Hồng Mông Linh Bảo
Chương 264
Chương 266 Tiến vào Bích Đào giới
Minh bay xuống tận đáy vực thẳm, dưỡng khí nơi này rất mỏng manh như có như không lại có gió bạo áp khó lòng đứng vững. Chàng cố trụ thân mình, vận súc cốt thuật giảm bớt phong áp rồi dùng Nhật Nguyệt kính xoi đi xem lại, chỉ thấy một màn màu đen không nhận ra thế giới Bích Đào hay Thiên Thai chốn đào nguyên tiên cảnh nào cả.
Ngẫm nghĩ suy tính một lúc chàng lẩm bẩm, "Mặc kệ, ta liều xuyên qua dọ thám cho rõ ràng, có Hồng Mông Linh Châu hỗ trợ còn sợ cái gì!" Minh niệm ý đặt vào địa điểm ngàn dặm ở phía trước làm đích dùng thần di xuyên qua.
Đến nơi chàng cảm giác đang dưới lòng đất, mùi đất đá nồng nặc xông vào mũi, chàng lại dùng Nhật Nguyện kính xem xét thì nhận định phía trên khoảng hai trăm mét là nước, chàng lập tức thuấn di lên, nước vào miệng có chất mặn biết ngay mình đang trong biển nên bơi vọt lên mặt nước, cao một ngàn thước hơn.
Lăng không trên mặt biển bao la, lúc này vào giữa trưa ánh mặt trời thẳng đứng chiếu rọi xuống đỉnh đầu, chàng không có tâm tình hưởng thụ tiếp tục dùng thần thức dò xét chung quanh. "Hay quá, quả nhiên ngoài ngàn dặm có lục địa, còn có thôn xóm, niệm ý hoàn thành người chàng liền được gió lốc mang đi đến thôn trang, thấy khói bếp trong các nhà nhỏ đơn sơ bốc lên nghi ngút. Mùi khét gỗ cháy xen lẫn mùi hương thơm của cơm tỏa lan khắp thôn, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên lại thoang thoảng có tiếng ru con "À ơi, con ngủ cho ngoan.... để mẹ đi cấy đồng xa trưa về. Bắt được con trắm con... "
Nghe được câu ru con êm ả tâm hồn Minh rung động một hồi, chàng không khỏi ngẩn ngơ bồi hồi, thưởng thức một hồi mới vui mừng đem thần thức nhận thăm dò một lần nữa xác định không phải là phàm giới, lục địa, đại dương đều khác lạ, đúng là thế giới một khác, chàng chưa từng biết, có lẽ đúng là Bích Đào giới.
Minh đáp xuống một cây đa, đánh dấu để lại một tia nguyên thần ấn ký rồi biến mất khỏi nơi đây.
Trở lại Bí Cảnh Bách Giới Thông Thiên địa điểm cũ chàng tìm kiếm thì thấy bốn người đang nghỉ ngơi nơi cách đây một dặm. Chàng ngạc nhiên lúc này trời đã vào ban đêm, rõ ràng lúc đi trời mới ba giờ chiều. Vừa gặp mặt Ngọc-Trinh đã tỏ vẻ trách móc:
- Anh Minh sao đi thăm dò lâu như vậy, cũng không chịu liên lạc gì.
- Lâu? Ta đã đi bao lâu? Rõ ràng vừa mới đi được chừng hơn nửa tiếng.
- Tám tiếng đồng hồ.
- Cái gì, tám tiếng. Ủa chẳng lẽ là thời gian giảm tốc..
- Anh Minh dò xét có kết quả gì không?
- Có rồi, đã kiếm ra một thế giới, có lẽ là Bích Đào giới, nơi chúng ta đang tìm kiếm. Nơi đó phải chăng thời gian chậm hơn nơi đây ít nhất mười lần.
Mai-Hoa bà bà nghe vậy vui mừng nhận định hô to:
- Đúng rồi, Bích-Đào giới thời gian chậm hơn Tiên giới nhiều lần. Vừa rồi cháu đã đi đến đó rồi hả?
- Cháu dự đoán đúng là Bích Đào giới, chúng ta đi thôi. Làn này cháu đem mọi người tiến vào trong đó.
