Hồng Mông Linh Bảo
Chương 377
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 379
Thương Ung thành Mạc Kha thần quân đòi lại người
Trần Vĩnh Chức thấy Trần Lục giải quyết Trần Tứ và Trần Ngũ nhanh chóng không hao tổn nhiều công sức, lại phất tay ra lệnh hai thuộc hạ bên cạnh:
- Lên!
Hai tên hoàng y, một gầy một trẻ xông lên. Vì họ đã chứng kiến Trần Tứ, Trần Ngũ thảm bại một cách mờ ám nên lập tức sử dụng sát chiêu.
Kiếm khí đầy trời sắc bén đâm chém áp đến, Trần Lục vì ra tay đánh Trần Tứ và Trần Ngũ đao thế bị giảm gần hết, áp khí hầu như chẳng còn, phần còn lập tức bị kiếm khí áp đảo tan vỡ. Trần Lục thấy không còn kịp vội vận cổ loa tạo thành một vòng xoắn bay vọt lên nhanh như mũi tên, thế nhưng vẫn cảm thấy mấy chỗ mát lạnh biết rằng đã kiếm đâm trúng, tuy không nặng nhưng cắt da máu chảy không thể tránh.
Thế vọt lên của chàng chưa mãn đà, tay đã xuất Bá Vương Thương múa vùn vụt mũi thương xoay đâm, cắt gọt, tít mù như chong chóng tạo thành một vòng thương ảnh bạch sắc sắc bén kích đẩy cổ loa vòng xoắn rộng ra bên ngoài, chiến ý bốc lên tận mây xanh gầm lên một tiếng rung động vang vọng không gian.
Kiếm khí hai tên hộ vệ vọt lên tiếp tục công kích lập tức chạm vào vòng thương ảnh cùng cổ loa vòng xoắn, rồi bị nuốt chửng vào trong tiếng thương chạm vào kiếm khí vang lên đoong, đoong nhỏ dần rồi im bặt..
Hai hộ vệ thấy kiếm khí vị tiêu tan lại ra chiêu khác kiếm ý niệm phát động, vừa hình thành, thương ảnh quang mang trắng nhòa bay đến như điện xẹt...
- Coỏng! Coỏng!
- Bá Vương thương. Thần khí trung phẩm.
Trần Bạch-Khiết có mặt từ đầu, nàng cực kỳ bất mãn hành vi của nhị ca Vĩnh Chức. Ngay khi Trần Lục nhận công tác, nàng đã bất mãn vì thấy rõ ràng Trần Lục có năng lực không chỉ thu phục Thiên mã, Thần mã còn có mấy loại thần thông kỳ lạ.
Trong khi đó phòng khách đại điện, đang có bảy ngưòi, ba nữ bốn nam đang tiếp khách cảm ứng không gian ba động, thần thức liền theo dõi, vừa lúc thấy chiêu thương phản kích kiếm ý.
Hai hộ vệ kinh hô, kiếm khí vừa xuất ra bị đánh trúng nát bấy, bạch ảnh thương đánh trên thân, hai tiếng hét thảm, thân thể chấn bay mười mấy thước nằm bất động.
- Ủa! Bá Vương thương. Thần khí trung phẩm.
- Giang Sơn! Lão nói nó là Trần Lục..
- Vâng, bẩm phu nhân chính là người này.
- Trần Lục mới phi thăng, lão đi đón về, an bài làm mã nô. Không dè tin tức truy tung có thưởng một triệu trung phẩm thần thạch. Vĩnh Chức nhị thiếu gia biết chuyện liền bắt Trần Lục đi Bắc Thiên Châu bán nộp, nhưng Trần Lục phản kháng..
- Hắn dám phản kháng ra sao?
- Bẩm phu nhân, hắn nói, hắn được phi thăng chưởng giả đem cho Trần gia thuê làm việc dưỡng mã, sai vặt chứ không phải để làm nô lệ mua bán.
