Chương 277 Thu thập hung tính dây leo Hồng-Linh sinh hoạt trong gia đình Sùng Lãm, hai vợ chồng họ ngỏ ý muốn nàng thu nhận Linh-Lan làm đệ tử khiến nàng ngạc nhiên. Nàng nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình còn trong tình trạng trốn tránh, tương lai mờ mịt nên đành dụng kế hoãn binh trả lời: - Bây giờ tôi không đủ tư cách nhận đệ tử, thôi cứ để nó theo tôi học môn võ kỹ một thời gian xem đã. - Với bản lãnh tài năng của tiên tử làm thầy của nó, dậy dỗ những điều hữu ích như vậy chúng ta mãn nguyện lắm rồi, chúng ta cho nó nhận tiên tử làm thầy, còn bao giờ tiên tử thấy thuận lợi thì lúc đó chính thức thu nhận nó cũng được. Thế này từ đó hai thầy trò càng lúc càng gắn bó với nhau, lúc như thầy trò, lúc như hai chị em. Hồng-Linh trong thời gian này ngoài việc dưỡng thương nàng để ý thăm dò các nghề nghiệp, có khi đến cả lò luyện bảo của Sùng Lãm thử lửa, đến phường thị xem lô luyện đan, nàng chưa định học luyện đan nên chỉ xem qua mà thôi, nếu gặp đan lô vừa ý mới mua. Một hôm nàng mua được một cụm Cẩm Vân Trúc cây non, vì thấy màu sắc hơi giống màu sắc Thanh Vân Tiêu lại ẩn chứa đậm đặc mộc linh khí đem về trồng. Nàng hiện nay không có đất trồng trọt, lại không muốn trồng nhờ đất của hai vợ chồng Sùng Lãm nên tạm thời cất giữ ở Trữ Thú lắc. Trong Trữ Thú Lắc trước kia cất dấu Băng Tiểu Phụng và tổ ong đầu sư tử, nay chỉ còn tổ ong, nàng thấy tuy linh khí trong đó đầy đủ nhưng thiếu ánh sáng mặt trời, chắc chắn thiếu năng lượng nên quyết định không đào lỗ trồng Cẩm Vân Trúc xuống, đem ra đem vào chờ mua đất. Một tháng sau trong thôn có gia đình muốn bán hai mẫu đất, Hồng-Linh liền đi xem vườn đất rồi mua với giá mỗi mẫu đất một vạn tiên thạch. Hai mẫu đất cổ chủ trước đây một mẫu trồng linh dược, nửa mẫu trồng rau, trà, nữa mẫu còn lại trồng cây ăn trái. Hồng-Linh vui mừng đem Cẩm Vân Trúc ra trồng tại góc vườn. Vườn đất mới cần nhiều công sức đầu tư nên Linh Lan được ba mẹ cho phép đi theo giúp đỡ Hồng-Linh. Hồng-Linh từ khi dùng niệm ý cứu thằng bé ra khỏi giếng nước thành công thỉnh thoảng thử nghiệm ý niệm lực, nàng tò mò thử di chuyển đồ vật từ nhỏ đến lớn, càng lúc càng thuần thục, bây giờ nàng có thể dời cả cây lẫn rễ cổ thụ. Ngày nào sau khi thử luyện đến tinh thần bị tiêu hao mệt lả, mắt chỉ muốn nhắm mắt ngủ rất khó chịu mới thôi. Hôm nay bắt tay vào việc Hồng-Linh nhìn vườn linh dược thấy nhiều hàng trồng so le nhìn chướng mắt nên tập trung tinh thần dùng niệm ý chỉnh lại. Linh Lan nhìn Hồng-Linh thấy nàng tĩnh lặng tập trung tinh thần không biết nàng định làm gì, lại không dám hỏi bỗng Linh-Lan kinh ngạc đến trợn mắt thấy các cây linh dược di động sắp thẳng vào hàng lối. Sau khi chỉnh liên tiếp xong ba hàng, mỗi hàng dài năm trăm thước mới kiếm nơi đả tọa nghỉ ngơi nửa giờ. Thấy Hồng-Linh thu công Linh-Lan đã reo mừng hỏi: - Vừa rồi cô ra tay thật thần kỳ, không cần động tay chân cũng khiến cho linh dược nghe lời tự động sắp vào đúng hàng thẳng lối. - Chiêu này không có gì thần kỳ, Linh-Lan có thể bắt đầu luyện tập cho ý chí của mình kiên định, tinh thần bất khuất thì sẽ có ngày làm được. - Làm thế nào luyện được ý