Ngọc-Trinh vui mừng như đứa trẻ tung tăng cười nói:
- Hay quá cuối cùng có thể về quê quán rồi.
Lúc này Uyển-Ngọc cũng đã tỉnh dậy, thần trí còn uể oải ngẩn ngơ hỏi:
- Thấy đường thông đạo rồi hay sao, chẳng lẽ ở dưới vực thẳm.
Minh nghe nàng nó vậy không nói gì, chẳng phủ nhận cũng không thừa nhận, khiến Uyển-Ngọc trừng mắt nhìn chàng. Đôi mắt đẹp với ánh mắt thập phần sắc bén giận dữ chiếu trên người Minh.
- Cô nương đang bị thương, chớ có xúc động thất tình lục dục.... Hì hì. Trông người đẹp giận dữ cũng có phong thái đặc thù.
- Ngươi nhỏ nhen vô sỉ!
Uyển-Ngọc khi ra khỏi cung hào khí bừng bừng, muốn dùng bản lãnh của mình áp đảo Minh, nàng trước nay dùng thân phận và chút bản lãnh của mình ngược đãi nhiều tu tiên giả cấp thấp, hành hạ thuộc hạ, tính tình bất thường, lúc ôn nhu, lúc như cọp cái, hiếu thắng ra tay độc ác nhiều thủ đoạn, khiến tu tiên giả đặt danh hiệu Điên Đảo Công Chúa.
Minh chờ mọi người chuẩn bị xong ngưng đọng tiểu không gian bao bọc bốn người trong đó ngưng thần liên lạc với nguyên thần ấn ký trong Bích Đào giới, nhận định tọa độ vị trí, ý niệm khởi, dùng thần di đem theo tiểu thế giới. Trong chớp mắt trời đất xoay chuyển đã thấy tới địa điểm cây đa cuối thôn, chàng cởi bỏ tiểu không gian nói:
- Đã tới.
Bốn người nghe vậy nhìn quanh rồi dùng thần thức xem xét chung quanh...
Mai Hoa bà bà nhận ra thôn này vui mừng nói:
- Đúng là Bích Đào giới, đây là thôn Bá Tòng xóm cây đa.
Ngọc-Trinh và Sương-Sương nghe vậy cũng khích động không thôi, Ngọc-Trinh cũng hô to:
- Ồ chúng ta mau về nhà, may quá thầy mẹ đều ở nhà..
Nàng không chờ mọi người phản ứng đã thuấn di đi rồi..
Mai-Hoa bà mắng:
- Con nhỏ này, mừng quá rồi quên cả khách đã mời. Chúng ta đi.
Mai-Hoa Bà trực tiếp đem ba người thuấn di theo, Minh thấy mình bị dẫn vào trong một cung điện tráng lệ, tiện nghi mát mẻ. Trong cung hai trung niên nam nữ đang hỏi chuyện Ngọc-Trinh:
- Con gái đi chơi đâu xa cả ba năm nay không chịu về nhà. Cô Lan sao không chịu nhắc nhở nó để nó đi lâu như vậy.. Ồ! Ba vị này là ai.
- Đây là mấy người bạn nhỏ mới quen của tiểu thư, vị này là Sương-Sương họ Cao, cô này là Đường Uyển-Ngọc, còn cậu này tên Lã Thanh-Minh. Lần này nhờ cậu Minh hỗ trợ chúng ta mới có thể đi về được.
- Các cháu, ông bà đây là Nguyễn Trung Chính bố mẹ của Ngọc-Trinh.
- Chào hai bác hai bác vẫn an mạnh.
- Vẫn mạnh! Cám ơn cháu hỏi thăm, chỉ là chúng ta ba năm nay không thấy nó nên sốt ruột lo lắng đi tìm kiếm khắp nơi, mãi sau mới có tin nó đi tiên giới mới yên tâm đôi chút, sau lại nghe thông đạo vào Bách Giới Thông Thiên Bí cảnh bị phong ấn, mấy tháng nay lại nghe cửa thông đạo bí mật biến mất làm chúng ta ăn ngồi không yên không biết làm sao đi Tiên Giới kiếm nó đem về. Cháu theo thông đạo nào vào Bích Đào giới.
