Hồng Hoang Nữ Đế
Chương 22 : Hạ Màn (Thượng)
Giữa lúc mọi người đang thầm tranh luận chuyện đại trưởng lão Tử Vân Tông, giọng nói già nua của Trần trưởng lão lại vang lên:
- Lệ công tử, ở đây mọi người cạnh tranh kêu giá công bằng, hết thảy đều xét trên tài lực chính mình. Chỉ cần công tử có đủ tài lực, lão phu có thua cũng không thể không phục, chỉ có thể trách mình kém cỏi.
Nghe lời như vậy, Lệ công tử lập tức muốn đá cái bàn một cái thật mạnh, nhưng phải cật lực nhịn xuống, miệng duy trì nụ cười hòa hảo đáp:
- Trần trưởng lão nói không sai, ha ha, ta cũng nghĩ vậy!
Người ngoài ngồi xem trò vui cũng khẽ đảo tròng mắt mấy vòng, nhưng đồng thời cũng muốn ôm bụng cười một trận cho hả dạ. Có điều, không ai dám bất kính như vậy với Lệ công tử lẫn Trần trưởng lão. Trong thâm tâm, mọi người vừa buồn cười Lệ công tử, lại vừa thương hại hắn không thể vã mồm lão cáo già kia một cái. Ài, ngươi rõ ràng là cấu kết với người khác để ép giá, vậy mà còn dám mạnh miệng hô to “ở đây mọi người cạnh tranh công bằng”, thật là một kẻ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi cái liêm sỉ!
Hồ lão bản tuy là chung một doanh địa với Trần trưởng lão, nhưng vai trò của nàng chỉ là một bên phía hợp tác, cho nên nàng cũng không thừa nước bọt đi khua môi múa mép với ai. Chưa kể, nàng còn phải nghĩ tới chuyện buôn bán kinh doanh của mình, nếu bây giờ ngứa miệng đi đắc tội đại thế lực ở Bắc Bộ thì tương lai nàng khó mà yên ổn kiếm tiền rồi.
Tiếp theo đó, bộ đôi Trần trưởng lão lại tiếp tục tung hứng gọi giá:
- 6 trăm 12.
- 6 trăm 13.
…
Đến mức độ này thì Lệ công tử hết câm thì chỉ có nín, chen vào thì cuối cùng cũng sẽ đâu lại vào đấy; hai người này đã sớm chuẩn bị rất kỹ càng cho hội đấu giá Đạo Ngư này rồi, một mình Lệ công tử không có biện pháp nào áp chế hai người họ cả. Hơn nữa, Lệ công tử lần này là dựa vào túi tiền của riêng mình mà đến, không được đại nhân vật chống lưng. Ý đồ của hắn hòng muốn tự mình dâng lên lễ vật quý giá cho vị gia gia đại nhân ở Trung Bộ xa xôi, vì chỗ đứng tương lai của mình trong Tử Vân Tông mà tranh thủ một chút điểm cống hiến. Chính vì vậy mà hắn tạm thời không có cách nào chiến thắng cặp đôi Trần trưởng lão được; phải nhớ rằng hai người này là có chỗ dựa tài lực vô cùng vững chắc.
- 6 trăm 16.
- 6 trăm 17.
Hai người Trần trưởng lão vô cùng chậm rãi mà ngươi tung ta hứng, tuy phối hợp đều đặn nhưng vẫn chừa dư không gian cho người khác chen vào tranh chấp kêu giá. Những thời điểm như vậy, cũng có một số đại thế lực bên ngoài Đại Ngọc Môn chen vào một chân, nhưng sau đó lại bị thế gọng kềm của Trần trưởng lão ép ra khỏi đường đua.
- Bảy trăm.
- Ồ!
Giọng nói thánh thót của nữ tử thần bí ban nãy lại bất ngờ vang lên, trực tiếp bỏ qua mấy chục đơn vị Tiên Thiên Linh Thạch mà đánh thẳng vào hàng bảy trăm viên; xem ra vị tiểu thư này cũng rất muốn Đạo Ngư.
Trên thực tế, bất kỳ một tu sĩ nào cũng thèm Đạo Ngư chảy dãi. Như Dạ Vô Song đã nói, Đạo Ngư có nguồn gốc từ chính Thiên Đạo Thần Viện, trong từng thớ thịt của Đạo Ngư mang theo đại đạo chi lực cực kỳ nồng đậm, nếu một tu sĩ có ngộ tính cùng thiên phú hơn người ăn vào, họ nhất định sẽ một bước hiên ngang tiến vào cảnh giới ngộ ra Đạo của riêng mình. Chỉ khi tu sĩ đạt tới cảnh giới này, họ mới đủ tư cách tranh giành danh ngạch thoát phàm đăng thiên.
Cho nên, một thiên kim như vị tiểu thư này thèm muốn Đạo Ngư cũng không phải chuyện gì lạ lẫm. Cái lạ ở đây là vì sao các đại tông môn khác không hề tiến nhập Tây Bộ để tranh giành Đạo Ngư. Bách Ngư Đường có phân bộ rải rác khắp nơi trên Thiên Nhân Giới, nếu thông tin tới được tai Lệ công tử ở Bắc Bộ thì làm sao không tới được tai các thượng phẩm tông môn ở Trung Bộ?
