Khiết Vũ rất nhanh xuất viện được Hiên Viên Long đưa về nhà, dưới yêu cầu nghiêm khắc của hai vị song thân, trước khi sinh, anh không thể không ở nhà dưỡng thai, còn Hiên Viên Long vẫn đều đặn mỗi ngày đi làm và tăng ca. Vào những ngày cuối đông, tại bệnh viện, chú Sáu thuận lợi sinh được một đứa con trai. Vì để sau này sinh sản được thuận lợi, Khiết Vũ theo lời bác sĩ dặn dò, mỗi ngày đều đi dạo quanh sân để luyện tập. Ở nhà thật tiện lợi, muốn ăn gì là có cái đó, miệng không lúc nào trống cả, Khiết Vũ bây giờ phì lên giống như thổi bong bóng, rồi đến giai đoạn cuối của thai kỳ, nằm ngủ cũng là một kiểu giày vò. "Vợ à..." Hiên Viên Long hoảng hồn nhìn cơ thể tròn vo của vợ. Khiết Vũ không vui, giận dữ quát to: "Nhìn cái gì mà nhìn, cậu dám chê tôi béo à?" "Khụ khụ, không có, tròn tròn rất đáng yêu..." "Xạo sự! Tự tôi cũng biết mình xấu xí." "Không xấu, tuyệt đối không xấu." Hiên Viên Long vội an ủi. "Hứ, cút đi tắm đi!" Khiết Vũ mệt mỏi ngồi dựa vào thành giường, được một lúc nhịn không được lại ăn trái cây, chỉ còn vài ngày nữa là sinh rồi, đến lúc đó, những ngày khổ sở thế này mới hoàn toàn chấm dứt. Hiên Viên Long quấn khăn tắm đi ra, miệng ngân nga câu sáo, lại lật tờ lịch xem ngày, vui vẻ nói: "Còn một tuần nữa là đến ngày dự sinh rồi." "Vui cái gì mà vui, sinh con rồi lại thêm cả mớ việc bận bịu, nó mà nghịch ngợm lại phiền toái hơn." "Nó mà nghịch ngợm chồng sẽ cho nó ăn đòn." "Aaaa..." Khiết Vũ ôm bụng kêu lên: "Chết tiệt, ông bố ngu ngốc của mi muốn đánh mi, mi đá ta làm gì..." Hiên Viên Long vội đi qua xem thử, sờ sờ nắn nắn từ gương mặt bị phù cho tới cơ thể béo phì một lượt, xong rồi cười mãi không thôi. Khiết Vũ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa rũ theo cơ thể, hiện rõ cả ngấn mỡ trên lưng, mà bộ ngực vì mập cũng nổi tròn lên như ngực con gái, tuy không lớn nhưng nhìn chung vẫn rất mềm mại. Hiên Viên Long cười đểu, sáp lại hôn Khiết Vũ, trong lúc đầu óc anh bị nụ hôn làm cho mơ màng thì một tay cậu không kiêng dè xộc thẳng vào trong áo, túm lấy phần vú mềm mại mà xoa nắn, trêu đùa đầu v* của anh. "Ưmm aa... Aaaa... Đáng ghét... đừng nắn ở đó..." Cả hai tay của Hiên Viên Long đều đã chui vào trong áo, túm lấy hai bầu ngực bắt đầu nắn bóp: "Vợ không thấy thích sao? Nhìn vợ hưởng thụ kia kìa, người đỏ lên rồi, đầu v* cũng cứng ngắc rồi nè. Ha ha, vợ béo ra cũng không tệ nhỉ, ngực to ra rất nhiều này." "Chết tiệt... Đó là mỡ... Cậu muốn phụ nữ thì cút ngay ra ngoài mà tìm..." Động tác của Hiên Viên Long càng lúc càng nhanh hơn khiến Khiết Vũ rên rỉ không ngớt, cậu nói: "Vợ đừng nói dối, rõ ràng thích thế này cơ mà, người cũng ưỡn ra để chồng xoa này." Hiên Viên Long buông một bên ra, cúi miệng liếm mút, còn lấy răng day nhẹ. "Ưmmm aaa