Chương 278 Hải-Đô thành Hồng-Linh và Linh-Lan trên đường đến thành Hải-Đô luôn cẩn thận chú ý động tĩnh chung quanh, dĩ nhiên cũng thưởng thức cảnh hùng vĩ của đồi núi non sông. Đi qua vô số thôn xóm, thị trấn cùng rừng vắng, chiều đến hai nàng dừng chân, thuê phòng nghỉ đêm ở một thị trấn cách Hải-Đô thành chừng một trăm dặm. Khu phòng trọ tuy nằm trong khu vực buôn bán nhưng đêm đến trở nên yên tĩnh lạ thường. Hai nàng nói chuyện về những gì đã gặp hôm nay ở trên đường, sau đó Linh-Lan đả tọa tu luyện, còn Hồng-Linh đi vào trữ vật lắc xem cây dây leo mới thu được. Hồng-Linh định xem cây dây leo nhưng không còn thấy, nàng tìm khắp nơi, cuối cùng thấy nó tự rời đi, leo bám trên một vách đá, rễ gốc đâm sâu vào trong đá trông như đã được mọc trên đá từ lâu. Điều lạ lùng là cây lúc này không chỉ có một dây tua như lúc đầu mà là mười tám dây tua dài, trụi lủi không lá, dài năm thước tua tủa rũ xuống gần mặt đất, trông giống như một loại cây phong lan quen thuộc: "Long Tu" mà nàng đã từng thấy vào dịp tết trong nhà một người Bác. Chỉ có khác hai điều là dây tua này màu trắng và lớn hơn long tu nhiều. Hồng-Linh thấy cây khô khan như bị gặp trời nắng hạn nên khống thủy tụ thành hơi sương phun trên cây. Cây dây leo lập tức có phản ứng, như mừng rỡ hấp thụ hơi sương, rồi lập tức đâm ra chín cái chồi mọc thành chín cái lá ở gốc. Lá cây tăng lớn nhanh đến nỗi Hồng-Linh có thể nhìn thấy, chưa đầy một phút mỗi lá đã lớn bằng bàn tay, vừa dầy xanh mượt vừa mịn như nhung. Chín lá cây mọc ra, lớn lên xong, mười tám dây tua tại các đốt đâm chồi kết nụ, đồng thời toả ra mùi hương thơm nhè nhẹ. Trong không gian Mộc Linh khí cũng trở nên nồng đậm hơn. Bỗng hơn mười con ong đầu sư tử bay ra khỏi tổ lượn quanh cây dây leo. - Ồh, hay quá một cụm "Cửu Diệp Bạch Long Tu." Hồng-Linh chợt nghe giọng ong chúa nói tên cụm dây leo. Nàng ngạc nhiên: - "Cửu Diệp Bạch Long Tu". Quả nhiên giống Long Tu, râu rồng đấy mà, không biết có gì quý hơn cụm phong lan long tu thường không? - Đương nhiên rồi, chủ nhân có được cụm này, chỉ cần ba tháng nhụy hoa của nó có thể giúp cho số mật hôm trước lấy đi được hoàn phục phân nửa. Đấy mới là lợi ích từ hoa và nhụy của nó. Chủ nhân cứ tiếp tục cung cấp hơi sương cho nó đi, chỉ cần một lát nữa là hoa nó nở, sau đó chúng ta có thể thu hoạch rồi. - Sao nó phát triển nhanh như vậy. - Cụm "Cửu Diệp Bạch Long Tu " này dường như mới hấp thụ được tinh hoa của một loài cây quý nào không biết, vừa tiến cấp thành công, xem chín lá của nó thì biết, vì loại này lúc nhỏ chẳng mọc ra lá. Hồng-Linh nghe vậy mới hiểu ra, lúc trong rừng Bạch Long Tu hấp thụ tinh hoa của cây cổ thụ kia, theo như ong chúa nói, thì ra là một cây quý. - Tại sao lúc ta tưới sương cho nó, nó liền ra lá đơm bông. - Sương là nguồn năng lượng nó cần, là thứ cần thiết để sống và phát triển. Tuy nó không cần nhiều nhưng sương nhất định phải tinh thuần, tuyệt phẩm. Sương từ Thủy chân khí của chủ nhân đã đạt được độ tinh thuần cần thiết. Nhờ thủy chuyển thành mộc, nó đem mộc khí nơi này tăng lên không ngừng. Bây giờ nó vẫn đang còn trong quá trình hấp sương chuyển thủy khí thành mộc khí. Hồng-Linh