Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận
Chương 71 : Có người không biết tốt xấu đùa Husky của anh (3)
Editor: Xiu Xiu
Lục Đông Đình xuống xe, đứng trước mặt Tô Yểu, nhớ tới vừa rồi ở xa xa nhìn thấy một màn kia, Tô Yểu ngồi chồm hổm ở ven đường giống như Husky đi lạc, ngoan ngoãn chờ chủ nhân đến đón, nhưng thậm chí có người không biết tốt xấu muốn đùa Husky của anh, kết quả bị cô ngoan độc cho một móng, anh Lục cảm thấy rất vui mừng.
Anh xuống xe đứng trước mặt cô, Tô Yểu vẫn ngồi chồm hổm, ngửa đầu nhìn anh một cái, nhớ tới vừa rồi trong điện thoại anh còn im lặng, rất có cốt khí quay đầu hướng về phía bên kia.
Lục Đông Đình thấy cô vẫn đang giận dỗi, nhất thời tức điên: “Em thái độ với ai?”
Tô Yểu không để ý đến anh, cực kỳ cố chấp chờ xe taxi
Thấy cô để vai trần, trên chỉ có một chiếc đai đeo màu đen nhỏ nhắn, Lục Đông Đình dùng chân đạng vào mông của cô, nhíu mày, giọng nói có chút lạnh: “Áo khoác của em đâu?”
“Không biết.”
Lục Đông Đình: “... Em muốn ngồi chồm hổm ở đây mãi à.”
“Chờ xe taxi.” Tô Yểu trả lời.
Quả thực anh cũng bị người phụ nữ này làm cho tức chết, say rượu đến mức điên cũng có một phong cách riêng: “Em lại uống bao nhiêu rồi?”
Say càng ngày càng lợi hại hơn.
Tô Yểu làm sao nhớ được, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Ngay từ đầu anh đã cảm thấy thú vị khi trêu chọc cô, hiện giờ dần dần không có kiên nhẫn, kéo người muốn mang lên trên xe.
Tô Yểu đẩy anh một cái: “Anh làm gì? Đừng đụng chạm tôi!”
Lục Đông Đình nổi giận, trầm mặt xuống trừng cô: “Em an phận một chút cho tôi.”
Lông mi của cô run rẩy, bỏ anh ra xoay người đi nhặt giày của mình, quay người lại nước mắt chảy ròng ròng, mang theo giày đi về bên trái.
Lục Đông Đình nằm lấy cổ cô, giống như xách mèo liền đem người bắt trở về, thấy sắc mặt cô đỏ hồng, dảng vẻ hệt như con ma men, nhất là mắt, giống như mắt thỏ, anh hoài nghi có phải cô mẫn cảm với cồn hay không.
Lúc này thấy cô đang khóc thật, Lục Đông Đình liền sửng sốt: “Lại khóc cái gì?”
Tô Yểu càng khóc càng lợi hại, sau cùng lấy tay che lên trán tự mình khóc đến không kiềm chế được, Lục Đông Đình thấy thế, kéo tay ở trên trán cô xuống, âm thanh mềm mỏng, giống như đang dỗ dành cô:”Nhiều người lắm, khóc cái gì mà khóc?”
Tô Yểu lắc đầu, thút tha thút thít kêu một tiếng: “Lục Đông Đình...”
“Uhm?”
“Tôi muốn về nhà...” Cô đứt quảng hồ ngôn loạn ngữ, ngừng tiếng khóc, chỉ mở to mắt nhìn anh: “Mẹ tôi nói hôm nay tan học thì về nhà sớm một chút, bà ấy muốn đích thân xuống bếp làm cho tôi ăn món chân gà Coca.”
Lục Đông Đình im lặng nhìn cô, không biết là trí nhớ cô thác loạn, hay là đang nói hết những yêu cầu trong lòng mình.
Tô Yểu nhìn anh một lúc, đột nhiên ôm lấy anh, tay với lên cổ anh: “Gì đó của tôi đều bị lấy đi rồi, nhà của tôi, cổ phần công ty ông ngoại để lại cho tôi, còn có cả bạn trai vốn thuộc về tôi...”
Tay của Lục Đông Đình vốn đang nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, lúc nghe được một câu sau cùng, tay bỗng nhiên cứng đờ ở giữa không trung, sau đó hạ xuống trong phút chốc.
Cho nên cô mới say mê như ma men, hồi ức lại chuyện cũ, thống khổ không chịu nổi, nguyên nhân gây ra tất cả là vì vừa rồi cô mới gặp người đàn ông ấy?
Tô Yểu đang đau buồn, ôm Lục Đông Đình hu hu hai tiếng, lại đột nhiên bị anh ngăn lại.
Tô Yểu làm như không biết vì sao đột nhiên anh thay đổi sắc mặt, an tĩnh, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, thật cẩn thận lùi về sau một bước.
Khuôn mặt tuấn tú của anh buộc chặt: “Nếu nhớ mãi không quên như vậy, vậy em đi tìm anh ta, có chuyện khác liền gọi điện cho tôi.”
Nói xong, dáng vẻ nén giận nhìn cô, trong lòng tá hỏa càng sâu, anh thật sự rảnh rỗi không có việc gì mới ở cùng một chỗ tiêu hao kiên nhẫn với người phụ nữ này, còn có vẻ mặt ngại ngùng.
Ánh mắt của Lục Đông Đình lạnh lùng hung ác, nhìn cô một cái, xoay người đi về phía xe.
Tô Yểu không hiểu sao bị anh mắng một trận, ngu dại tại chỗ rất lâu, nhìn bóng lưng không chút nào hoài niệm của người đàn ông, trong lòng oan ức đến tột đỉnh.
Thật ra không phải cô đối với Tần Hoành nhớ mãi không quên, chỉ là cô cảm thấy không cam lòng.
Bởi vì ở cùng Tần Hoành là Tô Khê, nếu như đứng ở bên cạnh anh là người khác, có thể cô chỉ có chút khó chịu, nhưng chỉ là trí nhớ theo quán tính mà thôi, người nọ là Tô Khê thì khác.
Cô không cam lòng, không hơn.
Ngũ quan xinh xắn của cô khóc đến vo thành một nắm, nhưng không phát ra âm thanh, yên lặng lau mặt, mang theo giày xoay người từ từ tránh ra.
Đột nhiên sau người truyền đến tiếng cửa xe, hỗn loạn thật lớn tức giận.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
158 chương