ư." Khiết Vũ khép mi lại, gương mặt ửng hồng, vẻ mặt rõ ràng là đang hưởng thụ. Hiên Viên Long cười cười cởi bỏ khăn tắm, khóa người Khiết Vũ lại, nắm cây thịt cứng ngắc làm cho quy đầu đâm vào ngay đầu v*. "Aaaa..." Khiết Vũ hoảng hốt rên lên, khoái cảm như điện giật truyền khắp cơ thể, vội vàng víu lấy hai cánh tay cứng rắn của Hiên Viên Long. "Thích lắm đúng không? Để chồng cho vợ sướng hơn nữa nhé." Hiên Viên Long hứng trí đâm quy đầu vào đầu v* nhanh hơn nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ đập dương v*t vào bầu vú. "Aaaa... Ưmm a..." Khiết Vũ rên rỉ không ngừng, anh chưa bao giờ nghĩ chơi với đầu v* cũng có thể sảng khoái đến thế. Hiên Viên Long cười đểu, tách hai dương v*t của mình ra kẹp lấy đầu v* mà day nắn. Khiết Vũ say tình lim dim hai mắt, xấu hổ nhìn cái thứ to đùng kia đang đùa giỡn đầu v* mình, cả người anh nóng như muốn tan chảy. Khiết Vũ ưỡn ngực nghênh đón, lại cảm thấy khó chịu vì một bên vú không được đoái hoài: "Ưmm... Bên này cũng muốn..." "Vợ càng ngày càng dâm đãng, hí hí, là vì mang thai sao?" Hiên Viên Long cười cười, vỗ về đầu v* bị bỏ rơi kia, giày vò bóp véo làm Khiết Vũ vừa đau vừa thích. Khiết Vũ cảm thấy đầu v* như có gì đó sục sôi muốn phun trào ra ngoài. Hiên Viên Long cúi xuống ngậm lấy hút thật mạnh. "Aaaaa..." Khiết Vũ ưỡn cong người thét lên. Khoảnh khắc Hiên Viên Long nhả đầu ngực ra, hai mắt cậu lóe sáng khi thấy tia sữa bên trong ngực Khiết Vũ bắn ra, tuy không nhiều nhưng đúng là vẫn có. Khiết Vũ thở hổn hển xụi lơ nằm trên giường, mặt đỏ như muốn bốc cháy, anh vội vơ chăn che ngực lại, thẹn quá thành giận dỗi đạp Hiên Viên Long: "Cậu chỉ giỏi làm mấy chuyện hay ho." "Ối! Đừng có gì cũng đổ hết cho chồng chứ, là vợ tự bắn mà, vợ có thai nên có sữa là bình thường, nhưng mà ít quá, cho con uống thì không đủ rồi." Hiên Viên Long cười cười ôm lấy Khiết Vũ, miệng lại ngậm vào đầu v* sưng đỏ: "Chi bằng để chồng." "Cút cút cút!" Dĩ nhiên Hiên Viên Long không cút, lại càng liếm mút vú Khiết Vũ hơn nữa, một tay mò đến giữa hai chân anh, quen thuộc tìm đến địa đạo bí mật, quả nhiên vì kích thích mới rồi nên giờ hoa huy*t đã ướt sũng, tay cậu vừa chạm tới âm vật lập tức một dòng dịch nóng ào ạt tuôn ra. Hiên Viên Long đưa ngón tay vào sâu bên trong, ở trong đều là nước, vừa trơn vừa dính, cậu nhịn không được đành buông tha cho đầu v* của Khiết Vũ, cẩn thận nâng hai chân anh lên xem xét. Khiết Vũ cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, bên dưới cứ như chảy nước không ngừng, mặt đỏ như máu, run rẩy hỏi: "Đừng... Có chuyện gì sao...?" Hiên Viên Long nhìn nước ồ ạt chảy ra thấm ướt cả drap giường mà giật mình, quả thực trông giống như đang tiểu: "Vợ à... này là... vợ tiểu hả?" Khiết Vũ nổi giận mắng: "Nói xàm gì