nghe giải thích như vậy, nàng tiếp tục cung cấp sương mù cho cụm Cửu Diệp Bạch Long Tu đến khi hoa nở xong mới thôi. Rồi nàng đả tọa tu luyện Thanh Mộc Quyết, cảm thấy chỉ cần vận chân khí hoàn thành ba chu thiên, chân khí vừa bị hao tổn vì phun sương đã khôi phục, sau đó chân khí tiếp tục tăng lên, mộc khí bị hấp thụ chuyển đổi thành chân khí chất lỏng, dung hợp với chân khí trong đan điền. Nàng tu luyện vận chuyển một mạch ba chục đại chu thiên mới thu công, khi xem lại chung quanh mộc khí vẫn tiếp tục tăng lên dầy đặc. Sau khi tỉnh dậy, trước mắt Hồng-Linh mấy ngàn hoa tươi đẹp tỏa mùi hương ngào ngạt, hít vào rất thoải mái dễ chịu. Nàng đến gần xem, hoa trắng, vàng pha lẫn sắc đỏ, cánh hoa nào chính giữa cũng có vài tia đỏ làm màu sắc thêm rực rỡ hơn. Lúc này mấy chục con ong đầu sư tử chăm chỉ thay phiên nhau thu thập nhụy hoa về làm mật. Hồng-Linh trở về phòng trọ thấy Linh-Lan đã thu công, Hồng-Linh đưa nàng vào Trữ Thú Lắc để nàng tiếp tục tu luyện. Thế là hai thầy trò tu luyện suốt một đêm không ngủ. Linh-Lan mới trở thành luyện khí kỳ cấp một nay được dịp hấp thụ mộc khí không những củng cố tu vi còn tiến luyện khí cấp một trung kỳ, mọi khi nàng đả tọa lâu nhất là hai tiếng, đêm nay tu luyện đã hai tiếng, vừa thu công lại bị Hồng-Linh đem vào nơi xa lạ này tiếp tục tu luyện. Nàng thấy mộc khí dầy đặc không biết gì đến Cửu Diệp Bạch Long Tu, khiến bị hấp dẫn nên kiên trì hấp thụ liên tục, bốn tiếng đồng hồ trôi qua nhanh khiến nàng cảm giác như vừa đả tọa được một tiếng. Hồng-Linh thấy Linh-Lan đắm chìm trong tu luyện, nàng suy tính xem có cách nào để tăng khả năng tự vệ của mình không. Thời gian vừa qua nàng đã phải khổ cực trị thương một năm nên bây giờ chú tâm đặc biệt đến sự an nguy của mình. Thực lực tăng tiến dĩ nhiên không thể nhanh chóng mà có, vậy phải nghĩ đến phương tiện vũ kỹ, thần thuật. Tường Băng của mình nếu gặp cao thủ cỡ Phụng Sồi trở lên thì chỉ đủ ngăn được một kích. Nàng nhớ lại từ khi phải đối đầu với bọn sát nhân rồi bọn tu chân, nàng đã dùng những thuật nào: trận pháp, khống thủy thuật, cái trâm cài tóc, bây giờ có thêm bạch-hỏa hàn băng khí, băng tường, thêm hai vật phụ trợ là ong đầu sư tử và Cửu Diệp Băng Long Tu. Trận pháp Hồng-Linh chỉ có thể bố trí tụ linh trận và ảo trận, bỗng nàng nhớ đến anh Minh còn dạy mình Ẩn Thân thuật, sao ta lại quên mất. Trước kia mình xem thường Ẩn Thân Thuật này, cho rằng dùng nó để lén làm chuyện xấu, không quang minh chính đại nên khinh thường rồi không gạt bỏ nó. Lúc lâm nguy, nếu dùng Ẩn Thân thuật để cứu mạng thì thật là chính đáng! Đối phương bỗng nhiên không thấy mình, vậy hắn mất đi mục tiêu công kích. Nếu mình dùng Ẩn Thân thuật đến trình độ như ý, không những có thể tránh được công kích, còn có thể đánh lén đối phương. Đánh lén là thủ đoạn thiếu quang minh nhưng đối phương muốn giết mình một cách độc ác thì mình bị buộc phải dùng thủ đoạn đối phó hòng giữ mạng. Hồng-Linh nhớ lại Ẩn Thân thuật muốn bắt đầu luyện tập, dè đâu đây chỉ là thuật, chỉ cần thông hiểu cùng vận dụng nên đọc qua một lần để hiểu, nhớ lấy đã có thể dùng được. Nàng dùng cách đơn giản làm thử, miệng miệm, tay