Hồn Thuật

Chương 351 : Thất Sơn(3)

Hồn Thuật Tác Giả: VôSongLinh Chương 352: Thất Sơn(3) đọc truyện mới nhất tại . Thiếu nữ có cặp cánh ngũ sắc sau lưng nghe Văn Lục kinh hô liền tràn ngập hứng thú nhìn hắn: - Ân! Không tệ, vẫn còn có người nhận ra Anh Vũ ta. Nói đoạn ngừng một chút rồi nở nụ cười quyến rũ: - Hi hi! Tiểu tử! Làm sao ngươi nhận ra được ta? Nếu làm ta vừa ý, không chừng ta giúp các ngươi thuận tiện đánh cho đám “lươn trạch” này một trận… Thế nào? Năm linh thú họ nhà thuồng luồng nghe vậy giận tím mặt. Thuồng luồng tam trảo động nộ quát: - Khốn khiếp! Anh Vũ! Chẳng lẽ ngươi đã quên lời dặn của chủ nhân? Lại dám quay sang giúp đỡ đám người Đại Việt này? Còn nữa…. chúng ta không phải là lươn trạch. Chúng ta là “long”, biết không? Chính là ngũ long đánh khắp thiên hạ vô địch thủ… Bốn tên thuồng luồng còn lại cũng đồng loạt rống lên: - Ngũ Long chí tôn. Thiên hạ vô địch… Thuồng luồng thứ năm răng nhọn còn lác đác vài cái thò thụt, vừa há miệng ra lập tức đau chảy cả nước mắt. Bất quá vẫn cố gắng hô cho hết câu rồi mới xuýt xoa cái miệng rắn. Ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn về phía Hàm Tiếu tiểu muội. Anh Vũ đang cười cười nghe đại ca của “Ngũ Long” nói đột nhiên trầm mặc. Một hồi, nàng thở dài một hơi: - Đã qua nhiều năm rồi. Ta lúc này thật hoài nghi quyết định năm đó của chủ nhân có phải đúng đắn? Các ngươi cũng đã thấy, con người Đại Việt nơi này rất dễ gần, giàu tình thương. Hà cớ gì phải phong ấn linh mạch của bọn họ? Thuồng luồng tam trảo nghe vậy khóe miệng khẽ có giật. Tuy nhiên hắn vẫn ngoan cố nói: - Mặc kệ bọn họ ra sao. Chủ nhân đã có lệnh, chúng ta tuyệt đối phải chấp hành. Hơn nữa bọn họ cũng không phải hiền hậu như ngươi vẫn tưởng tượng. Bao năm qua, bọn chúng đã giết bao nhiêu pháp thân của ta. Ngươi nghĩ chúng ta có thể nhịn được sao? Anh Vũ cau mày: - Đó không phải là do các ngươi tự gây nghiệt. Yên yên ổn ổn trong địa phận của các ngươi thì ai động tới? Đằng này hết lần này tới lần nọ đi ra ám hại người? “Quả” này là do các ngươi tự reo “nhân” mà ra. Tự gây nghiệt không thể sống… Thuồng luồng tam trảo hừ lạnh: - Hừ! Đám kiến hôi, được chúng ta giết đã là vạn hạnh cho bọn chúng. Nói đoạn toàn thân hắn tỏa ra hắc vụ, sát khí bỗng chốc cuồn cuộn. Đôi mắt thuồng luồng như đôi đèn pha nhìn chằm chằm Anh Vũ gằn từng chữ? - Nói nãy giờ… sự lựa chọn của ngươi chính là đối chọi lại Ngũ Long chúng ta? Phản bội lại mệnh lệnh của chủ nhân? Anh Vũ dưới sự uy hiếp của thuồng luồng tam trảo không thèm để ý mà mỉm cười hướng về phía Văn Lục mà nói: - Tiểu tử! Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta a? Đám người Kiệt Hào cũng tò mò nhìn về phía Văn Lục. Không hiểu làm sao hắn lại biết tên thiếu nữ có cặp cánh ngũ sắc tuyệt đẹp là Anh Vũ. Văn Lục nhìn thiếu nữ đang nhẹ nhàng phất phới đôi cánh rồi lại chuyển mắt qua năm tên thuồng luồng, không hỉ không bi nói: - Ngay từ ban đầu năm “con lươn” này xuất hiện ta đã nghi ngờ. Lại thêm ngươi xuất hiện, ta càng khẳng định phán đoán của ta. Ngừng một chút Văn Lục chỉ vào tên thuồng luồng thứ năm tiếp tục nói: - Ban đầu khi nghe tới tên bảy ngọn núi, cùng các tên riêng đi kèm ta cũng không để ý. Bất quá ngay khi “con lươn” này xuất hiện, ta chợt nhớ ra trong bảy ngọn núi có hai ngọn núi