Hỗn Trướng Từ Đâu Đến
Chương 9
CHƯƠNG 9
( Note nho nhỏ: Vì lần trước trong cuối chapter 8, ta đã Edit sai nghĩa, tên trời đánh thật sự là Ngọc Đế =A= Cờ mà lười sửa a~ Hoàn truyện Beta luôn thể =)))) )
Một phút sau đó, ta ngồi đối mặt với Ngọc Đế, một tay ngày vân vê cái mũi đỏ bừng điên cuồng hắt xì, một tay run run chỉa vào người ta, oán hận nói:”Dĩ hạ pham thượng… Hắt xì! Bất, bất tri sở vị!”
Ta vùi cằm vào trong nước, ủy khuất nhỏ giọng nói:”Điều này sao có thể trách ta? Điều ta vừa làm là phản ứng bình thường, ngài nhàn hạ đến không có việc gì làm cũng không nên đến đây làm ta sợ…” ( Ê đít tơ: Thím là hổ mà sao thím xử nữ tế? :b )
Ngọc Đế trợn mắt nhìn, hắt nước qua!
Sớm biết rằng ngài sẽ làm trò gi, ta lóe lên tránh thoát, lòng đang đắc ý, nào biết rằng quay sang cười thì một nắm nước lớn hơn nữa hắt đến mặt ta, trực tiếp đánh cho ta ngửa đầu rồi ngã xuống!
“Ngọc Đế…”
Duy đến Ngọc Đế nuôi dưỡng Hàm Quang khó khăn cũng…. Ta nức nở chảy nước mắt, khôn hơn một chút, kế tiếp im bặt không nói, chỉ hung hăng lườm ngài, nhằm biểu đạt bất mãn ấy của ta.
Ngọc Đế chậm rãi vặn vẹo thân thể, không đếm xỉa ánh mắt tràn đầy địch ý của ta, ưu tai du tai nói:”Bạch Hàn, lần này trẫm tới tìm ngươi, thực ra là có chuyện quan trong cần thương lượng, chà lưng cho nhau có được không?” Ngài nở nụ cười “Nhưng mà đừng để ai biết…”
Ta lé mắt nhìn ngài, khóe miệng trệ thành dấu phẩy ( Ê đít tơ: Chắc là thế lày lày =___,=)
Ngọc Đế hạ giọng nói:”Ngươi cũng biết hiện nay ở bờ biên cương có một tòa thành, tên là Phụng Thiên Thành, tự do ngoài vòng tam giới, vừa tà vừa chính, cũng không chịu sự quản thúc của bất kì ai.”
Đúng là nghe qua, các thế hệ thành chủ của Phụng Thiên Thành thần lực phi thường, Thiên Đình với Ma Giới đều có ý lôi kéo, nhưng mà bọn họ vẫn an ổn ở mức trung lập, với ai cũng không có phản ứng. Ngọc Đế kế vị tới nay, từ đầu đến cuối đều xem nó là đại họa ngầm kín.
Không phải là kêu ta đi diệt nó chứ, ta rụt cổ xuống. ( Ê đít tơ: *lộn bàn* =..= cho nên lão làm thụ là đáng lắm)
Ngọc Đế nhìn ta một lát, hiểu rõ cười nói:”Ngươi nghĩ nhiều rồi, ý nghĩ viễn vong trẫm chưa bao giờ làm.”
Ta nhịn không được phản bác:”Vậy cũng không có nghĩa là ngài không muốn…”
“Ồ?” Ngọc Đế bày ra bộ mặt kinh ngạc đến cực điểm,”Biến mất mấy ngày, đầu óc của ngươi linh hoạt ra không ít nha, thật đáng mừng!”
“…”
Ngọc Đế cười nói:”Có một số việc tạm thời không thể nóng lòng, trẫm biết chứ. Cho nên lần này tuy rằng muốn phái ngươi lẻn vào Phụng Thiên Thành, nhưng không tiêu diệt nó, mà là để lấy Triêu Thiên Thư.”
Nghe đồn người có được Triêu Thiên Thư có thể biết rõ tất cả những chuyện thế gian ngươi muốn biết. Ngọc Đế muốn nó để làm cái gì, cũng không phải là chuyện ta có khả năng quản, có thể quan tâm, nhưng mà…
“Ta không đi.”
Ngọc Đế dường như có chút kinh ngạc khi ta khước từ nhanh như vậy, chỉ chốc lát không ngừng truy vấn nói:”Tại sao? Ngươi không hỏi xem trẫm thưởng gì khi mọi việc hoàn thành sao?”
“Phần thưởng vô cùng lớn ta cũng không đi…” Đi thì mất mạng có tốt hay không, thực sự là lên không rõ, ta tình ý sâu xa nói:”Ngài… nên tìm hữu tài chi sĩ khác đi!”
