Editor: An Dung Ni Beta: Mạc Y Phi Chuyện Cố Thất Hải không giỏi có rất nhiều, còn về phần những chuyện cô giỏi thì … cô giỏi nhất là trốn tránh. Buổi tối hôm ấy Cố Thất Hải có nói qua với Mã Tu Hòa dự định của cô về một hội thi toàn quốc, không biết có phải vì câu nói đó, hay vì Mã Tu Hòa thật sự quan tâm, một thời gian rất lâu sau cô vẫn không gặp lại Mã Tu Hòa. Trong khoảng thời gian không gặp anh, trừ thời gian ngủ, dường như lúc nào Cố Thất Hải cũng nhốt mình trong nhà, chìm đắm trong việc vẽ tranh, có tiết dạy học thì lên lớp, không có tiết dạy học thì liền ngồi vẽ tranh, vẽ tranh mệt rồi thì sẽ ngồi sửa sang lại. So với chuyện ở nhà nghĩ ngợi, Cố Thất Hải thấy khi chìm đắm trong thế giới riêng để vẽ tranh, ít nhất cô còn có thể bình tĩnh, thoải mái là chính mình. Cố Thất Hải ngây người trong phòng học trống một lúc lâu, cuối cùng cũng hoàn thành xong bức tranh mà cô cảm thấy ưng ý nhất. Cô thở phào một hơi, đang ngồi duỗi thắt lưng, lại nhìn thấy ông lão chủ phòng tranh đi vào. Ông lão vuốt vuốt cằm, có chút đăm chiêu nhìn tỉ mỉ bức tranh. Cố Thất Hải có chút xấu hổ, liền cúi đầu xuống thu dọn các lọ thuốc màu và cọ vẽ, cô nghe thấy ông lên tiếng. “Đẹp, quả thật rất đẹp. May là lúc trước ông không nhìn nhầm, Cố tiểu thư, cháu quả nhiên là một người có thiên phú.” “Ông quá khen.” “Nhưng mà…. Gần đây cháu đang có chuyện phiền lòng phải không?” Cố Thất Hải kinh ngạc ngẩng đầu lên. Ông lão mỉm cười, chỉ vào bức tranh của cô, “Là tranh của cháu nói cho ông biết. Bức tranh này của cháu, chủ đề là phía sau của một cô gái đi trong mưa tuyết, cô gái này mặc một bộ áo liền váy, đi giày cao gót, bước đi ở ngã tư đường buôn bán rất náo nhiệt, cạnh đó là dòng xe cộ tấp nập, ánh sáng lấp lánh, cách dùng màu sắc trong bức tranh cũng rất phong phú, táo bạo. Nhưng chỉ duy nhất chiếc dù đang được cô gái mở ra lại chỉ mang một màu đen đơn điệu, bóng lưng của cô ấy cũng vô tình tạo ra sự cô đơn, lạnh lẽo. Cố tiểu thư, ông già này xin mạo muội đoán thử, chiếc ô đen đang được cầm kia, chính là tiếng nói của lòng cháu phải không?” Cố Thất Hải do dự không đáp, ông lão cũng để ý đến nên không truy hỏi thêm, ông chậm rãi nói: “Bức tranh của cháu hấp dẫn ông, thực ra là vì cháu đã hoàn toàn tập trung vào nó, dù cho có bị tình cảm mất mát chi phối, nhưng bức tranh của cháu, mỗi một nét vẽ vẫn mang theo sự hi vọng. Ở phần khung cảnh, dù rằng có rất nhiều màu sắc khác nhau, nhưng màu xuất hiện nhiều nhất, lại ở vị trí dễ nhìn nhất, lại là màu vàng. Màu vàng biểu thị cho hi vọng, Cố tiểu thư, trong cuộc sống của cháu, nhất định là có một người nào đó, hoặc một điều gì đó cho cháu dũng khí, và hi vọng.” Nghe ông lão giảng giải một lúc, Cố Thất Hải mới bắt đầu nghĩ kĩ lại. Khi kinh nghiệm đã phong phú, cô không còn quá tập trung như trước kia nữa, mỗi một nét vẽ dường như tự nhiên mà có. Chính bản thân cô đã từng nói, bức tranh là nơi có thể phản ánh rõ ràng nhất cảm xúc của mỗi người. Hóa ra đáp án mà cô vẫn luôn tìm kiếm lại đã sớm nằm trong mỗi nét vẽ của cô. Cố Thất Hải hỏi: “Tiên sinh, vì sao ông lại hiểu về nội tâm của người khác như vậy?” Ông lão chống gậy, một tay vuốt bộ râu hoa râm của mình, nở nụ cười hiền từ: “Nói ra không sợ cháu chê cười, mặc dù ông mở ra phòng tranh này, nhưng thật ra, ông lại vẽ tranh rất dở, hiện tại đã lớn tuổi, cầm cây bút vẽ cũng không nổi. Trước kia ông đã từng vì vẽ một bức tranh mà chịu rất nhiều cực khổ. Nhưng ông vẫn thích loại hình nghệ thuật này, qua mỗi bức tranh, dường như ông có thể đến được một