- Hỗn láo! Bước vào Trần gia làm mã nô còn dám cãi thiếu chủ, mau cho người bắt đem về đây. Hai tên hộ vệ thiếu gia quá vô dụng, nuôi ba năm không dùng được một giờ, mới qua một chiêu đã bị đánh xuyên thủng cạnh sườn, xương cốt cũng bị thiệt hại, máu phun cuồng dũng tuy chưa bất tỉnh nhưng không còn năng lực chiến đấu.
Hai hộ vệ bị bại, bốn tên khác cầm côn bốn góc xông vào xếp thành tứ tượng côn trận, lần này Trần Lục không dùng Bá Vương thương nữa, quyền cước thân pháp thực thể nhoáng lên, dùng thân pháp lăng không ngang vai di chuyển hay bàn tay lúc quyền lúc đao, lúc trảo, lúc chỉ, lúc chưởng đôi chân sử dụng và cước pháp quét chém. Bốn hộ vệ tinh thông côn pháp giống nhau, lại tiến lui theo nguyên tắc tứ tượng đúng phép, nên Trần Lục dù đánh trúng một tên được một quyền thì chính mình cũng lãnh của ba tên còn lại ít nhất một côn, nhiều thì ba côn.
Cũng may thân thể thời gian vừa qua đã được thần hoá không ít, mới có thể chịu đựng được mấy chục côn, da thịt cùng xương cốt bị đánh lỏng lẻo lại được Hồng Mông Linh Châu dùng hồng mông khí bổ sung chữa trị nhanh chóng kịp thời, có thể tiếp tục chiến đấu...
Không biết bị bao nhiêu côn, chữa trị lập lại bao nhiêu lần Trần Lục cảm giác càng ngày càng mạnh, khí chất thân thể sáu phần thần khí, hơn hai phần tiên khí và chân khí còn lại là hồng mông khí. Lượng hồng mông khí tăng dần mỗi khi vết thương được chữa trị tuy chậm khó nhận ra, chỉ cảm thấy chữa trị đến đâu khoan khoái đến đó.
Bên ngoài anh chị em Bạch-Khiết, thấy chàng bị trúng nhiều như vậy lo lắng sợ hãi nhưng mỗi khi bị đòn nặng nề bay đi, đánh lại nằm xuống. Sau đó lại đứng lên bất tử lại thở ra, cứ như vậy nhiều lần hồi hộp lo lắng. Trong chi tộc Trần Đại của Trần gia, con cháu bất đồng tính khí chia làm ba bốn phe, tuy không ra mặt ngấm ngầm âm ỷ tranh đấu trong tư tưởng lời nói. Ngay cả anh chị em cùng mẹ đại thiếu gia Vĩnh Danh, nhị thiếu gia Vĩnh Chức, tam tiểu thư Mộng-Hằng, tứ tiểu thư Bạch-Khiết và ngũ thiếu gia Vĩnh Cường cũng vậy mỗi người đều có lòng tự tôn, tự ngạo không ai phục ai. Bạch-Khiết và Vĩnh Cường nhỏ tuổi hơn tuy cao ngạo nhưng còn có tình lý, xử sự theo trực giác còn thuần khiết nên đối với hạ nhân gần gũi thông cảm hơn. Những anh chị em khác mẹ đối xử với nhau thiếu tình thân, càng đậm vẻ giả dối bề ngoài, điều này ít nhiều tùy theo tính cách của mẹ gây ảnh hưởng. Trong số thê thiếp của Trần Đại Trần Thảo-Xuân nguyên lai là a hoàn, bị lép vế và chịu thiệt thòi nhất, con nàng cũng bị khinh dể, lăng nhục.
