Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần
Chương 9
Khi những tia nắng ấm áp xuất hiện vầng thái dương xấu hổ chui ra khỏi đám mây làm cho mặt đất bừng lên ánh sáng. Trong sơn động:
"Tiểu Linh Nhi dậy thôi, mặt trời đã chiếu đến mông muội rồi kìa"
Nghe hắn gọi Hàn Tuyết Linh mới chịu mở đôi mắt ngáy ngủ của mình ra nhìn quanh. Hắn tiến đến đưa cho nàng một ít thịt nướng cùng vài quả trái cây dại:
"Ăn đi mèo lười, ăn xong chúng ta sẽ rời đi"
Nàng nghe vậy trừng mắt nhìn hắn nói:
"Ta lười khi nào chứ?"
"Ngủ đến nỗi mặt trời chiếu tới mông rồi còn chưa chịu dậy không lười thì là gì?"
"Còn không phải do ngươi hại sao..."
Nói xong nàng đỏ mặt cuối đầu Hừ không phải do hắn đêm qua làm mình cả đêm hại mình mệt đến nỗi cả người mềm nhũn thì làm sao mình ngủ trễ vậy chứ.
"Hả ngươi nói rời đi là đi đâu? Sao phải đi? "
"Đương nhiên là đi khỏi đây rồi chẳng lẽ nàng muốn cả đời đều sống ở đây sao? Còn đi đâu à, không phải nàng muốn lịch lãm sao chúng ta sẽ đến Yêu thú sâm lâm cho nàng rèn luyện. À còn đây là một bản công pháp nàng hãy thử tu luyện đi đảm bảo chưa đến 10 năm nàng sẽ đạt đến Quy Chân cảnh thậm chí Bán Thánh cũng có thể, còn nếu..."
Mặt hắn hiện lên một vẻ bí hiểm. Còn nàng thấy hắn đang nói thì ngắt ngang thì cảm thấy tò mò vô cùng. Tuy nàng không tin lời hắn lắm nhưng nữ nhân luôn có tính tò mò rất cao nên nàng cất tiếng:
"Nếu cái gì?"
"Muốn biết phải không? Muốn biết thì phải hứa sau này gọi ta là Thiên ca ta sẽ cho nàng biết đảm bảo nàng sẽ thích"
Hắn kề sát bên tai nàng cất giọng dụ dô
"Thiên ca"
Nàng nhỏ giọng gọi sau đó lại cuối đầu xuống mặt đỏ đến tận mang tai. Còn hắn thì dương dương đắt ý, lại mang theo vẻ giảo hoạt như âm mưu được thực hiện. Sau đó hắn cuối đầu nói nhỏ vào tai nàng:
"Nếu nàng cùng ta song tu thì chắc chắn chưa đến 10 năm nàng sẽ tiến nhập cảnh giới Bán Thánh hắc hắc"
"Hừ sắc lang"
Nàng trợn mắt mắng hắn sau đó xoay người chạy vào góc hang cầm ngọc giản nghiên cứu, chẳng thèm quan tâm đến bản mặt tiểu nhân đắt ý của hắn.
Thả tâm thần vào trong ngọc giản một loạt thông tin truyền thẳng vào não hải nàng khiến nàng vô cùng kinh ngạc. Bản công pháp tên là"Thiên Sương Băng Tâm quyết" được chia thành năm tầng nếu luyện đến tầng cùng dễ hiểu nhưng lại chứa vô số huyền cơ tuy có chút giống Băng Ngưng quyết nàng tu luyện nhưng lại cao thâm hơn không biết bao nhiêu lần, phải biết Băng Ngưng quyết là công pháp Địa cấp a mà bộ công pháp này rõ ràng cao cấp hơn rất nhiều vậy nó có đẳng cấp gì chẳng lẽ là Thiên cấp nhưng công pháp Thiên cấp thì làm sao hắn có, đến khi nàng tiêu hóa xong dòng thông tin cuối cùng thì nàng phải trợn tròn mắt. Vâng dòng cuối chả phải khẩu quyết hay tâm pháp gì mà là một câu nói rất ư là bá đạo:
"Tiểu Tuyết Linh thấy công pháp này cao cấp quá đúng không nói cho nàng biết đây là công pháp thần cấp đó nha nó tên "Thiên Sương Băng Tâm quyết" nàng thấy lão công nàng có giỏi không nếu có thì phải thưởng cho ta nha. Chụt"
Nàng kinh ngạc cũng đúng thôi công pháp Thần cấp chỉ có trong truyền thuyết nó là công pháp do thần tạo ra nếu tu luyện đến Thánh cấp có thể nhận được cả pháp tắc của vị Thần tạo ra công pháp mà không cần phải tốn sức tham ngộ. Mà Vô Thiên chính là kẻ chấp chưởng vũ trụ này tất nhiên thần cũng nằm trong phạm vi bị hắn quản lí với lại trong người hắn chứa hỗn nguyên pháp tắc nó là khởi nguồn của vũ trụ cũng là khởi nguồn của tất cả pháp tắc tuy nếu hắn muốn để dễ dàng để lại Băng chi pháp tắc trongThiên Sương Băng Tâm quyết nên nếu nàng hoàn toàn có thể tu luyện đến tầng cao nhất thì việc chứng đạo thành thần vô cùng dễ dàng.
Nàng thì không biết nhiều đến vậy nàng chỉ nghĩ công pháp của hắn là do hắn tìm được, vì nhìn hắn còn quá trẻ(chưa chắc) cộng thêm bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn thì đánh chết nàng cũng không tin hắn là thần.
"Nàng hãy chuyên tâm tu luyện đi ngày mai chúng ta sẽ đi Yêu thú sâm lâm"
Trong lúc nàng đang ngẫn người thì đã nghe giọng hắn. Nhắm mắt tập trung tinh thần hấp thu linh khí thiên địa vào cơ thể rồi vận chuyển đi khắp kì kinh bát mạch rồi lại đưa linh khí trở về đan điền sau khi nàng hoàn thành một chu thiên thì nàng khiếp sợ phát hiện rằng kinh mạch nàng trở nên rộng rãi thông suốt dị thường(cái này là do song tu mà) còn linh lực trong đan điền thì trở nên cực kì tinh thuần. Nếu như trước kia linh lực nàng chính là một vũng nước hỗn tạp tuy có hơi trong nhưng giờ thì nó hoàn toàn trong như nước cất, điều đó tuy không làm cảnh giới nàng tăng lên nhưng bù lại sức chiến đấu của nàng lại tăng cao đáng kể. Bây giờ nàng hoàn toàn có thể đánh ngang tay với ma thú cấp 5, phải biết rằng trong cùng cấp thì nhân loại không thể là đối thủ của ma thú vì chúng có lợi thế về thân thể và khả năng phòng ngự vô cùng biến thái. Cố nén kích động nàng tiếp tục nhắm mắt tu luyện đến khi trời sáng nàng mới mở mắt ra trong mắt lấp lánh quanh mang màu u lam nhưng chỉ thoáng qua đã trở lại bình thường. Ăn chút thức ăn cả hai cùng nhau lên đường đi Yêu thú sâm lâm.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
62 chương