Hỗn Trướng Từ Đâu Đến
Chương 13
CHƯƠNG 13
Trong phòng không có đốt đèn, ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Chỉ là loáng thoáng cảm thấy ánh mắt nóng bỏng mà âm trầm rơi vào trên người, như là đã ẩn dấu nhiều tình tự, nhiều bí mật lắm.
Ta ngồi trên mặt đất tựa vào gần giường, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, lòng vừa chột dạ vừa thấp thỏm. Không phải là say hay sao? Lúc này làm sao, làm sao lại tỉnh… Vậy vừa rồi hắn có biết ta hôn hắn không nhỉ?
Năm ngón tay túm chặt xiêm y, rõ ràng là lạnh cả người, lòng bàn tay lại thấm đãm mồ hôi. Ta nuốt nuốt nước bọt, giống như một hài tử phạm sai lầm, trong nháy mắt không biết làm sao.
Hàm Quang đứng ở cửa một chút, chậm rãi đi vào, cước bộ cũng chênh vênh, thân thể còn có chút đong đưa. Ta thấy hắn như vậy, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lách đến, ngồi xuống bên cạnh ta, không lên tiếng mở cái giần rượu ra, ngửa đầu uống một ngụm, đưa tới trước mặt ta, thấp giọng nói:”Bồi ta uống rượu.”
“…”
Ta nhìn bầu rượu, lại nhìn hắn, cuối cùng chọn cách cầm lấy, ừng ực ừng ực uống vào, vào miệng hơi lạnh, nuốt xuống lại nóng hừng hực, đến mức làm cho cơ thể cũng cảm thấy ấm áp lên. Phải chi có thể uống bình rượu có mùi vị thơm ngọt kia, lại càng hăng hái.
Ánh mắt Hàm Quang rời rạc nhìn chằm chằm cái bóng của bình hoa trên mặt đất, hơn nửa ngày cũng không nói câu thứ hai với ta.
“..Hôm nay đi ra ngoài không xảy ra chuyện gì sao?” Ta phiêu hắn một cái, nhỏ giọng nói xong câu này ngay lập tức trút vào miệng mình một ngụm,”Hình như… Tâm tình không tốt?”
Hàm Quang nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt đen yếu ớt. Trong lòng ta căng thẳng, vội vã nâng ly đưa tới trước mặt hắn, khẩn trương đến mức ngay cả nói cũng nói không lưu loát:”Ngươi uống, uống uống không?”
Hắn dựa vào gần đối diện ta, hai tay chống ở hai sườn ta, lúc tóc dài rủ xuống dưới lướt qua mu bàn tay của ta, ngứa ngứa.
Ta trợn to mắt nhìn hắn, lưng cứng đờ, thoáng cái quên hít thở luôn.
“… Uống.” Âm thanh hắn hơi khàn khàn, bàn tay thì đến đè lấy tay của ta, cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi của ta, liếm lộng và hôn môi cực kỳ kiên trì.
Gương mặt “Oanh” thoáng cái nổ tung. Nhẹ buông lỏng tay, bầu rượu lông lốc lăn xuống. Dòng nước rượu im lặng, dần dần thấm ướt góc áo của ta. Hàm Quang thuận thế cầm tay của ta, hôn càng sâu tới.
Đến mức sắp chết đi rồi, ta hé miệng, đầu lưỡi trơn trượt của hắn liền tiếng vào, hôn đến vừa phiến tình vừa kéo dài. Có lẽ là có tình buông thả, có lẽ là bị bầu không khí lây nhiễm, ta cũng ma xui quỷ khiến vui vẻ nhắm mắt lại, hôn trả lại.
Bị Hàm Quang kiềm hãm, cầm tay ta có hơi dùng lực, đau đến ta hừ một tiếng. Sau đó, môi hắn lại dần dần trở nên điên cuồng chiếm giữ ham muốn vốn có. Ta hầu như không chịu nổi nhiệt huyết xảy ra bất ngờ của hắn, muốn nghiêng đầu tách ra, tay của hắn lại vững vàng chìa ra kìm chặt cằm ta.
Hôn sâu dừng lại, ta ngơ ngẩn không nói được, đầu lưỡi bị mút vào đến tê dại.
Nhiệt độ từ trái tim liên tiếp lan rộng ra khắp nơi, bọn ta đối mặt trong bóng tối, ngón tay Hàm Quang đặt ở cổ ta nhẹ nhàng vuốt ve, nhả ra hơi thở vẫn mang theo mùi rượu.
“Y phục ngươi ướt rồi…”
Thanh âm của hắn vừa thấp vừa khàn, ánh mắt mơ hồ mang theo ánh nhìn bức người:”Cởi có được hay không?”
“… Được.” Ta ngơ ngác nói xong, lỗ tai nóng đến kinh hãi.
Hàm Quang hình như cười cười, tiếng cười rất thấp, nghe được ta càng thêm quẫn bách. Đang có chút đổi ý, đôi môi ẩm ướt mềm mại của hắn lại tiếp cận đến tỉ mỉ hôn vành tai của ta, một mạch xuống phía dưới.
“Dưới đất lạnh, chúng ta đi lên giường…” Hắp thấp giọng nói, bàn tay đã đặt trên người ta di động khắp nơi.
Toàn bộ quá trình ta đều là mê mẩn, trong lòng trong ánh mắt dường như chỉ có hắn. Đợi cho đến lúc có chút ý thức, người đã ở trên giường, quần áo đã mở ra phân nửa rồi.
.. Cẩu nam nam.