đó?" "Vậy sao nước chảy nhiều như vậy..." Khiết Vũ cúi đầu thở không ra hơi, gian nan nhìn xuống giữa hai chân mình, vừa nhìn thấy tình huống lập tức hoảng hồn: "A, đều tại tên chết tiệt nhà cậu mới khiến tôi thế này, a a không được rồi... bên trong còn muốn ra rất nhiều... A chết tiệt, không phải là muốn sinh đấy chứ?" Hiên Viên Long như chợt tỉnh ra: "Vợ hãy cố gắng, chồng lập tức đưa vợ đến bệnh viện." "Aaaa! Không được! Con đang đòi ra rồi..." Khiết Vũ sợ hãi hét to lên. Hiên Viên Long vội vàng lấy điện thoại gọi cho mọi người. Mấy phút sau ba nhỏ đã có mặt, nhìn thấy tình huống vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương: "Tiểu Vũ đừng sợ, là phải sinh! Bác sĩ sẽ đến ngay!" Khiết Vũ không nghĩ tới mình sẽ sinh trước ngày dự sinh một tuần, hơn nữa còn là dưới tình huống thế này, cơ thể bị Hiên Viên Long dằn vặt đến mềm nhũn đến nỗi không hề cảm thấy cơn đau bụng sinh. Trong khi Hiên Viên Long hớt hải đi gọi bác sĩ thì lúc này Khiết Vũ mới cảm nhận được cơn đau khó nói thành lời ập đến. Trán ba nhỏ đầy mồ hôi, gấp đến độ xoay mòng mòng, tuy ông từng có kinh nghiệm nhưng lúc đó đều là nhờ vào bác sĩ giúp đỡ từ đầu đến cuối. Còn tình huống của Khiết Vũ bây giờ lại không thích hợp để di chuyển. Các bác sĩ nhận được điện thoại lập tức chạy ngay đến, đến khi bọn họ bước vào phòng thì Khiết Vũ cũng cảm thấy đầu đứa nhỏ cũng sắp sửa chui ra. Hiên Viên Long vừa lo lắng vừa khẩn trương đi đi lại lại bên ngoài hành lang, ngay cả cha cũng vội vã trở về nhà. Ba nhỏ an ủi Hiên Viên Long: "Đừng lo lắng, cơ thể Tiểu Vũ rất tốt, chắc chắn sinh đứa bé này sẽ rất dễ dàng." Hiên Viên Long hít sâu một hơi, âm thầm cầu nguyện, chỉ cần vợ con bình an thì cậu cam đoan sau này sẽ làm một người chồng người cha thật tốt, mắng không mắng lại, đánh không đánh lại... Một y tá đẩy cửa bước ra, mỉm cười nói với Hiên Viên Long: "Chúc mừng nhị thiếu gia, em bé đã chào đời, mẹ tròn con vuông." "A! Để tôi vào xem." Hiên Viên Long và ba nhỏ cùng nhau chạy vào trong, chỉ thấy các bác sĩ đang thu dọn dụng cụ, bên trên Khiết Vũ có treo một chai truyền nước, hơi thở anh có hơi dồn dập nhưng ánh mắt vẫn hoàn toàn tỉnh táo, còn hai y tá thì đang bận rộn chăm sóc cho thằng bé. "Vợ ơi! Vợ sao rồi?" Hiên Viên Long lại gần nắm tay Khiết Vũ, đau lòng lau mồ hôi cho anh. Khiết Vũ yếu ớt mỉm cười: "Không... không sao... Mệt quá, tôi muốn ngủ... Cậu trông chừng con..." "Được rồi, vợ cứ nghỉ ngơi đi, chồng sẽ trông con cho." Vị bác sĩ già nguyện trung thành với nhà Hiên Viên nhiều năm qua trình độ đỡ đẻ không cần phải bàn cãi, so với Hiên Viên Long ông còn hiểu biết nhiều hơn. Những đứa trẻ mới sinh của nhà Hiên Viên đều phải làm lễ rửa tội truyền thừa của gia tộc. Vì thế ông bác sĩ nhắc nhở một