chí, tinh thần. - Ta cũng không hiểu rõ lắm, vậy cứ theo cách của ta mà làm. Mỗi khi làm việc gì, dù là việc nhỏ cũng phải làm thật hoàn hảo, tập trung hết tinh thần vào công việc mình làm, dự định làm việc gì phải làm cho xong. - Vâng, đơn giản như vậy Linh-Lan nhất định để ý làm được. - Linh-Lan lại đây cô xem linh căn của Linh-Lan là thuộc tính gì. Hồng-Linh thử truyền một thủy chân khí vào đỉnh đầu nàng, thấy Linh-Lan không có phản ứng, tiếp theo truyền một ít chân mộc khí thấy cả người Linh-Lan tỏa ra một vầng khí xanh xám mờ ảo. Hồng-Linh trầm ngâm nàng chỉ có thể biết Linh-Lan có mộc thuộc tính, tiếp theo không thể nghiệm các mộc tính còn lại. Linh-Lan thấy vậy chờ một lúc lâu nhịn không được hỏi: - Tư chất của cháu ra sao? Có linh căn thuộc tính không? - Có đương nhiên có, nhưng không giống hệt linh căn của ta. Không có thủy linh căn, có mộc linh căn, còn các thuộc tính khác không có phương tiện thử nghiệm. Vậy Linh-Lan tạm thời luyện Thanh Mộc quyết, khi nào gặp anh Minh sẽ nhờ xem kỹ và dạy thêm các môn quyết khác cho hợp hơn. - Anh Minh là ai? - Cô nói cho Linh-Lan biết, Linh-Lan đừng nói cho ai nhé? - Vâng, Linh-Lan hứa không cho ai biết. - Anh Minh là hôn phu của ta, chàng tu luyện đầy đủ ngũ thuộc tính, còn có cả lôi phong băng vũ cũng đều tinh thông, niệm ý đã đát trình độ cao siêu. - Vậy nếu cô nhận Linh-Lan làm đệ tử thì cũng là đệ tử của anh Minh rồi. - Nói vậy cũng còn sớm. Bây giờ quả có ít cơ hội, nếu Linh-Lan không ra gì, ta cũng không dám nhận làm đệ tử nên mọi sự đều do mình cả. Hồng-Linh truyền cho Linh-Lan Thanh Mộc Quyết. Linh-Lan được Hồng-Linh chỉ dạy võ kỹ Phi-Yến Điệp-Lãng tính đến nay đã được nửa năm thể lực thể năng đã khởi sắc, thân thể dẻo dai, cơ bắp đã ẩn nhiều lực lượng, không còn là một cô bé yếu đuối nữa, thêm vào đó thể chất Linh-Lan cũng như mọi người ở đây đã cường mạnh hơn thể chất của những đứa bé trần thế rất nhiều nên Linh-Lan bắt đầu tu luyện Thanh Mộc Quyết cũng dễ dàng tiếp thu. Cô bé mừng rỡ theo Hồng-Linh đả tọa tập trung cảm ứng Mộc Linh khí chung quanh trong không gian. Trùng hợp làm sao, nơi đây chính là vườn linh thảo mộc khí tràn ngập nên Linh-Lan đả tọa một giờ đã cảm ứng được mộc linh khí. Nàng mừng rỡ thu công hứng chí reo hò: - Thành công!!! Sư phụ ơi thành công rồi, Linh-Lan đã cảm ứng được mộc linh khí. Hồng-Linh cười khuyến khích: - Được rồi! Đã đạt được bước đầu, khi rảnh Linh-Lan có thể đả tọa hấp thụ mộc linh khí, hấp càng nhiều càng tốt. Bây giờ đã là buổi chiều chúng ta mau đi tưới linh dược đã. Hồng-Linh kinh mạch chưa khỏi hoàn toàn nên kiêng cữ, không sử dụng mạnh mẽ đến chân khí, chưa có thể dùng Khống Thủy Thuật tưới cây được, lại không thể tiêu hao quá nhiều tinh thần dùng niệm lực duy trì thời gian dài để tưới cả hai mẫu được. Hai người dùng thể lực, thân pháp múc nước tưới cây, tuy cực khổ nhưng tâm tình vui vẻ làm việc. Thầy trò tinh thần ý chí tăng dần theo năm tháng. Linh-Lan sau sáu tháng tu luyện đã có thành quả, dấu hiệu sắp tiến vào luyện khí tầng nhất. Hồng-Linh dưỡng thương đúng một năm được khỏi hẳn hoàn toàn, Linh-Lan tiến vào luyện khí tầng nhất. Cả hai mừng rỡ vô