức về công việc đã hoàn toàn khôi phục, xử lí giấy tờ càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Có điều hắn vẫn chưa nhớ nổi vài sự việc chi tiết mấy năm qua, chẳng hạn như vì sao hắn lại nhận thằng con trai cún xấu đến vậy. Thiệu Vinh chẳng quan tâm lắm về chuyện khôi phục trí nhớ, hắn cảm thấy hiện tại rất tốt, có thể mượn cớ chơi bẩn đòi phúc lợi từ vợ mình. Ngẫm tới đây, ánh mắt hắn lập tức trộm dời sang Du Chu. Du Chu bỗng chạm ánh mắt gần như muốn vồ lấy cậu của Thiệu Vinh, muốn cắn hắn. Mẹ Thiệu thấy bọn họ lén lút liếc mắt đưa tình, hiểu bọn họ hãy còn mặn nồng, bà thôi không lo lắng nữa. Bà dừng giây lát, đoạn nói ra một quyết định của mình cho Thiệu Vinh nghe: “Mẹ định li hôn với bố con.” Thiệu Vinh và Du Chu kinh ngạc cùng nhìn nhau. Mẹ Thiệu năm nay hơn năm mươi tuổi, chăm sóc cực kì tốt, trên mặt chẳng hằn quá nhiều dấu vết thời gian. Nửa đời trước của bà hết sức oanh liệt, mọi người đều biết bà là một người phụ nữ đầy bản lĩnh. Hiện tại bà gỡ xuống hết thảy trách nhiệm, thân mình trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Mẹ Thiệu bảo: “Giờ mấy con trưởng thành cả rồi, anh con cũng thân với họ hàng bên ngoại con, quan hệ giữa hai nhà đã chả cần sự ràng buộc từ cuộc hôn nhân của bố mẹ nữa.” Thiệu Vinh hỏi: “Mẹ bàn với bố chưa?” Mẹ Thiệu đáp: “Mẹ chưa cho ông ta hay, dù sao nếu ông ta sợ gặp ảnh hưởng tiêu cực thì có thể không công khai trước, cứ hoàn thành thủ tục ly hôn rồi hẵng tính.” Mẹ Thiệu nghĩ bố Thiệu chắc chắn sẽ đồng ý, mối tình đầu và con gái của ông ta còn ngây ngốc ở nước ngoài chờ ông ta mà. Xưa nay bà vốn chẳng hề có nhiều ác cảm với hai mẹ con đó, chỉ cảm giác người phụ nữ nhu nhược ấy thật đáng thương khi phải lòng bố Thiệu, trước kia cũng không tìm họ gây sự. Nhắc đến hai mẹ con họ, lần trước bà ra nước ngoài phỏng vấn thì được mời tới diễn thuyết tại một trường đại học nào đó, còn tình cờ bắt gặp con gái ông ta. Con gái ông ta ấy thế mà khác hẳn mẹ mình, vừa quật cường vừa khôn ngoan, rất dễ chiếm thiện cảm của người khác. Thiệu Vinh chưa từng hợp tính bố mình, dĩ nhiên cực kì ủng hộ quyết định của mẹ Thiệu: “Thế thì tốt quá rồi, mẹ tranh thủ nói cho bố biết sớm chút đi.” Trên đường về nhà Thiệu Vinh cũng chẳng chê con trai cún xấu nữa, hắn đắc ý nói với Du Chu: “Chờ mẹ li hôn xong, chúng ta có thể rủ mẹ ở lại nhà mình vài hôm.” Du Chu gật đầu. Cậu vô cùng thích mẹ Thiệu. Kết quả ngày hôm sau Thiệu Vinh nhận được điện thoại từ anh trai, anh ta cất giọng nghiêm túc gọi họ lập tức về nhà một chuyến. Hết chương 44