Ngọc Đế nói:”Triêu Thiên Thư cũng không khó đến mức không đạt được như ngươi tưởng tượng. Hiện nay thành chủa Phụng Thiên Thành chính là Chức Tú phu nhân, nàng cực kỳ yêu thích kẻ thiên hạ hữu tình, chỉ cần trước mặt nàng ngươi có thể chứng minh mình là người có tình, có thể nói Triêu Thiên Thư dễ như trở bàn tay!”
Ta xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía ôn tuyền bọt nước, ý chí kiên quyết.
“Không đi.”
“Lúc sự thành, trẫm giúp ngươi dọn dẹp tai họa đào hôn lần trước ngươi gây nên, cũng sẽ hứa hôn cho ngươi!”
“Không đi.”
“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa, thật là không đi?”
“Không đi.”
Ngọc Đế trầm mặc chốc lát, dùng giọng điệu thập phần đau lòng nói:”Được rồi, trẫm cùng không làm khó dễ ngươi.” Phía sau vang lên tiếng nước ào ào,”Người đâu, lập tức trói Bạch Hàn lại, đưa đến chỗ Nam Hải Long Vương! Việc đào hôn gây tổn hại đến thể diện của công chúa. Bây giờ chuyện đã thành to, trẫm cũng không quản được nữa, xử giết mặc ý Long Vương quyết định!”
Bóng đen phía sau lóe lên, thân kiếm sáng trưng gác trên cổ ta. Ta oa khóc đến thành tiến, nhào đến ôm lấy bắp đùi của Ngọc Đế, nhanh chóng nói:”Đao kiếm không có mắt, cẩn thận cẩn thận!”
Lúc này Ngọc Đế quần áo nón nảy đã chỉnh tề, cười dài mà sờ sờ đầu ta, nói:”Hửm?”
“Ta đi ta đi!”
“Hưm.”
Ta mếu máo nhìn trường kiếm vẫn đang uy hiếp sinh mệnh của mình.
“Thu kiếm!” Ngọc Đế phất phất tay,”Đi!”
“…Ngọc Đế,” Ta cúi đầu, khóc không ra nước mắt,”Ta hận ngài.”
Ngọc Đế thở dài,” Kiền đa( cha nuôi) thấy ngươi như vậy, cũng yêu thương không ngớt. Như vậy được rồi, trẩm để Hàm Quang đi giúp ngươi, có hai người các ngươi hành sự, nhất định có thể làm ít công to(2).”
(2) Làm ít công to ( 事半功倍): Làm chơi ăn thật X”D~~~ Lão thiên gia dùng từ ngữ khiến người quả thật ngứa ngáy a~ X”D~~
”…Ta không muốn!” Ta kinh hoàn trợn to mắt, xảy ra cái loại chuyện này, gặp lại nhất định sẽ xấu hổ,”Chết cũng không muốn đi cùng với hắn!”
Ngọc Đế tự cố tự địa cười nói:”Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Ta:”…”
Kiền đa trước sau vẫn là kiền đa, tuy rằng bình thường sau lưng ta làm ta tổn thương hại oan ta, nhưng mà đứng một chỗ cùng Hàm Quang, hình tượng của ta đúng là cao to. Ngẫm lại, vì thiên đình hy sinh bản thân, hoàn thành việc lớn, cũng không cao lớn gì lắm ư?
Đến bản thân ta cũng không tin ta có thể làm ra loại chuyện này, Hàm Quang bị Ngọc Đế dốc lòng lừa dối, cư nhiên tin! Còn thập phần thuận lợi chủ động chờ lệnh mà đến, ta sợ chuyện hắn có chuyện gì, ngược lại hắn lại cho là chuyện tốt , cũng không biết rốt cuộc trong đầu đã giả bộ cái gì?
Mã xa( xe ngựa) trên đường lắc lư chạy đến Phụng Thiên Thành, ta đắc ý két két phe phẩy cây quạt, không chớp mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Hàm Quang câm nín như bị bệnh, mới vừa thấy mặt, đến một câu cũng không nói với ta.
Thôi được, không nói thì không nói, ta còn nghĩ cả người không được tự nhiên chứ! Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy bên trong bộ mặt không được tự nhiên có chút ý giận hờn.
Bị cưỡng hôn chính là ta, ta đánh ngươi nhiều lắm xem như là huề nhau, ngươi giận cái gì mà dỗi?
Mặc dù phòng ở lõm xuống, nhưng mà trước khi đi ta có lệnh cho Tiểu Hồ tìm người đi giúp ngươi sửa chữa. Như vậy hai bên không thiếu nợ nhau, ngươi muốn phải như thế nào đây? Xin lỗi cũng không phải là không được, chẳng qua nghĩ đến lòng lại không cam…
Đang suy nghĩ đến mức xuất thần, mã xa bỗng nhiên như là đâm vào vật gì vậy, xóc nảy lên một chút, đột nhiên dừng lại. Ta giật giật vẫn duy trì động tác, cái cổ có chút xót mỏi, vung mở màng trướng, hỏi:”Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu tư(3) xấu hổ cong cong đầu, nói:”Bánh xe không cẩn thận rơi vào vùng lầy, thỉnh cầu đại nhân với tiên quân đi ra một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
(3) Tiểu tư ( 小厮): người nam đi ở chưa thành niên. ( gọi tiểu đồng chắc cũng được nhỉ =_=???)