Đối với dấu hỏi to lớn này, người khác có thể vò cằm suy nghĩ cả ngày, nhưng hai vị đại mỹ nữ bá đạo Dạ Vô Song cùng Tô Thúy Hương thì lại không thèm để ý cho lắm. Lúc này, Dạ Vô Song cuối cùng cũng giảng giải về Đạo Ngư cho Hương Hương xong; nàng nghe thấy tiểu thư thần bí gọi giá thì nhẹ giọng nói vào dụng cụ truyền âm:
- Các ngươi nếu chơi đủ vui rồi thì cũng nên giải tán đi thôi. Năm ngàn Tiên Thiên Linh Thạch.
Phốc!
Cả khán đài lầu hai suýt nữa thì phun hết trà ra ngoài, còn có mấy lão nhân cao tuổi cũng muốn phún xuất khẩu huyết. Cả đời bọn họ đã từng thấy qua phá của, nhưng phá của tới trình độ như cô nãi nãi này thì họ chính là lần đầu nghe qua. Nàng ta hoàn toàn không có một chút kế sách nào để âm đối thủ kêu giá; đây hoàn toàn là dùng cường lực mà vã chết đối phương.
Bên trong căn phòng, mặt Trần trưởng lão tối đen lại; hắn khẽ trầm giọng hỏi:
- Không biết vị cô nương này có đủ khả năng chi trả hay không?
Bên dưới, nhân viên chủ trì đấu giá hội khẽ nuốt cú sốc này xuống, nghiêm chỉnh đáp:
- Nàng quả thật là có thể trả năm ngàn Tiên Thiên Linh Thạch.
- Vậy sao? Vậy lão phu thất lễ rồi.
Tuy Trần trưởng lão miệng nói lời khách sáo, nhưng hắn đã âm thầm híp đôi mắt già nua lại, một tia tinh thần lực thật mỏng phóng vào bên trong căn phòng của Dạ Vô Song. Dạ Vô Song làm sao mà không biết lão già kia muốn thăm dò mình, nhưng nàng mới là lười ra tay; bên cạnh, Hương Hương nhìn cũng không thèm nhìn tia tinh thần lực kia một cái, nàng chỉ khẽ vén mái tóc…
Lạch cạch!
Từ trong phòng của Trần trưởng lão vang lên tiếng ghế gỗ bị gãy, không ai biết xảy ra chuyện gì, mà cũng không có ai dám đi thăm dò. Dáng vẻ chật vật lúc bấy giờ của Trần trưởng lão chỉ có mấy tên chấp sự Đại Ngọc Môn đi theo hộ tống hắn là thấy được.
Lúc nãy, Trần trưởng lão đột nhiên bị đánh bật về, đè gãy cả cái ghế hắn đang ngồi, mũi chảy máu tươi, toàn bộ khuôn mặt cũng đã tái đi mấy phần, hiện tại nhìn hắn không khác gì một cái thi quỷ già khọm đội mồ sống dậy.
- Trưởng, trưởng lão… Ngài bị làm sao vậy a!?
- Không, ta không, ta không sao…
Trong thâm tâm Trần trưởng lão không tránh được bị khiếp sợ vây hãm. Mới vừa rồi, lúc tinh thần lực của lão vừa tiến đến gần Hương Hương thì đột nhiên bị khí tức khổng lồ như thần nhạc của nàng chặn lại; lão hoàn toàn không kịp trở tay, đụng đầu vào tòa khí tức kinh khủng kia, rốt cuộc bị lực phản phệ đánh cho bị thương.
Trần trưởng lão hoàn toàn chết lặng, miệng chỉ liên tục lẩm bẩm:
- Là Hóa Linh cảnh trong truyền thuyết? Không, phải là Hợp Thể… Hay, hay, hay là… Vấn Đạo!?
Thấy Trần trưởng lão im hơi lặng tiếng, Hồ lão bản cũng không dám tùy tiện lên tiếng, nàng lựa chọn lặng lẽ rút lui để bảo toàn cho túi tiền của mình. Nàng cũng thật lòng âm thầm thở dài một hơi, như vậy là không cần phải hao tốn linh thạch đi mua một con Đạo Ngư mà một thương nhân may mặc như nàng không cần dùng tới rồi…
Trong lúc cả hội đấu giá bị im lặng bao trùm, âm thanh trong trẻo hút hồn của Dạ Vô Song lại vang lên:
- Ta biết các ngươi không chỉ có một con Đạo Ngư. Ta ra giá tổng cộng hai vạn Tiên Thiên Linh Thạch, các ngươi bán hay không bán đủ một cặp đây?
Nhân viên chủ trì ban đầu là tái xanh cả mặt, nhưng sau đó lại chuyển sang ánh mắt nghi ngờ nồng đậm.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
46 chương
11 chương
66 chương
42 chương
10 chương
45 chương