câu, ba nhỏ cũng gật đầu, đưa đứa nhỏ cho Hiên Viên Long ẵm: "Bồng thằng bé ra ngoài, cha con đang chờ con ngoài đó." Chỉ còn lại ba nhỏ ở lại chăm sóc cho Khiết Vũ, còn Hiên Viên Long thì nhanh chóng bồng con trai theo cha đến cấm địa thần bí nhất của gia tộc. Mỗi một đứa trẻ nhà Hiên Viên khi mới chào đời đều sẽ được đưa đến đó để làm lễ rửa tội, còn người sinh con nối dõi cho nhà Hiên Viên thì một tháng nữa cũng sẽ được đến đó, và kể từ khi đó mới chân chính là người nhà Hiên Viên, sẽ có được sinh mệnh trường cửu, mãi mãi bên nhau không chia lìa. Trưa ngày hôm sau Khiết Vũ mới tỉnh lại, bên cạnh chỉ có ba nhỏ. "Ba... đứa nhỏ đâu?" Khiết Vũ ngồi dậy, vừa vuốt lại tóc vừa hỏi. "Con tỉnh rồi à, đừng lo lắng, thằng nhỏ được mang đi truyền thừa rồi, khoảng chiều nay sẽ quay lại." "Truyền thừa...?" Khiết Vũ thắc mắc hỏi. "Ừ, một tháng sau cũng tới lượt con. Đây là chuyện tốt, sau khi nhận lễ rửa truyền thừa thì đứa nhỏ mới khỏe mạnh và trường sinh." "Aa..." Khiết Vũ há mồm ngạc nhiên. Ba nhỏ hắng giọng: "Lúc đó Tiểu Long sẽ đi cùng con, con nên chuẩn bị sẵn sàng." "Chuẩn bị gì ạ?" "... Không phải là con rất sợ nguyên hình của Tiểu Long sao?" Khiết Vũ xấu hổ giải thích: "Không... không có... Chỉ là mới đầu có hơi sợ..." "Con phải tiếp nhận hết đi, dù sao sau này hai đứa cũng ở với nhau lâu dài, nếu sợ thì không tốt cho lắm." "Con hiểu..." Buổi chiều, Hiên Viên Long vui vẻ bồng đứa nhỏ trở lại, tiếng khóc vang dội của con trai làm Khiết Vũ đang nằm trên giường cũng phải ngồi dậy. "Vợ ơi, hai cha con đã về rồi nàyyyy." Hiên Viên Long bồng thằng bé chạy tới bên giường, lúc này Khiết Vũ mới nhìn được kỹ càng con trai của mình, tuy rằng nhỏ nhưng không có nhiều nếp nhăn, ngược lại nét nào ra nét đấy rất rõ ràng, trông rất khỏe mạnh. Thằng nhóc cứ oa oa mãi không ngừng, đúng lúc ba nhỏ đem thức ăn vào: "Thằng bé đi cả một ngày nên đói bụng rồi, cho nó ăn đỡ gì đi để ba đi gọi vú em đến." Khiết Vũ vuốt vuốt mũi con trai, mỉm cười rất hạnh phúc: "Lớn lên sẽ rất đẹp trai cho xem." Anh vừa cười vừa mở khăn quấn ra, nhìn đến thứ giữa hai chân con trai, vẻ mặt tức thời cứng đờ, miệng há hốc cả ra. Hiên Viên Long khẽ ho mấy tiếng mới nói: "Không có gì phải ngạc nhiên cả, bởi vì còn nhỏ nên sẽ còn một số đặc điểm của chân thân, từ từ sẽ khống chế được và hoàn toàn giống người bình thường." Giữa hai chân con trai là hai con chim cu nho nhỏ, bên trên còn có vảy; trên bụng cũng có hoa văn hình dáng kỳ lạ. Khiết Vũ hớp một ngụm không khí rồi mới nói: "Khỏe mạnh là được." Nói xong còn cúi xuống thơm thơm trán con. "Cơ thể Tiểu Vũ vẫn còn rất yếu, một tháng này phải điều dưỡng thật kỹ. Buổi tối thì để thằng bé ngủ với vú em đi, để khỏi quấy rầy hai đứa." "Không thành vấn đề." Đợi được đến ngày