- Cháu không qua thông đạo, trực tiếp xuyên việt mà vào.
Trung Chính nghe vậy giật mình kinh hãi:
- Xuyên Việt qua các giới? Trên đời lại có thứ thần thông cao minh này ư?
Mọi người nghe vậy cũng giật mình nghi ngờ nhìn Minh, Đường Uyển-Ngọc chợt nhớ lại lúc nãy hỏi hắn thông đạo thì hắn làm ngơ dấu diếm, thì ra hắn đưa chúng ta xuyên việt mà vào. Nàng sợ hãi thầm nghĩ: Tên này rõ ràng hoàn tiên trung kỳ như ta lại có thể thuấn di, còn xuyên việt.
Tiên giới rộng lớn, ngay cả Kim La đại đế như cha mình cũng không có khả năng xuyên việt, phải dùng thông đạo mà qua giới khác, còn mở thông đạo cũng không dễ dàng Tiên Đế cấp ba cấp bốn hợp sức mới mở được, tài nguyên tốn kém khổng lồ.
Đường Uyển-Ngọc sợ hãi quá độ thấy trời đất quay cuồng bất tỉnh, nàng quên mình đang thụ trọng thương, linh hồn nguyên anh yếu nhược không chịu đựng được xúc động mạnh.
Sương-Sương đang đứng gần nên đỡ lấy nàng kịp thời. Trung Chính vội cho người mời Lang Y đến cứu chữa. Lang Y nghe bệnh linh hồn tâm cảnh thì lắc đầu bất lực đề nghị:
- Bệnh tiểu thư này chỉ còn cách dùng tiên đan gọi Băng Hồn Đan, chuyên chữa thương tâm linh và dưỡng hồn định tâm, loại đan dược này lâu nay không nghe ai luyện chế có lẽ vì nguyên liệu dược thảo quá hiếm quý.
Minh nghe vậy hỏi:
- Băng Hồn đan cần các dược thảo nào? Đan phương ở đâu mua được?
- Huyền Băng Thảo, Lam Băng Quả, Thanh Tâm Thảo. Nếu không có Lam Băng Quả thì dùng băng thuộc nội đan yêu thú thay thế cũng được. Còn đan phương ta cũng có, cái này không có giá trị vì không có đan dược thảo, ta cho ngươi cũng được.
Minh suy nghĩ xa hơn, nàng bị âm sóng đả thương, nếu dùng tiêu âm chữa trị linh hồn thương tổn có lẽ chữa được. Thanh Vân Tiêu của ta có mấy khúc có tác dụng thể an thần thanh tâm. Chàng hỏi thử:
- Nàng này bị âm sóng đánh tổn thương linh hồn tâm trí, không biết dùng âm nhạc có thể chữa trị chăng?
- Có đấy, nhưng ở đây không có ai tinh thông Thanh Tâm khúc đó..
- Vậy cám ơn ông, ta có cách rồi, tiêu khúc của ta có lẽ được.
Mọi người nghe chàng nói vậy yên tâm, chuẩn bị cho chàng một căn phòng an tĩnh đưa Uyển-Ngọc vào đó nghỉ ngơi.
Chàng không chờ Uyển-Ngọc tỉnh, thầm nghĩ để nàng tỉnh còn khó chữa trị hơn nữa, cứ như tính tình điên đảo bất khuất của nàng, đã coi chàng như kẻ thù thì nhất định không chịu chữa trị. Chàng lại gần nhìn khuôn mặt đẹp như hoa, da trắng mịn như ngọc ngứa tay bẹo một bên má của nàng một cái, cảm giác má rất mềm mát tay chàng khen thầm, tuyệt phẩm mỹ nữ da thịt đẹp thế này, đáng tiếc tình tình không thể gần gũi được.