Con trai cả Thảo-Xuân, Thượng Kiên đứng mũi chịu sào lãnh khổ nhục cho các em nhiều nhất, lúc này ở phía xa quan sát một hồi lắc đầu lẩm bẩm:
- Vị này thân phận mã nô ư? Chẳng lẽ mọi người đều mù, không nhận thức hắn ẩn tàng thực lực. Ủa, sao càng đánh càng hăng, bị trúng bao nhiêu đòn nặng nề, thậm chí còn trúng vào chỗ hiểm rõ ràng đã bị thương, nhưng chỉ trong giây lát lại đứng lên tiếp tục chiến đấu, càng đánh càng lợi hại.
Nói xong thầm quyết định „Nếu Trần Lục ổn định ở lại Trần gia, ta phải bái sư phụ học đạo mới được. Rất tiếc theo tình trạng trước mắt không có khả năng. Lão Mạc Kha kia sẽ không để yên.“
Trần Lục nhận ra thế giới này không gian trọng lực giam hãm áp bách thân thể nhiều lắm, thần quân đi đứng tuy thoải mái, nhưng muốn lăng không bay nhảy vừa lâu vừa gấp rút thân thể, khí lực và tinh thần lực cũng không chịu được. Thi triển thần thông trở thành xa sỉ, tinh thần tiêu hoa nhanh trở nên mệt nhọc, trừ khi cảnh giới thần tướng hay thần vương mới đủ vốn liếng hay dùng thông thiên khí bảo. Cánh duy trì tiết kiệm lực lượng là dùng quyền cước, sức mạnh chưởng lực, nắm đấm và thân thể cường hãn để chịu đựng.
Trần Lục vừa dùng võ kỹ vừa ngẫm lại trận côn pháp, tứ tượng. Vô Cực (Hư Vô) sinh Thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng. Tứ tượng thái dương, thiếu dương, thái âm thiếu âm... Mấy lý giải quen thuộc hiện ra trong đầu nên chỉ trong chốc lát chàng nắm giữ nguyên lý của Tứ tượng côn trận, đường tiến thoái nắm giữ thì có thể dễ dàng đánh phá.
Trần Lục bỗng nhiên biến đổi thân pháp, đấu pháp. Quyền đầu phóng hướng bắc nhưng thật ra đón đầu hướng tây, đang thái âm chuyển thành thiếu dương vv... Quả nhiên quyền thay đổi chiều hướng theo nguyên lý lấy chí âm đối thiếu âm, lấy thái dương đối thiếu âm...Lập tức bốn hộ vị liên tiếp trúng chiêu, dùng hư chiêu dấu thực chiêu, quyền qua tưởng hụt thì lập tức bị một cùi chỏ... cước đảo qua đầu gối đánh lại.. khiến mọi người hoa cả mắt.
Thì ra Trần Lục nghĩ ra cách đánh phù hợp để phá trận, Quyền đầu, chưỡng là thái dương, cùi chỏ là thiếu dương, bàn chân là thái âm, đầu gối là thiếu âm, ngắn dài tính toán, chuyển đổi nhanh nên người ngoài không hiểu nhìn thấy quái dị..
Trần Liên-Ngọc là chính thê của Thần Tướng Trần Đại, nắm giữ mọi quyền hàn trong chi tộc Trần gia. Trần Đại có tám thê thiếp, sinh hạ được ba mươi bảy người con. Trần Vĩnh Sinh là con trai thứ hai của Trần Liên-Ngọc, hai mẹ con tính tình khá giống nhau là không tin cậy một ai, dù là thân tín và chỉ tin vào chính mình và ham lợi trước mắt Tính đa nghi tuy trong nhiều trường hợp có lợi, nhưng sẽ làm cho thuộc hạ không trung thành vì cảm giác bất an luôn ẩn trong lòng.
- Ha ha! Tưởng là đồ bỏ ai dè là quý nhân báu vật. Mạc-Kha phi thăng trì chưởng quỹ cầu kiến Trần phu nhân.
Trần Đại phu nhân, hai thị nữ kiêm hộ vệ cùng bốn nam nhân bay ra chiến trận.