cùng, Hồng-Linh một năm nay bị thương kinh mạch cảm giác rất khó chịu như chân tay bị trói buộc, không thể dùng Khống Thủy Thuật cũng không thể tu luyện được. Nàng vừa thấy thương thế hồi phục hoàn toàn vội kiểm tra tu vi, thấy chân khí ảm đạm hơn trước một chút, thủy mộc chân khí vẫn còn cân bằng. Nàng thử khống thủy thật một lát rồi đả tọa trong căn lều trong vườn linh dược, thấy mộc linh khí nơi đây nồng nặc liền tu luyện Thanh Mộc quyết. Một đêm trọn tu luyện ở trong lều ngoài vườn, ban sáng lại bắt đầu công việc làm vườn chỉ cần nửa giờ đã tưới, bón hai mẫu vườn. Linh-Lan tối qua thấy Hồng-Linh đắm chìm trong tu luyện phải về nhà một mình, sáng hôm nay trở lại vườn thấy Hồng-Linh đang tưới cây. Một cầu vồng bảy màu đi đến đâu phun nước đến đó cảnh đẹp, phong cách tưới cây của Hồng-Linh làm nàng hâm mộ không thôi, lạ một điểm nước phun trên lá thì ít vào gốc thì nhiều. Hồng-Linh thấy Linh-Lan đã đến vẻ mặt hâm mộ lộ ra, nàng khuyến khích: - Không có gì đáng hâm mộ, Linh-Lan cố gắng tu luyện, chú ý đến việc củng cố tinh thần lực, mai sau có khi còn ứng dụng thần kỳ hơn ta nữa. Hôm nay chúng ta lại đi mua sắm một chuyến. Hai người cùng nhau thong thả đi, đến một khu rừng Hồng-Linh cảm ứng mộc linh khí ba động, thần thức nàng xem xét bên trong liền thấy một loại cây leo mầu trắng, to bằng cổ tay dài không biết là bao nhiêu vì chưa tìm thấy ở đâu là gốc của nó, đang ra sức xiết chặt một cây cổ thụ to lớn như một con mãng xà muốn bóp nát một thân thể tên khổng lồ. Nàng yên lặng xem một lúc cảm thấy dây leo càng lúc càng hung bạo, càng lúc càng cường mạnh, còn cây cổ thụ càng lúc càng ảm đạm héo rũ như đang bị dây leo hấp hút hết nhựa sống. Hồng-Linh thấy cây cổ thụ chết hẳn liền đi vào lần mò tìm đến tận gốc cây dây leo rồi tập trung tinh thần khởi niệm ý thu lấy. Cả thân lẫn rễ cây leo bị nàng bứng lên nằm gọn trên tay, dây leo không phục khí thế bừng lên chạy rút vang lên những tiếng soàn soạt cuốn lấy người nàng, khiến Linh-Lan đứng bên sợ hãi hét lên định xông vào gỡ ra. - Đứng yên đó Linh-Lan! Ta không sao. Hồng-Linh kịp thời phủ trên người một lớp băng thuẫn dầy bốn tấc, khiến dây leo không làm gì được nàng sau đó tay nàng đánh vào gốc dây leo một tia "Bạch-Hỏa Hàn Băng Khí". Dây leo bị đốt cả kinh vội thả nàng ra rút lui lại gốc thành một cuộn tròn thu nhỏ lại bằng bàn tay, thái độ biến thành hiền lành vô hại. Hồng-Linh mừng rỡ biết nó sợ lửa không dám làm hung nữa nên mỉm cười vuốt ve cây leo mấy cái. Cây leo cảm giác tình cảm ôn nhu của đối phương như có ý ổn trụ bảo: "Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi!" nên lập tức trở thành ôn hoà thân thiết. Hồng-Linh thu cây leo vào trữ thú lắc rồi cùng Linh-Lan tiếp tục đi đến thành thị lớn nhất trong những thành gần thôn, Hải-Đô thành. Hải-Đô thành vừa rộng vừa sầm uất, là nơi giao thương lớn đủ ngành đủ loại người kể cả các dị tộc, yêu tộc, đại tông môn, các gia tộc, tán tu hội tập trao đổi mua bán, sản xuất. Hồng-Linh tâm tư hình dung lúc này như đứa bé từ quê đang lên tỉnh Sài-Gòn, tò mò, ngỡ ngàng đầy chờ mong được nhìn thấy quang cảnh huy hoàng tráng lệ, nhộn nhịp tấp nập vui nhộn.