Minh tĩnh tọa đưa Bạch Ngọc Tiêu ra tấu Thanh Tâm khúc, đưa Uyển-Ngọc linh hồn vào mộng cảnh, vừa thấy thành công, đệ nhị thánh anh thành một luồng sáng qua mi tâm tiến vào Uyển-Ngọc. Minh thánh anh xem nội thể kinh mạch, huyết mạch nội tạng nàng lắc đầu nghĩ, lão Thăng ơi là lão Thăng tu vi đã đến huyền tiên đỉnh phong sao còn hồ đồ cho con gái cưng ăn nhiều tiên đan như thế này, tiêu không hết đọng trong cơ thể gây phiền toái khác..tâm cảnh lại quá kém, thất tình lục dục chiếm cứ hoàn toàn, thiếu hẳn căn cơ, tính thuần khiết trong trắng bị lu mờ, chẳng trách nàng không chịu nổi âm sóng đánh vào. Thật ra không thể trách lão Thăng, mà là lão bà Đường Thăng, mẹ của Uyển-Ngọc thương con mong tưởng giúp ích, ai dè vô thức hại con gái mình.
Minh thấy nguyên anh của Uyển-Ngọc mê man nằm đó, thấy đáng thương không ngại hai cha con nàng đối xử với mình tồi tệ như kẻ thù, nên đệ nhị thánh anh tiến lại ân cần ôn nhu ẵm nguyên anh của nàng lên ôm vào lòng. Trong khi tâm linh đang trong mộng cảnh, nàng tỉnh giấc thấy một thanh niên áo trắng đẹp trai, phong dật nhã nhặn âu yếm ôm nàng vào lòng, ánh mắt ẩn chứa biết bao cảm tình, nâng đỡ khi khó khăn, an ủi khi yếu đuối, khuyến khích thưởng thức khi thành đạt, tha thứ rộng lượng khi lầm lỡ, nàng cảm thấy bên chàng là một chỗ dựa vững vàng như thành trì kiến cố.
Uyển-Ngọc trong lòng người thanh niên cảm giác hạnh phúc chưa từng có, đây là tình yêu hay sao, nàng tự hỏi trong thâm tâm, ánh mắt vẫn không rời trên khuôn mặt sáng sủa cân đối của thanh niên. Bên chàng nàng không còn sợ hãi, bất chấp cuộc đời đau khổ, đầy thử thách chông gai, bẫy rập khắp chốn cũng không sợ vì có chàng bên cạnh. Bỗng nàng thấy chung quanh hai người được phủ một màn ánh sáng dịu êm, mát lạnh nhưng dễ chịu thoải mái.
Trong đan điền Uyển-Ngọc, Minh không ngớt dùng quang lực chữa trị nguyên anh. Trong khi bên ngoài tiếng tiêu vọng vào tận đan điền, thức hải khiến cho lòng người thanh tịnh, tâm trí chỉ hướng về nét đẹp thanh cao, không gợn một tia tục tằn trần thế.
Xuất hai tiếng đồng hồ nguyên anh được chữa lành, thánh anh chàng đặt nguyên anh nàng trong tư thế tĩnh tọa, bay ra khỏi mi tâm trở về. Tiếng tiêu Thanh Tâm Khúc vẫn còn vang vọng mười lăm phút nữa mới dừng lại. Trong phòng Uyển-Ngọc ngồi dậy vô thức tĩnh tọa điều chỉnh cơ thể, nguyên anh...Nàng cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều, thương tích nguyên anh linh hồn biến mất, tiếng tiêu giúp nàng dễ dàng an tâm, thanh thản, mọi sự vật, mọi sinh linh chung quanh trở nên dễ thương, dễ mến.
Minh chiều hôm qua sau khi thổi tiêu, âm thầm chữa thương cho Uyển-Ngọc đã chào tạm biệt rời khỏi, vì còn việc nên hẹn khoảng một năm sau sẽ trở lại đến thăm.
Uyển-Ngọc nghỉ một đêm sáng hôm sau thức tỉnh, mọi người hỏi thăm mới biết nàng đã khỏi hẳn. Nàng nghe tin Minh rời khỏi thì giật mình nghĩ, hắn đi thì ai đưa ta về Tiên Giới, sau lại nghe Minh một năm sau sẽ trở lại thì yên tâm. Tâm nàng vẫn còn hình bóng thanh niên trong mộng, tưởng rằng nhờ thanh niên đó tâm linh vết thương được chữa khỏi, nhất là ánh quang thần kỳ bao phủ kia nên không hề cho rằng tiêu thanh tâm khúc tác dụng chữa trị vết thương.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
6 chương
942 chương
50 chương
826 chương
22 chương
1341 chương
33 chương