Hồn Thuật

Chương 90 : Gián điệp

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 90: Gián điệp Nguồn: Tàng Thư Viện - Lão đại! Từ giờ cho tới khi Việt Thuật Đại Hội tổ chức còn hơn ba tháng. Mọi người hay là về tệ phái nghỉ ngơi! Kiệt Hào cười cười mời cả tổ đội về Lệ Sơn phái. Văn Lục cũng thấy Việt Thuật Đại Hội tới tận tháng chín mới tổ chức cho nên cho rằng đây cũng là một ý kiến hay. Nhất là hắn có thể mượn thư viện của Lệ Sơn phái mà tìm hiểu thêm về tu thuật Đại Việt, nếu không ra ngoài người ta lại gọi là “nhà quê” lên thành phố… - Ừm! Ý kiến hay… bất quá ta phải về nhà ít hôm đã. Lâu rồi không có về, chắc cả nhà cũng lo lắng. - Em cũng muốn đi! Na Na ríu rít níu tay Văn Lục đòi hắn mang theo. Mọi người tương tự cũng muốn xem gia cảnh nhà Văn Lục nên tất cả đều hào hứng tỏ vẻ muốn đi cùng hắn về thăm nhà. Văn Lục chỉ cười cười. Gia cảnh nhà Văn Lục quả thật bình dị đến nỗi không thể bình dị hơn. Là một gia đình thuần nông chính thống thì làm gì cao sang quyền quý được như những người trong tổ đội. Bất quá trong thâm tâm Văn Lục cũng chẳng lấy đó làm xấu hổ. Hắn thực sự yêu quý cái gia đình ấm cúng của mình. Tuổi thơ Văn Lục ở nông thôn, nói ra thật buồn cười. Lúc Văn Lục sinh ra thì cha mẹ hắn vẫn phải ăn khoai, ăn sắn trừ bữa để dành cơm cho hắn ăn. Văn Lục còn nhớ hồi hắn còn nhỏ xíu có một lần bác chủ tịch xã đi qua thấy hắn vác bát cơm chạy loăng quăng. Bác chủ tịch xã đi qua mới chêu đùa hắn, hỏi hắn ăn cơm với gì đấy. Văn Lục hồn nhiên trả lời “ăn với thịt heo với cả cá nữa”, làm bác chủ tịch xã muốn thèm nhỏ dãi. Nào đâu biết rằng trong bát hắn chỉ có vài hột cơm với mấy miếng xu hào sắt khúc luộc, mà đấy chỉ là phần của hắn, chứ cha mẹ hắn làm gì có cơm trắng mà ăn. Sau mấy hôm cả làng đều kháo nhau, nhà nó giàu ú ụ, cơm canh toàn thịt cá đầy mâm. Lại có người quen còn tới hỏi vay tiền làm cha mẹ hắn thực muốn tìm cái hố nẻ mà chui xuống… Dù thiếu thốn như vậy nhưng cha mẹ đã dưỡng dục nên hắn thì những công lao đó chẳng lẽ không bằng các đại gia tộc lớn mạnh kia sao? Văn Lục đang chuẩn bị dẫn cả tổ đội mười hai bay về phía bắc về thăm nhà thì bỗng nhiên trong đầu vang lên giọng nói của cụ già “hai lúa”: - Tiểu tử… xém chút ta quên mất truyện quan trọng. Sư phụ ngươi bảo ngươi tham gia Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả việc quan trọng không phải là bảo ngươi nhất định đoạt giải mà là muốn ngươi điều tra ra xem kẻ nào đã cấu kết với thế lực “ngoại không” hòng lật đổ tu thuật Đại Việt ta. Một trong số các dòng tu luyện giả chắc chắn có một kẻ làm tay trong của thế lực “ngoại không” ở trái đất đang nhìn chằm chằm vào tu thuật. Ngươi hãy tìm ra kẻ đó… Còn cái giải Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả mốc xì gì gì đó ngươi đoạt cũng được mà không đoạt được cũng không sao. Văn Lục nghe vậy thì ngẩn ra dừng lại không tiếp tục phi hành. Văn Lục nhìn quanh thì thấy mọi người đang hiếu kỳ nhìn mình. Xem ra cả nhóm chỉ có Văn Lục là được tiền bối Thế Vinh truyền âm. - Sao cơ? “Ngoại không” là thế lực nào? -Ách! Ngoại không là chỉ những thế lực ngoài không gian. Ngươi đầu heo đẩy hả đâu mà không