“Ừ.”
Lúc này đã vào nội thành Phụng Thiên, trên đường phố người đến người đi, có chút náo nhiệt, qua loa nhìn nhân gian cũng không có gì khác biệt. Ta đi tới một quầy hàng, khom lưng xuống tỉ mỉ nhìn chủ gánh chế tác tinh xảo. Ông ta thấy ta cảm thấy hứng thú, cũng dốc hết sức chào hàng.
Hàm Quang đứng bên cạnh ta một chút, tự ý đi đến chỗ cột thông cáo.
Ta suy nghĩ một chút, đi theo đến đám người bắt đầu chen chúc, thấy bên trên dán một tờ giấy, nói là Phụng Thiên Thành cứ mười năm sẽ tổ chức một việc trọng đại. Chức Tú phu nhân làm thử thách người thiên hạ hữu tình có thành tâm yêu nhau hay không, vì vậy bố trí tiếp đấu trận, miễn là người thắng cuộc, là có thể vì chiến thắng mà thực hiện cho người hữu tình một nguyện vọng.
“Đây thực ra là một cơ hội tốt,” Ta phe phẩy quạt, cảm thán nói,”Đáng tiếc hai người chúng ta đều là nam, nghĩ đến trận đấu này đúng là không có cách nào tham gia.”
Ham Quang bỗng nhiên nói:”Không nhất thiết phải vậy, Bạch Hổ đại nhân nếu đồng ý cải trang thành nữ nhân…”
“Ai, cách này quả thực không tệ!” Ta kinh hỷ vỗ vỗ vai Hàm Quang, cười tủm tỉm nói,”Vậy làm phiền tiên quân cải trang thành nương tử ta rồi!”
Hàm Quang dường như giật mình, đôi mắt đen nhánh phản chiếu dáng vẻ cười khờ của ta. Ký ức ngày ấy cuồn cuộn mà đến, mặt ta thoáng cái đã đỏ lên, vội vã xấu hổ quay đầu đi.
“Có thể…”Hàm Quang dừng lại, nhẹ nhàng nói:”Có thể làm nương tử của Bạch Hổ đại nhân, cũng coi như là vinh hạnh của ta.”
“Quyền, quyền nghi chi kế(4)….” Ta ho nhẹ một tiếng.
(4): Quyền nghi chi kế (权宜之计): Giải thích: Quyền nghi: tạm thời thích nghi; biến báo; kế; kế hoạc biện pháp. Chỉ làđểứng phó tình huống nào đó mà áp dụng biện pháp tạm thời.
Hàm Quang cười khẽ một tiếng, bước chân đi đến bên cạnh ta. Không khí như thoáng cái đã dũng mãnh vọt vào lòng ngực, ta thở hắt ra, lúc này mới cảm thấy trái tim không ngừng nhảy lên trở lại bình thường rồi.
Mã xa ra roi thúc ngựa, rất nhanh đến phủ đệ của Phụng Thiên thành chủ.
Ta nhảy xuống xe đầu tiên, ngoảnh lại trông thấy nữ tử một thân bạch y cũng từ mã xa đi ra. Đôi mắt mãnh mẽ mở to, trong não trống không, miễn cưỡng giật giật mồm mép, nhưng một câu cũng nói không nên lời. Lúc này trôn vẻ Hàm Quang vẫn không đổi, chẳng qua hắn trái ngược với nam tử, lại có vẻ tinh tế mỏng manh một chút.
Ta nhìn không chớp mắt, cho đến khi Hàm Quang tiến đến bên tai ta, thấp giọng nói:”Bạch Hổ đại nhân, nhìn ngốc gì thế?”
Hơi thở ấm áp bên tai quanh quẩn không đi, ta nhanh chóng che miệng mũi, lui về phía sau hai bước, ngượng ngùng nói:”Nương, nương tử… Dừng lại!!!”
Note to to: Chả là định làm 1 lượt 5 chương post lên cho đã :v cơ mà h buồn quá đổi ý rồi TTATT Chắc là ta sẽ làm pic vài chương quá! Như đã hứa thì sẽ tiếp tục hoàn Hỗn trướng trước tháng 8 =”3 Còn mấy truyện kia cũng từ từ đuê, ta làm vote, ai muốn truyện nào hoàn, ta làm truyện đó trước :v ( cùng do buồn quá đổi ý rồi) theo nguyện vọng của reader đi :3 *vẫy vẫy* các bạn có silent hay ko6ng silent cũng vào vote truyện ha, cái vote thôi mà ( Lảm nhảm nói chuyện 1 mình nữa rồi =Q= )
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
147 chương
27 chương
11 chương
2 chương