thế giới mới mà mình chưa từng được biết đến. Cố tiểu thư, cháu có nhận ra không? Thế giới này tuy rất lớn, nhưng lại chỉ có một, những gì mà mắt chúng ta có thể nhìn thấy, chính là cả thế giới. Cho nên ông nghĩ, trước hết nên trân trọng thật tốt những gì đang có, ông hi vọng cháu cũng sẽ vậy.” _____ Theo yêu cầu của ông lão, Cố Thất Hải treo bức tranh mới này lên hành lang. Cố đang bận rộn, thì một đồng nghiệp ở phòng tranh gọi cô: “Thất Hải, có người đến tìm em này.” Cố Thất Hải treo xong tranh, đang muốn nhảy xuống khỏi thang, thì lại thấy một bàn tay vươn ra từ phía sau đỡ cô. Cố Thất Hải có chút ngạc nhiên, “Hà Diễn? Sao anh lại tới đây?” “Anh vừa có chút việc đi qua đây, nên muốn ghé qua gặp em.” Hà Diễn duỗi bàn tay ra, “Nắm tay anh, anh đỡ em xuống.” Cố Thất Hải đặt tay lên, anh đột nhiên nắm chặt lấy, nhìn qua, bàn tay Hà Diễn so với những nam sinh bình thường khác có vẻ gầy yếu hơn một chút, có điều vẫn rất dễ dàng nắm trọn lấy bàn tay cô. Trong kí ức thanh xuân vô vị của Cố Thất Hải, cô đã từng nắm tay ba người đàn ông: cha, Mã Tu Hòa, Hà Diễn. Tên của ba người này, không ngừng quanh quẩn trong lòng cô. Một người vĩnh viễn không thể quên, một người khiến cho cô buồn vui lẫn lộn. Một người… lúc này đang nắm tay cô. Cô xuống khỏi thang xong, Hà Diễn cũng không buông tay cô ra ngay, cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu thì anh mới cười cười buông ra. “Anh còn nghĩ chỉ cần da mặt dày một chút thì vẫn có thể nắm tay em tiếp.” Cố Thất Hải dẫn Hà Diễn tới phòng trà, Hà Diễn đi theo cô, không chút do dự mở miệng: “Thất Hải, thật ra anh đến đây để nghe câu trả lời của em.” Cố Thất Hải im lặng, hít vào một hơi thật sâu. Cô nói: “Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi, Hà Diễn, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em không muốn chuyển nhà.” Hà Diễn rốt cuộc không thể thoải mái được nữa, anh cố chấp, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi tiếp: “Mã Tu Hòa tốt đến vậy sao?” Cố Thất Hải cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu, cô nghĩ một chút, rồi trả lời thật lòng. “Anh ấy không phải là quá tốt, nhưng đó là người mà em thích.” “Cho dù… Anh ta không thích em? Nếu về sau anh ta có người yêu, em vẫn tiếp tục đứng bên cạnh anh ta, tự rước lấy bực mình?” Cố Thất Hải sao lại không rõ với tướng mạo, tuổi tác, sự lịch lãm của Mã Tu Hòa, cuối cùng cũng sẽ có một người lý tưởng để bầu bạn, cùng xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái. Mà cô và Mã Tu Hòa mới làm bạn với nhau vài tháng nay, sống chỉ cách nhau một bức tường, nhưng bọn họ lại tạo ra một khoảng cách thích hợp giữa hai người. Bọn họ đã từng cứu nhau, đang có thiện cảm với nhau, trước mắt bọn họ mới chỉ có thể thấy mặt tốt của đối phương. Cả đời, Cố Thất Hải còn chưa từng nghĩ xa đến vậy, mà giờ khắc này cô lại hiểu được đáp án. Cố Thất Hải nhẹ giọng nói: “Tới lúc nào đó, em sẽ rời đi. Nhưng lúc này, mỗi giây, mỗi phút, em chỉ muốn dùng ánh mắt của mình để nhìn theo anh ấy.” Thế giới tuy rằng rất lớn, nhưng lại chỉ có một, những gì mà mắt chúng ta nhìn thấy chính là cả thế giới. Rõ ràng vẫn còn chưa đi đến điểm cuối cùng, sao cô có thể dễ dàng buông tay như vậy? Cô kiên quyết như vậy, cho dù từng bị dao động bởi sự thâm tình của Hà Diễn, nhưng lòng của cô vẫn luôn hướng về Mã Tu Hòa. Hà Diễn hiểu được điểm này, có chút đau lòng, nhưng vẫn đến cạnh cô, lúc này ánh mắt cô không hề né tránh anh. “Chỉ cần em muốn, em vẫn luôn có thể quay đầu nhìn anh.” Anh nói. Cố Thất Hải lắc