Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận
Chương 48 : Tia sáng bao phủ thân ảnh người phụ nữ nhỏ bé, hình ảnh kia càng trở nên quỷ dị
Tay Tô Yểu cầm chiếc ly có chút run rẩy, cô đặt chiếc ly xuống bàn, đôi tay run rẩy thả trên đầu gối.
Đột nhiên cô trở nên mờ mịt, vừa rồi lúc cô ở trên tầng thượng, cô cười ý vị thâm trường với Lục Đông Đình, thực sự không ra gì!
"E rằng, Lục Đông Đình cũng không phải còn độc thân, chỉ là có nguyên nhân gì đó nên chưa công bố, cũng có thể do anh ta có người trong lòng, Yểu Yểu, trước kia cậu có nghĩ qua điểm này sao?"
Cố Liên Y nói năng bắt đầu có chút lộn xộn, biểu tình của Tô Yểu xác thực có chút làm người ta lo lắng, dù sao gia đình của cậu ấy cũng bở vì người thứ ba mà tan nát, trong lúc vô tình cậu ấy có một phần một vạn chen chân làm người thứ ba, cậu ấy sẽ nghĩ mình như thế nào?
Cố Liên Y tận lực làm cho lời nói ra của mình, khiến cho Tô Yểu nghe có thể mềm mỏng một chút sau đó tiếp thu, "Mình biết cậu không phải cô sy, dù sao cũng không có ai biết Lục Đông Đình có hay không..."
Tô Yểu giơ tay lên, bình tĩnh cắt ngang lời của cô ta, nhe nhàng gật đầu, "Mình biết rồi."
Sau đó, một bữa cơm trôi qua rất bình tĩnh, biểu hiện của Tô Yểu rất dị thương, Cố Liên Y tiễn cô về đến nhà, cũng tận lực không dám nhắc tới chuyện này, sợ chọc giận cô sẽ rơi vào ngõ cụt, ở trong ấn tượng của cô ta, Tô Yểu là một người biết phân biệt nặng nhẹ, cô tự có suy nghĩ.
Tô Yểu về nhà tắm rửa một cái, cảm thấy tâm trạng có chút nặng nề, buồn ngủ, tóc cũng không sấy khô, để ướt liền nằm xuống gối đầu ngủ.
Suy nghĩ của Tô Yểu đang mơ hồ, giống như đang mơ, không ngờ lại bị điện thoại đánh thức, lúc đó cô bị ác mộng cuốn lấy, cả người cũng trở nên ủ rũ, từ trối hồi lâu, cô vội vàng mở mắt ra.
Trở lại hiện thực/
Nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu rồi giật mình, hoàn hồn sau đó đưa tay đi sờ điện thoại di động ở đầu giường.
"Alo." vừa mở miệng, âm thanh khàn giọng gay gắt, liên lụy tới huyệt thái dương của cô, thần kinh liền truyền đến đâu đớn như bị ong mật chích.
Trong điện thoại, Tô Hoài Sinh nói đêm mai cô cùng với ông ta đi dự mừng thọ, "Con dù sao cũng là con gái nhà họ Tô, vẫn cần phải dự những buổi tiệc như vậy."
Tô Yểu buồn cười, "Không phải ba còn một người con gái sao? Đã nhiều năm như vậy, sao tự nhiên, ba ba lại cảm thấy có một người con gái nhà họ Tô như con?"
"Tô Yểu, giữa ba và con gái vốn không có thù oán, huống chi, biết thêm những người đó, cũng không có chỗ xấu đối với con."
Tô Yểu từ chối cho ý kiến đối với câu nói của ông ta, chỉ đáp: "Con biết rồi."
Tô Hoài Sinh sẽ không vô cớ cho cô đi dự những trường hợp như vậy, giữ con gái vợ trước và con gái vợ bé, tự nhiên sẽ cho người ta cơ hội nói bậy bạ, Tô Hoài Sinh lại không ngốc.