con trai chào đời khiến Hiên Viên Long vô cùng hạnh phúc, về phần theo sát con trai ấy á? Cậu không có hứng thú... Ba nhỏ lại nói: "Tiểu Long nhớ tròn tháng sau phải đưa Tiểu Vũ đi truyền thừa biết không." "Dạ biết, cha đã dặn con rồi." Trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai vợ chồng, Hiên Viên Long hết giúp Khiết Vũ bưng trà rồi lại giúp rót nước, buổi tối còn giúp anh lau người sạch sẽ. Dù rằng đã sinh xong, nhưng Khiết Vũ vẫn chưa thể lấy lại vóc dáng ngày xưa được, phì vẫn hoàn phì, mỡ trên bụng to đùng một cục, lỏng lẻo xấu xí. Khiết Vũ buồn rầu thở dài: "Đợi hết tháng này mình phải siêng năng tập luyện mới được... Aizzzz..." "Vợ đừng lo lắng, chồng sẽ không ghét bỏ vợ đâu." "Cút! Ai sợ cậu ghét bỏ, hứ!" "Vậy vợ cũng đừng ghét bỏ chồng có được không?" "... Tôi không có ghét bỏ cậu." "Vậy chân thân thì thế nào?" "..." "Vợ à, còn một tháng nữa, để khỏi bị chồng dọa ngất xỉu, chúng ta tập làm quen một chút ha." "Cậu... cậu muốn làm gì..." "Không làm gì hết, chỉ để vợ ngắm kỹ nguyên hình của chồng thôi." Khiết Vũ như ngừng thở, nhìn Hiên Viên Long nhanh chóng biến thân, rớt trên sàn nhà là một bộ quần áo và một con rắn màu vàng nhạt thật to thật dài. Con rắn trườn về phía cuối giường, cuộn người mấy vòng rồi ngẩng đầu từ xa nhìn Khiết Vũ. Khiết Vũ ngay cả một tiếng cũng không thốt lên được, bản năng thì bảo anh hãy mau chạy trốn, nhưng lý trí thì lại bảo phải cố gắng bình tĩnh, không được trốn, không được trốn! Đây không phải rắn bình thường, đây chính là Hiên Viên Long, nó tuyệt đối sẽ không cắn anh. "Vợ à... Vợ sợ đến phát khóc rồi kìa." Con rắn cất tiếng nói chuyện, tiếng nói làm Khiết Vũ giật nảy người, giọng nói này có hơi khác với giọng Hiên Viên Long thường ngày, có phần trầm đục và vang vọng. "Cậu cậu... có thể nói được?" "Có thể... nhưng không quen lắm. Vậy vợ có còn sợ không?" Khiết Vũ hất cằm nói: "Không sợ..." "Giỏi quá, vợ thật dũng cảm." Con rắn vĩ đại lắc lư cái đầu, cái đuôi màu vàng từ từ nhích lại gần Khiết Vũ, linh hoạt cuốn lấy tay anh. Xúc cảm lạnh lẽo trơn trợt truyền vào tay Khiết Vũ, ban đầu là ngẩn ngơ, nhưng tiếp đó lại là một tiếng thét chói tai vang lên kèm theo tiếng tay "bép" đập lên đuôi rắn, rồi anh vội vàng thụt lùi về sau. Trúng một cú vào đuôi nên rắn bự vội vàng rút đuôi về, lui thành một cục ở cuối giường, tủi thân nói: "Không phải vợ nói không sợ sao?" "..." Khiết Vũ không nói nên lời, cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt rắn của Hiên Viên Long. "Đừng lo lắng, nếu vợ sợ vậy chồng sẽ không đến gần vợ nữa. Nhưng vợ phải học làm quen dần dần đi. Thực ra cũng không đáng sợ như vậy đâu mà, tuy da chồng có lạnh nhưng chồng sẽ không làm vợ bị thương đâu. Chúng ta còn một tháng nữa, cứ từ từ làm quen."