hiểu tiếng Việt. Văn Lục càng nghĩ khuôn mặt càng nhăn nhó. Hắn là kẻ “tham bảo như mạng”, giờ có cơ hội đoạt vô số bảo bối thì lại truyền cái lệnh này thế thì hắn làm sao đoạt được giải thưởng nữa. Ít nhất trong Việt Thuật Đại Hội sắp tới, Văn Lục không thể nào làm ình nổi trội được. Vậy khác nào làm cho cả giới tu luyện giả trái đất chú ý tới hắn. Tất cả đều soi vào thì Văn Lục không thể nào mà hoàn thành nhiệm vụ tìm ra kẻ đã móc nối với thế lực “ngoại không”. Tu luyện giả trái đất mặc dù có hục hoặc đấu đá ít nhiều. Xong nếu phải đấu tranh với thế lực hành tinh khác hoặc không gian khác. Tất cả đều đồng lòng kháng địch. Bất quá không ngờ trên trái đất lại có một thế lực tu luyện giả móc nối với thế lực “ngoại không” hòng đe dọa tu thuật Đại Việt. Văn Lục đang tổng sỉ vả thế lực nào mà đầu óc ngu như heo vậy? Nếu thế lực không biết tên gì gì đó ở không gian khác kia có tiêu diệt xong tu thuật đi chăng nữa, chẳng lẽ lại không có dã tâm thanh toán nốt các dòng tu luyện giả khác trên trái đất sao? Văn Lục đang cau mày suy nghĩ, tiếng cụ già lại vang lên trong não hải: - À! Còn chuyện này nữa lão sư ngươi muốn ngươi hoàn thành. Ở miền trung có mấy tên tôm tép gián điệp đó. Ngươi đi “dọn dẹp” chúng đi… hê hê… hết truyện rồi. Ngươi cứ từ từ mà làm cho kín kẽ. Tốt nhất là đừng để bọn chúng nhận ra khuôn mặt của đám bọn ngươi… “Ôi trời….” Văn Lục sầu thảm quay sang nhìn mọi người, thế là lại toi chuyến về thăm nhà của hắn rồi, “nghỉ phép” lại bị cắt cụt. Văn Lục tặc lưỡi vỗ vỗ tay nói: - Mọi người! Tiền bối Thế Vinh vừa truyền âm, bảo ta rằng có mấy tên ‘tôm tép’ ở miền trung. Muốn chúng ta đi dọn dẹp bọn chúng. - Ồ… vậy đi ngay, với bọn này phải băm chúng ra mấy mảnh mới được… Vân Trọng khua khua thanh rìu lớn cán dài nói. Mọi người cũng đều gật đầu đồng ý. Điều gì còn được, chứ chẳng ai lại để trong nhà mình một cái đinh chổng ngược lên bao giờ. Nói tới tiêu diệt gián điệp, tất cả đều cao hứng, chỉ riêng Văn Lục buồn bực muốn chết. Cả tổ đội mười hai bay vút về phía miền trung Đại Việt. Trên bầu trời thành phố Huế, cả sáu người dừng lại trên lưng chừng trời. Một chiếc máy bay dân dụng bay qua. Có một cô bé trắng trẻo như búp bê bên trong ngái ngủ, vừa nhìn ra ngoài không trung bỗng chốc há hốc mồm, hai tay dụi dụi mắt liên hồi. Một hồi sau hét toáng lên: - Mẹ… mẹ ơi… Lại coi! Nhanh lại coi! Có mấy thần tiên đang vây bắt một tên ma đầu bận đồ đen kìa… Mẹ cô gái vừa bực mình vừa buồn cười, ẵm cô bé ngồi xuống. Khách hàng trên máy bay đều cười ồ lên. - Cô bé thật khả ái… - Ui trông thật bụ bẫm. Anh với em sau này cố sinh lấy một công chúa như vậy nha… Cũng chẳng ai nhìn ra ngoài, xem chừng mọi người đều nghĩ cô bé vừa thức giấc nên hoa mắt. Bất quá bên ngoài Văn Lục vừa tỏa ra linh thức nghe thấy vậy thì mém té lộn cổ xuống đất. Ở trong đám sáu người thì chỉ hắn và Hương mặc đồ đen từ đầu tới chân. Những người khác toàn “sắc màu rực rỡ” khác gì tiên nhân hạ phàm. Nhưng cô bé Hương kia đứng đối diện với máy bay, Văn Lục đứng giữa tổ đội lại vừa lúc che khuất Hương. Thành ra hắn trở thành “ma đầu” bị “thần tiên” vây bắt… - Sơ sót, sơ sót quá…lại vừa