bắt ấn quyết, thấy cảnh vật bên ngoài vẫn như cũ, tự nhìn thân mình thì vẫn như cũ nên chẳng biết ẩn thân thuật có linh nghiệm hay không. Nàng nghĩ chờ đến sáng nhờ Linh-Lan kiểm chứng thì mới biết được. Hồng-Linh luyện đi tập lại Ẩn Thân thuật, bất kể có hiệu quả không cho đến khi thủ pháp lẫn ý niệm thu phát thuần thục tự nhiên. Sau đó nàng nghĩ, nếu đem Ẩn Thân thuật này dung hợp vào Phi-Yến Điệp-Lãng thân pháp, quyền cước thì có lẽ khiến cho Phi-Yến Điệp-Lãng thêm phần quỷ dị, hay nếu dùng Ngưng Sương thuật chung với Ẩn Thân thuật có lẽ Ẩn Thân thuật tác dụng sẽ tăng lên. Hồng-Linh diễn Phi-Yến Điệp-Lãng rồi xen kẽ Ẩn Thân thuật trong chiêu thức lúc ẩn lúc hiện như bướm trong vườn hoa khi hiện khi ẩn như bị cành lá che khuất. Hồng-Linh thí nghiệm bốn tiếng đồng hồ gặp nhiều khó khăn, thấy nhiều chỗ không được lưu loát tự nhiên đành tạm gạt bỏ qua một bên thầm nhủ, không ngờ muốn sửa Phi-Yến Điệp-Lãng lại khó như vậy. Bốn giờ diễn giải, chỉnh sửa chẳng thu hoạch được gì, lúc nào rảnh đem ra thí nghiệm với Linh-Lan xem sao. Sáng sớm Hồng-Linh đem Linh-Lan ra ngoài, nàng dùng cải dung thuật đổi dung nhan mình và Linh-Lan thành nữ tu sĩ đậm nét thôn dã, da mặt cháy nắng xấu xí. Linh-Lan vốn đã là thôn nữ từ tính cách đến dung mạo nhưng nửa năm nay nàng tu luyện Thanh Mộc Quyết có chút thành quả, dung nhan đã bắt đầu khởi sắc da trắng nõn nà, bóng mịn nhẵn nhụi nên đổi một chút là xong, còn Hồng-Linh cần phải sửa đổi tác phong cho giống. Thật ra phong cách nàng bây giờ con phảng phất khí chất nữ sinh, sinh viên nên gặp khó khăn trong lúc giả dạng. Trước khi lên đường Hồng-Linh còn truyền Ẩn Thân thuật cho Linh-Lan phòng khi hai nàng thất lạc nhau thì sẽ có chỗ tự vệ, thoát hiểm. Linh-Lan vừa nắm vững Ẩn Thân thuật hai nàng liền lên đường. Hành trình còn một trăm dặm nữa nên những đoạn đường vắng người Hồng-Linh lôi kéo Linh-Lan lăng không lướt bay đi. Thỉnh thoảng có cao thủ ngự kiếm, ngự bảo bay vượt qua, nửa ngày qua chỉ hai nàng chỉ phi hành được non nửa đường, Hồng-Linh thấy có một vài phi toa bay vượt qua. Lúc đầu nàng không biết là phi toa, tưởng gọi là phi xa vì nó chỉ lớn hơn chiếc xe hơi một chút, không có bánh xe, hình dáng như một toa xe lửa nhỏ, đầu dẹp dùng làm đồ chơi trong vườn. Một phi toa trong đó chở bốn người ba nam một nữ khi vượt qua hai nàng, họ chỉ trỏ bình luận gì không biết, sau đó ép sát Hồng-Linh và Linh-Lan rồi mới vượt qua trong tiếng cười, đậm ý khiêu khích. Hồng-Linh thần thức quét đến nhận ra bốn người đồng phục áo choàng xanh đai vàng nên đoán chừng họ là để tử một tông phái. Bốn người vừa bay qua bị hơi thở kèm theo thần thức áp đến lúc đó mới sợ hãi, biết vừa rồi đã đắc tội với hai nữ tử phía sau, không ngờ thực lực của họ lại cao cường hơn mình, bốn người không dám đùa giỡn nữa một mạch bay đi. Hồng-Linh không chấp nhặt chuyện bốn tên vừa khiêu khích, vừa bay vừa suy nghĩ đến cái trâm cài đầu của mình, không biết có thể dùng để phi hành được không? Cứ phi thân mang theo Linh-Lan như thế này thì rất tốn sức lại chậm chạp. Nghĩ vậy nàng dừng lại, lăng không trên bầu trời đem cái trâm ra, quán chú một ít chân khí vào. Cây