Mạc Kha cười ha hả mãn nguyện hô:
- Hàn Tinh mau dừng tay! Không ngờ phi thăng giả thần nhân cũng có người trả giá một triệu trung cấp thần thạch. So với thần quân cực đỉnh còn giá trị hơn nhiều.Thấy Hàn Tinh thu Bá Vương Thương không nói gì lão Mạc Kha vừa lòng quay sang Trần Giang Sơn nói:
- Hợp đồng một năm của chúng ta hủy bỏ, đây là số thần thạch mướn người nay được y nguyên hoàn lại. Xem như ba tuần lao công của Hàn Tinh Mạc mỗ chịu thiệt.
- Sao lại có thể thất tín như thế được, hợp đồng là một năm chưa dứt.
- Nói đùa! Trần Phu nhân khinh Mạc Kha mỗ quá sức, lại còn khinh thường cả Thương Ung thành chủ Ung Dương thần vương của chúng ta.
- Chúng ta nào dám khinh dể các vị!
- Này nhé, trong hợp đồng có quy định rõ ràng điều khoản thứ năm, không được đối xử bất công với phi thăng giả, điều thứ tám chỉ cần hoàn thành bổn phận trong việc được bàn giao, mỗi khi đổi chức vị phải có sự đồng ý của đôi bên. Vậy Trần gia phạm vào quy định thứ năm và thứ tám, cố ý xem người như nô lệ, còn định đem nộp cho Bắc Thiên châu để lãnh thưởng. Đúng không? Nếu Mạc mỗ cứng rắn có thể theo quy định, huỷ hợp đồng đòi người mà không phải trả lại số thần thạch.
Trần Giang Sơn bỗng xuống nước:
- Mạc đại nhân không thể khoan hồng độ lượng cho lần này.
- Không được! Người này đã bộc phát chân tài, thực học, trị giá không cùng thần nhân so sánh được.
Không gian bỗng có ba động, mọi người nhìn xa liền thấy một đàn thiên mã, thần mã mười bảy con đang bay lại..
- Ha ha! Các ngươi xem, mười mấy chích thiên thú, thần thú này, linh thông biết bạn của mình sắp rời khỏi liền ra tiễn đưa. Ta dám chắc, nếu Hàn Tinh chiêu gọi một tiếng cả bầy thần thú sẽ bỏ Trần gia đi theo hắn không tiếc nuối.
- Làm sao có chuyện đó! Chúng đều nhận người Trần Gia làm chủ rồi mà..
- Thế ta mới nói chữ nếu! Hắn không biết hủy huyết ký trên thân thần thú hay sao? Các ngươi Trần gia có dám đánh cuộc không? Nếu hắn làm được, các ngươi Trần gia mất mười bảy thiên thú, thần thú. Ngược lại hắn tiếp tục ở lại Trần Gia trăm năm.
Hàn Tinh bực mình lão họ Đoàn, rồi Mạc Kha này lắm chuyện, mình vốn chủ ý tìm một nơi ẩn thân yên ổn để luyện thân thể cho mạnh, để sau đó có thể tiếp tục tu luyện Cổ loa quyết hấp thần khí, sau đó đề thăng cảnh giới bây giờ xem ra họ không muốn để yên. Thôi ta cứ theo lão, hẳn là đem ta về Thương Ung thành giứi thiệu Ung Dương thần vương lãnh tiền thưởng. Hay là lão cũng nổi lòng tham đem mình bán nộp cho Bắc Thên Châu cường giả.
- „Hừ! Mình không phải nô lệ muốn bán nộp cho ai tùy ý, nếu sự việc sẽ xảy ra như thế mình sẽ cho lão một bài học khiến lão sáng mắt ra.“
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
96 chương
662 chương
173 chương
457 chương
1027 chương
599 chương
1039 chương
24 chương
990 chương