lúc có máy bay bay ngang vậy. Kiệt Hào mỉm cười nói. Mọi người cũng tỏa linh thức ra cùng lúc với Văn Lục đều nghe thấy lời cô bé nói. Na Na ôm bụng cười rung đôi vai gầy nhỏ: - A… anh Văn Lục là “ma đầu” đại ác…hihi… - Hừ! Làm việc chính đi… Văn Lục ký lên đầu cô bé một cái rồi hắng giọng: - Mọi người nói xem ta nên bắt đầu từ đâu để tìm ra bọn gián điệp kia. Ta thấy qua, bên dưới thành phố cũng không có nhiều khí tức mạnh mẽ lắm, cả vạn dân số thế cũng chỉ có vài người tu thuật cấp thấp, thật khó hiểu. Hương hếch khuôn mặt có đeo mặt nạ đen lên nói: - Chẳng có gì lạ cả. Người tu thuật rất ít tiếp xúc với người thường cho nên người thường cho tới giờ còn chẳng biết sự tồn tại của tu thuật giả. Những khí tức yếu ớt kia có lẽ chỉ là đệ tử ngoại môn làm kinh doanh của các gia tộc hoặc của các môn phái mà thôi. - Ra vậy… Văn Lục trầm ngâm một lúc rồi hỏi: - Có ai biết miền trung thuộc gia tộc hay môn phái tu thuật nào không? Lung quang giơ tay nói: - Ta biết… cả “eo” miền trung chỉ có vài gia tộc cường đại thôi, không có môn phái nào hết. Theo hiểu biết của ta thì miền trung có vài dòng họ mạnh. Bất quá nhiều nhất và mạnh nhất ở Huế có lẽ chỉ có họ Nguyễn. Dòng họ này có ảnh hưởng khá nhiều tới cả miền trung này. - Ồh… nếu ta là gián điệp, nhất định ta cũng trà trộn vào đây rồi, mà gián điệp thì nhất định phải là tu luyện giả cấp độ không cao quá cũng không thấp quá chứ không thể nào là dân thường được cho nên cấp độ của hắn chỉ có thể là từ cấp chín trở xuống tới cấp ba cấp bốn tu luyện giả mà thôi. Văn Lục gật gù: - Cứ bắt đầu từ gia tộc Nguyễn thuật này đi. Tạm thời chưa thể một mẻ quăng bắt hết được. Cho nên ta định thế này. Ưhm… ba vị công tử ta không biết ba vị làm cách nào, bất quá bằng mọi cách ba vị chia nhau tìm hiểu về những thương nhân, khách ghé thăm… hay đại loại là bất kể thế lực hay cá nhân tu luyện giả nào khác tu thuật trong những năm gần đây lui tới, hay quan hệ với họ Nguyễn thuật. Được chứ? Ba vị công tử Vân Trọng, Kiệt Hào, Lung Quang thoáng cau mày sau đó Kiệt Hào nói; - Không thành vấn đề… Văn Lục cũng tin tưởng ba tên cuồng chiến đấu này. Dựa vào thế lực môn phái và gia tộc, ba tên này hoàn toàn có thể điều tra ra được. Văn Lục quay sang Hương sát thủ nói; - Ừm… em là sát thủ vậy em cố gắng dựa vào những kinh nghiệm của mình mà điều tra ra xem những người có cấp độ thuật pháp từ cấp ba tới cấp chín của họ Nguyễn xem ai có hành động khả nghi gì không. Tiện thể gom luôn chút thông tin về lai lịch những người đó. Họ Nguyễn thuật là một họ mạnh của tu thuật Đại Việt, nhân tài nhiều, em cũng nên tránh va chạm một chút. Với trí tuệ của em nhất định em cũng có thể khoanh vùng mà điều tra, không nên tốn công sức ở tất cả mọi người… Hương nghe xong chỉ “hừm” một tiếng, Văn Lục biết tính khí cô gái này ương ngạnh nhưng vẫn phải dặn qua kẻo lúc đó xảy ra chia rẽ giữa các gia tộc thì mệt. Na Na đứng nãy giờ vẫn chưa thấy Văn Lục sai mình làm gì thì ngạc nhiên hỏi: - Thế anh Văn Lục làm gì? Đừng có nói là đội trưởng thì được ngồi chơi nha. - Hê… ta sẽ làm thư đồng của em. Chúng ta đi bái phỏng tộc trưởng của họ Nguyễn thuật một chút…