trâm loé sáng rồi theo niệm ý của Hồng-Linh phóng đại thành cây trâm lớn gấp ngàn lần. Nàng kéo Linh-Lan ôm trước người đứng trên phi trâm khởi động ý niệm, phi trâm liền vọt về phía trước khiến hai người chút nữa bị rơi khỏi phi trâm. Linh-Lan được cùng Hồng-Linh ngự phi trâm bay trên bầu trời lúc đầu sợ hãi, sau đó quen dần thích thú hò hét vang trời. Hồng-Linh tinh thần phấn chấn, không ngờ mình có thể ngự phi trâm bay lượn, nàng thấy Linh-Lan thích ý hò hét cũng vui vẻ cười đùa. Hai người ngự phi trâm một lúc đã tiếp cận phi toa của bốn thanh niên thiếu nữ đệ tử lúc nãy. Họ thấy Hồng-Linh và Linh-Lan rượt theo tưởng hai nàng muốn bắt họ tính tội nên cả sợ, chạy thoát không kịp, nên đành giữ nguyên vận tốc, một mực ngoan ngoãn thong thả chờ chịu tội. Linh-Lan nghịch ngợm chờ hai bên gần nhau, nàng trợn mắt le lưỡi ra trêu chọc trả đũa, nàng thấy bốn người lúc trước oai phong bây giờ trái lại co ro sợ hãi nên cười khanh khách... Một tiếng sau Hồng-Linh có thể thấy Hải-Đô thành phía trước, người phi bảo, phi toa qua lại càng lúc càng đông. Cảnh này khiến nàng ngạc nhiên không thôi, Sài-Gòn Thủ Đức trước kia trên xa lộ dầy đặc xe cộ lớn nhỏ, hôm nay đến Hải-Đô thành thay vì xa lộ là phi lộ. Nàng dùng thần thức dò xét phía dưới thấy cũng có đường nhưng là đường đất, không có xe hơi, xe máy chỉ có người đi bộ, cưỡi thú, xe ngựa, xe bò di chuyển một cách chậm chạp. Khi Hồng-Linh còn cách Hải-Đô thành một dặm, thấy khí thế thành trì kiên cố uy nghi tráng lệ, những toà lâu đài cao chọc trời sừng sững, tầng tầng lớp lớp xen kẽ với nhau từng khu vực. Bên ngoài thành chung quanh là rừng cây, được bố trí thành trận pháp phòng ngự huyền ảo. Hồng-Linh thần thức tiếp tục dò xét liền thấy không gian trên thành cũng được bố trí một màn linh khí bình chướng. Người phi hành không thể từ trên bay vào, buộc phải qua cổng chính mà vào thành. Cổng thành cao hai chục mét, rộng mười mét, lúc nào cũng có lính canh gác giữ và nhân viên thu lệ phí. Hồng-Linh muốn chứng thực ẩn thân thuật của mình có linh nghiệm hay không nên ra dấu Linh-Lan, thân ảnh hai người biết mất, ngự phi trâm bay qua cửa thành. Hồng-Linh và Linh-Lan hồi hộp thấy ẩn thân thuật qua mặt được bọn lính canh thì vui mừng tiếp tục phi hành vào khu trung tâm. Bỗng có người hô to: - Hai cô kia, dừng lại! Hồng-Linh bị gọi bất ngờ giật mình không phi hành tiếp tục dừng lại đáp xuống đất. - Hai cô không biết hay sao? Khu vực này cấm ngự khí phi hành. Hồng-Linh nhìn lại thì ra là một thanh niên vận y phục lịch sự. - Anh nhìn thấy chúng tôi? - Dĩ nhiên nhìn thấy, hai cô không biết khu vực này bất cứ ẩn thân thuật nào cũng không linh. Nhưng cũng đừng lo lắng, trong thành cấm ngặt tranh đấu giết người, luôn có Cảnh Vệ nên hai vị cứ yên tâm lo việc của mình. Phải chăng hai cô vào thành lần đầu? - Đúng vậy, thế nên chúng ta mới không biết luật lệ ở đây. Thì ra mấy vị đó gọi là Cảnh Vệ. Hồng-Linh thấy đối phương tu vi không cao, nguyên anh hậu kỳ nhưng tư cách đứng đắn, ăn nói chững chạc ngay thẳng, không thấy biểu hiện gì tỏ vẻ khinh thị dù nàng đã cải dung thành thôn nữ tu sĩ kim đan khiến nàng có cảm tình với đối phương.