đầu, “Cảm ơn anh đã nói thích em, khoảnh khắc ấy em thật sự rất vui.” ____ Hà Diễn rời đi. Cố Thất Hải một mình đứng ở phòng trà, cổ họng có chút khát, cô rót cho mình một chén nước, uống một hơi cạn sạch, nhưng nỗi đau trong lòng kia vẫn không hề giảm đi chút nào. Đồng nghiệp ở phòng vẽ tranh cũng bước vào phòng trà, thấy Cố Thất Hải đang đứng ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi: “Sao vẫn còn ở đây? Không phải là đã nói có người tìm em sao?” Cố Thất Hải không hiểu, “Cậu nam sinh vừa rồi chẳng phải đã rời đi rồi sao?” “Nói gì thế, đến tìm em là một cô gái, ăn mặc rất đẹp. Tôi định đưa cô ấy đến phòng trà đợi em, nhưng vừa rồi phòng trà có người, nên tôi đưa cô ấy sang phòng bên cạnh.” Người đồng nghiệp kia nói xong, liền ngó qua phòng bên cạnh, “Nhìn xem, người ta vẫn còn ở đây chờ em đấy.” Cố Thất Hải cũng đi qua bên đó, một bóng người xinh đẹp đang ngồi trên ghế, đôi chân thon dài vắt chéo nhau, dường như chứng minh rằng cô ấy đã đợi rất lâu rồi. Trước ánh mắt mang theo nét cười của Viên Từ Lâm, lòng Cố Thất Hải khẽ lộp bộp một tiếng. Vì phòng vẽ tranh vẫn còn đang trong giai đoạn sửa lại bố cục, hơn nữa ở nơi này vẫn khá yên tĩnh, nên cũng không cần để ý đến chuyện tiếng động ở phòng này làm ảnh hưởng đến phòng bên cạnh, nên trước khi xác định được bố cục rõ ràng, giữa hai phòng học cũng chỉ có một tấm bình phong để ngăn cách. Từ nụ cười thích thú của Viên Từ Lâm, Cố Thất Hải liền hiểu ra, đoạn đối thoại với Hà Diễn khi nãy đã không còn là bí mật riêng của hai người nữa rồi. Viên Từ Lâm nói: “Tôi nghe nói cô làm việc ở đây, nhân tiện muốn ghé qua nhìn một chút, không ngờ…. Lại nghe được một đoạn hội thoại rất thú vị.” Cố Thất Hải bình tĩnh nhìn cô ta: “Vết thương của cô sao rồi?” Viên Từ Lâm vươn tay ra, tuy rằng đã tháo băng, nhưng miệng vết thương trong lòng bàn tay vẫn có thể nhìn rõ. Để cho Cố Thất Hải nhìn rõ xong, cô ta thu tay lại, hôn vào lòng bàn tay mình một cái. “Cố Thất Hải, tôi là một người thù rất dai.” Viên Từ Lâm chỉ vào bên má phải của mình, Cố Thất Hải lúc này mới để ý, lớp phấn trang điểm của cô ta hôm nay dường như dày hơn lúc trước rất nhiều, “Cái tát kia, vết thương trên tay tôi, còn cả chỗ tóc bị dứt của tôi nữa, tôi đều có thể nghe lời Mã Tu Hòa mà không truy cứu đến. Nhưng mà, tôi nghĩ, sẽ luôn luôn có người thay tôi đòi lại công bằng.” “Cô có ý gì?” Viên Từ Lâm không đáp lại, ngược lại lại nhắc đến một đè tài khác, “Vừa rồi tôi ngồi ở đây, nghe được cô nói với nam sinh kia rằng cô sẽ không buông tha Mã Tu Hòa.” Cố Thất Hải thản nhiên đáp: “Đó là chuyện của tôi.” “Xem ra lúc trước là tôi nghĩ sai rồi, tôi còn nghĩ cô là một cô bé thông minh, biết khó mà lui chứ.” Viên Từ Lâm ra vẻ thất vọng nói. “Ngày đó cô cũng thấy đấy. Ở thời điểm mấu chốt, người Mã Tu Hòa để ý đến nhất chính là tôi.” “Tất nhiên là anh ấy sẽ để ý đến cô.” Cố Thất Hải không đồng tình. “Bây giờ người ủy thác anh ấy là cô, mà người bị thương cũng là cô.” Viên Từ Lâm mất hứng nheo mắt lại, “Chuyện gì có thể khiến cô tự tin như vậy? Cô dùng não của cô mà nghĩ xem, bàn về vẻ ngoài, thân phận, địa vị, tôi thừa sức để xứng với Mã Tu Hòa, anh ấy là người thông minh, đương nhiên sẽ chọn thứ có lợi cho mình. Mà cô, cô có gì để đấu với tôi nào?” Viên Từ Lâm bước đến trước mặt Cố Thất Hải, khoảng cách giữa hai người rất gần, mà Viên Từ Lâm lại đi giày cao gót, hống hách nói với Cố Thất Hải: “Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, trên thế giới này, chỉ có tôi mới là người xứng với Mã Tu Hòa nhất.”