Xoay đi chuyển lại, cũng chưa thoát khỏi liên quan tới chuyện cô muốn lấy lại cổ phần trong công ty.
Đúng như lời ông ta nói, đi cũng không hẳn không có chỗ tốt!
Cúp điện thoại, nói chuyện làm cổ họng đau rát như lửa đốt, Tô Yểu thay một chiếc váy ngủ dài, đi tới phòng bếp cắm một ấm nước, đứng ở bên cạnh bàn bếp đợi nước sôi, toàn bộ phòng trọ yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh dần dần sôi ùng ục của ấm nước.
Rút phích cắm, cô lấy cốc chuẩn bị đổ nước ra, đột nhiên trên tay không có chút sức lực nào, ấm siêu tốc rơi xuống bàn bếp, nước nóng văng khắp nơi, chảy lên cổ tay và mu bàn tay của cô, Tô Yểu nhanh chóng đẩy văng ra, ấm siêu tốc lại rơi xuống sàn nhà.
Cô khoanh cổ tay, nhìn ấm siêu tốc chậm rãi lăn trên sàn nhà, hai mắt càng đỏ, cái gì cũng muốn đối nghịch với cô có phải không?
Trầm mặc một chút, cô lền cắn răng quăng cái cốc xuống sàn nhà.
Xoay người đi đến mở tủ lạnh ra lấy chai nước lạnh, uống thuốc cảm, thuận thế ngồi xuống bên cạnh bàn bếp.
Toàn bộ nhà trọ đều đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn trên đỉnh đầu, tia sáng bao phủ thân ảnh mảnh khảng của người phụ nữ nhỏ, tóc tai bù xù viền mắt phiếm hồng ngồi đờ ra ở một bên, hình ảnh kia lội ra vẻ chua xót quỷ dị.
Tô Yểu không biết mình ngồi bao lâu, thẳng đến khi buồn ngủ, về đến phòng ngủ không được bao lâu, trời đã sáng choang.
-------
Tan tầm ngày sau đó, Tô Yểu đi một cửa hàng gần công ty mua một bộ y phục thay, gọi cho tài xe theo định vị tới vị trí của cô.
Tài xế đi một chiếc xe M6 màu trắng, Tô Yểu nhìn thoáng qua, xe mới.
Cô vừa mới ngồi vào ghế sau, tài xế khởi động xe con, hơi nghiêng đầu nói với cô: "Tiểu thư, xe này là ba cô mua cho cô, để cho cô bình thường không phải đi bộ."
Lòng bàn tay Tô Yểu nhẹ nhàng phất qua ghế ngồi bằng da, thong thả thiêu mi: "Ông ta có lòng."
Tiệc kỷ mừng thọ được tổ chức lại nhà hàng Tứ Quý, chủ tiệc bao nguyên một tầng lầu làm phòng yến hội.
Tài xế dừng xe ở cửa nhà hàng, bảo vệ chạy ra mở cửa xe, Tô Yểu xuống xa, người đẹp đi xe thể thao, hấp dẫn không thiếu con ngươi.
Bồi bàn dẫn cô lên lầu, lúc Tô Yểu đẩy cửa phòng yến hội ra một khắc kia, hiện trường náo động một lát.
Tô Yểu đứng ở cửa, váy liền thân màu đỏ tươi kết hợp với chiếc thắt lưng slip/dress, bó sát vào đường cong cơ thể, chiều dài vừa đủ, gợi cảm lại không ngả ngớn.
Chân đi một đôi giày cao gót màu đen, kéo dài đường cong của chân, làm nổi bật lên vóc người cao gầy tinh tế, làm cho người khác có cảm giác phải nhìn kỹ.
Tóc dài phải vén lên, nửa phần thả lung tung, nửa phần lại ngay ngắn, có cái gọi là phân tán mà không tiêu tán.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
123 chương
150 chương
50 chương
8 chương