Lúc này trong đầu ta bắn ra ba chữ rất rõ ràng. ( =’’> Em nó bây giờ tự nhột ta ơi~~~~)
Ta thuyết phục bản thân uống say cho nên mới cùng hắn làm loại chuyện hoang đường này. Thế cho nên dấu hôn điểm chấm rải rác khắp toàn thân, nơi chưa bao giờ bị người chạm qua cảm thấy thẹn tiếp nhận ngón tay càng ngày càng để vào càng nhiều của hắn. Cũng chỉ là đến cắn chặt môi dưới, nắm chặt cánh tay hắn, để dòng mồ hôi thấm ướt tóc mai.
Ánh mắt hắn quá mức ôn nhu và si mê, mơ hồ hàm chứa vui sướng, nhưng khiến ta cảm thấy đau lòng.
Vì sao người lại như vậy, đến chính mình cũng nghĩ không ra…
Trăm nghìn năm qua đã thích rất nhiều người, giờ lại giống như đến thích là như thế nào cũng nháo không hiểu. Môi, tay Hàm Quang, chạm vào trên người cũng đều có độ nóng, rung động như vậy liền khiến trái tim không chịu nổi
Đây có thể gọi là thích hay không?
Ta bỗng nhiên nghĩ, biết đâu đoạn tụ cũng không phải là đáng sợ như vậy….
Ý nghĩ này vừa mới hình thành, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, môi Hàm Quang liền hôn lên, chớp mắt đầu lưỡi luân chuyển. Hắn đã tiến vào rồi, ta nghe tiếng kêu cao vút của mình, mất mặt đến cực điểm.
“Bạch Hàn…” Hắn nhắm chặt mắt, biểu tình sung sướng vừa đau khổ.
Ta nghe hắn gọi tên của ta, trái tim như là run động nhộn nhạo, một vòng một vòng lan ra, tràn đầy đều là vui sướng. Giữa va chạm càng ngày càng nặng, ta chống đỡ thân trên, môi tiếp cận hàm dưới của hắn hôn lên, đầu lưỡi nếm được vị mồ hôi, hơi mặn.
Hàm Quang thoáng cái mở mắt ra, đôi mắt đen đặc, sâu đến mức giống như mực đen hòa không ra.
Ta cũng có chút sững sờ, vì hành động khó hiểu của bản thân.
“Bạch Hàn…” Khóe miệng Hàm Quang hơi vểnh lên, liên tục gọi ta hai tiếng,”Bạch Hàn..”
Như vậy không hế có ý nghĩa đối thoại, ta lại cảm thấy khuôn mặt nóng lên.
Hắn đem ta kéo đến ngồi ở trên người hắn, ta thuận thếôm lấy cổ hắn. Lần này vào càng sâu thêm một chút, tiếng thở dốc để lộ ra ngoài, nước mắt ta thoáng cái chảy xuống.
“Đừng khóc.” Hắn giống như lừa tiểu hài tử cắn lỗi tai nói nhỏ với ta, bên dưới lại khi dễ đến tàn nhẫn hơn. Ta mơ mơ màng màng nghĩ, Hàm Quang quả thật là lão hỗn trướng nghìn năm, sau đó cắn một ngụm trên vai hắn!
Đương nhiên, mặc dùng động tác ta hung ác độc địa, nhưng mà tình thế mạnh hơn người, nên một đêm xương sống thắt lưng của ta yếu muốn gãy rớt luôn.
Trời hửng sáng, ta ở trong thùng nước tỉnh lại.
Ngón tay Hàm Quang đặt tại huyệt khẩu sưng đỏ của ta, chưa vội tiến vào. Hắn hơi cau mày lại, dạng biểu tình này không biết là cóý tứ gì. Vừa mới bắt đầu ta cho rằng ta đang ở trong mộng, đập vài cái phát hiện xung quanh đều là nước, giật mình một cái, sợ đến thoáng cái mí mắt nặng nề mở ra, đọng ở trên người Hàm Quang.
Hai người bọn ta trần truồng lõa thể, thoáng động một tý, là có thể chạm được da thịt ấm áp của hắn.
Ta nghĩ ta nhìn hắn nhất định có vẻ rất ngốc, Hàm Quang hầu như lập tức liền nở nụ cười, ngón tay dọc theo lưng của ta nhẹ nhàng trượt xuống phía dưới, thấp giọng nói:” Bạch Hổ đại nhân, cảm thấy ngủ có ngon không?”
Hô hấp ta cứng lại, hoảng loạn đẩy hắn ra, bây giờ mới phát hiện bọn ta còn đang ở trong phòng, chỉ là thùng tắm này rất là lớn. Từ khe hở của bình phòng nhìn ra ngoài, còn có thể thấy cái giường lớn nom lộn xộn kia.
Ánh nắng dương dương tự đắc chiếu, lá cây xanh nhạt từ hai cửa sổ duỗi thân tiến đến.
Hàm Quang đến gần, tiếng nước ào ào cực kỳ chói tai. Ta cúi đầu nhìn thấy dấu hôn đỏ sẫm trên người mình, hoảng hốt nghĩ mình chỉ là một con nhái, sắp bị đem luộc rồi. ( X”D luộc tối qua rồi a~~~~~ )
Đây không phải là mơ…
Tại sao không phải là mơ chứ?
Ta vươn tay đặt vào ***g ngực Hàm Quang, loạn thất bát tao nói:” Chờ, chờ một chút…. Ta còn chưa nhớ rõ được… Không phải, sao, sao thành như vậy. Ta, ta…”
Hàm Quan túm lấy cánh tay của ta, kéo ta vào trong lòng, hàm dưới cọ trán ta, ôn nhu cười nhẹ nói:”Ngươi có thể chậm rãi nhớ lại, nhưng mà trước tiên bên trong có thứ muốn chảy ra…”
Hắn chưa cho ta thời gian, ngón tay đã đâm vào.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
147 chương
27 chương
11 chương
2 chương