dính líu tới thuỷ. Một là núi Nước hay còn gọi là Thuỷ Đài Sơn, một là Núi Dài Năm Giếng, còn gọi là Ngũ Hồ Sơn. Con lươn này vừa tới liền hô to gọi nhỏ cái gì mà “nhân loại phá phong ấn đáng chết”, ta liền biết hắn hẳn là thủ vệ của một trong số bảy mắt trận. Bất quá lúc đó ta nghiêng về phương án hắn trấn thủ Thuỷ Đài Sơn hơn. Dù sao nơi đó tương truyền rằng trên núi có chôn sâu một bia đá có khắc chữ hán dùng để trấn yểm phong ấn, sau bị giáo chủ đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa là Ngô Lợi phá huỷ. Tuy nhiên sự tình e rằng không đơn giản như vậy bởi vì bốn tên còn lại đồng thời xuất hiện nên ta biết linh thú trấn thủ Thuỷ Đài Sơn năm xưa đã bị giáo chủ Ngô Lợi tiêu diệt rồi. Mà năm tên thuồng luồng này hẳn là chui ra từ Ngũ Hồ Sơn. Tiếp đó ngươi lại từ phía núi Két mà tiến lại, trong khi đó núi Két còn có tên là Anh Vũ Sơn. Lại thêm trên người ngươi có khí tức của linh thú phi cầm, cùng đôi cánh ngũ sắc trên lưng. Ngươi nói, nếu ngươi không phải Anh Vũ thì ngươi còn là ai đây? Trong lúc mọi người bị phán đoán của Văn Lục làm ngẩn người thì từ phía nam lại vang lên những tiếng vỗ tay “ba ba”. Tiếp sau là một thanh thuý văng vẳng bay tới: - Tốt… tốt… tốt… Thật không nghĩ tới tuổi trẻ tu thuật Đại Việt lại xuất hiện một nhân vật như vậy. Đáng tiếc a… Không trung đột ngột xuất hiện một thiếu nữ không những toàn thân diện trang phục màu đỏ mà ngay cả không khí xung quanh nàng cũng chập chờn ánh lửa như thể nàng là hiện thân của hoả diễm. Vừa nhìn thấy thiếu nữ, đám “Ngũ Long” thì vui mừng ra mặt, trong khi đó Anh Vũ lại khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp. Đám người Vân Trọng gặp tình cảnh này thì mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Đang trong lúc không biết xử lý ra làm sao thì khoé miệng Văn Lục khẽ nhếch, tà tà cười: - Nếu ta đoán không lầm thì đây chính là người trấn thủ Núi Cô Tô hay còn gọi là Phụng Hoàng Sơn rồi. Mà ngươi, lại là một kẻ… “vừa chính đạo vừa là ma đạo”? - Không sai! Chính là bổn toạ. Mặc dù có điểm thông minh nhưng đáng tiếc các ngươi không nên tới nơi này. Nói đoạn nàng lại hứng thú nhìn Văn Lục: - Vừa rồi ngươi nói chính đạo, ma đạo cái gì? Tưởng nói vậy bổn toạ không giết các ngươi sao? Văn Lục lắc đầu: - Chính tà chỉ là một ý niệm. Chính đối với người này rất có thể là tà đối với người khác. Sở dĩ ta nói vậy chính là khi xưa ngươi đã không tiếc ra công giúp sức chúng ta chống Mỹ cứu nước, bảo vệ vũ khí và nhân lực của tỉnh uỷ An Giang, thậm chí còn cho phép chúng ta lập hang Tuyên Huấn ở đó. Ban đầu ta những tưởng nếu ngươi xuất hiện sẽ là người đứng bên phía chúng ta. Buồn cười, không nghĩ tới lại có lúc ta cũng đoán sai. Người ta không có hi vọng là Anh Vũ lại đứng về phía ta, mà ngươi lại đối nghịch. Ngươi nói đây có phải vừa chính vừa tà? Hoả Phượng Hoàng khom lưng ôm bụng cười: - Ha ha! Những điều ngươi đoán sai trên đời còn nhiều lắm. Mới tý tuổi đã tự ình là thông minh. Cười chết ta rồi. Lại nói, hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng thoát đi được. Ngươi nói không sai. Ta vốn là vừa chính vừa tà. Nể tình con người Đại Việt dễ gần, giàu tình thương, ta còn có thể giúp đỡ các ngươi một hai. Nhưng là nếu vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, các ngươi cũng đều đã ký tên lên “sổ tử” rồi. Mỗi việc đều có một giới hạn, và các ngươi đều vượt qua giới hạn của ta. Văn Lục mỉm cười: - Ra là chúng ta đã đi quá “giới hạn”. Bất quá Cửu Long Phong Ấn chúng ta nhất định phải phá giải rồi. Việc ngươi giúp đỡ chúng ta vô cùng cảm kích. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, việc chủ nhân của các ngươi phong ấn long mạch này đã khiến Đại Việt chúng ta tổn thất còn gấp vạn vạn lần so với công sức mà các ngươi bỏ ra. Nếu các ngươi không trấn thủ khiến phong ấn không bị giải khai, thử hỏi Đại Việt sẽ có biết bao nhiêu nhân tài, thử hỏi trình độ dân trí của chúng ta thời đó e rằng không thấp đến vị dâng hai tay bán nước, quốc gia cũng khó lòng rơi vào tình huống bị nhiều thế lực xâm lăng sao? Cho nên luận công luận tội, chúng ta không nợ các ngươi điều gì cả. Hiện tại… đạo bất đồng bất tương mưu… muốn chiến thì chiến sao? Nghe Văn Lục nói, cả đám người lẫn linh thú đều ngẩn ra, há hốc mồm không nói được lời nào. Chỉ riêng cô nàng sát thủ tỉnh táo quát lớn: - Kết trận! Lập tức nhóm người Kiệt Hào vọng động, chỉ có đám linh thú là mắt to mắt nhỏ nhìn bọn họ kết trận mà không có phản ứng nào. Hoả Phượng Hoàng cười cười: - Muốn đấu! Các ngươi không biết mình đang đối phó với ai hay sao? Một đám ngu xuẩn, ngay cả linh thú đã hoá hình cũng dám đấu? Văn Lục lắc đầu: - Lại đoán! Ừm! Nếu ta đoán không lầm, thì trong bảy ngọn núi, chỉ có ba ngọn núi còn được trấn thủ bởi các ngươi. Những linh thú ở các ngọn khác e rằng bị tu thuật giả Đại Việt hoặc là giáo chủ đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa là Ngô Lợi tiêu diệt rồi. Còn lại mình ngươi, mặc dù có thể biến đổi thành hình người nhưng sợ rằng tu vi cũng đã sụt giảm nghiêm trọng. Nếu không ngươi vừa tới đã động chân động tay, hà cớ gì mà phải hô to gọi nhỏ để doạ nạt chúng ta? Trò con nít này hơn mười năm trước ta đã dùng qua rồi… Sắc mặt Hoả Phượng Hoàng nghe vậy khẽ biến, trong khi đó năm con thuồng luồng tức sôi máu. Tên thuồng luồng thứ năm cắn răng nhịn đau quát: - Đáng chết! Các ngươi không những gọi Ngũ Long vô địch thiên hạ chúng ta là lươn, lại còn khinh thường chúng ta chưa hoá hình sao? Đại ca, nhị ca, tứ, ngũ ca… hôm nay chúng ta phải dạy cho bọn nhóc này biết thế nào là uy phong của Ngũ Long vô địch thiên hạ… Hàm Tiếu tiểu muội mặc dù đang lúng túng kết trận ở phía sau cô nàng sát thủ nghe vậy liền khua khoắng chiếc quan tài khổng lồ khinh thường nhìn tên thuồng luồng thứ năm nói: - Chỉ bằng đám phế vật các ngươi? Lên tên nào ta cho tên đó không còn răng về mà húp cháo… hừ hừ… Đám người Na Na và Vân Nhi dù đang nghiêm túc kết trận cũng bật cười khúc khích. Thuồng luồng đại ca có tam trảo động nộ: - Ngươi… Còn chưa đợi hắn nói xong Hoả Phượng Hoàng liền quát: - Nhốn nháo cái gì? Còn chưa đủ bẽ mặt sao? Hừ… Nói đoạn nàng quay về phía Núi Dài hô lớn: - Long đại ca! Ngươi còn tính xem kịch ư? “Hống…” Hoả Phượng Hoàng vừa dứt lời một tiếng hống trầm trọng vang lên, tiếp đó không trung thình lình xuất hiện một người trung niên diện một bộ áo giáp được xếp bởi nhiều lớp vảy màu hoàng kim. Đáng kinh ngạc là trên đầu trung niên nọ còn mọc ra hai cái sừng như sừng hươu. Người nọ vừa xuất hiện liền nhìn Văn Lục mỉm cười: - Tiểu tử! Ngươi lại đoán sai! Thất sơn vẫn còn cả bổn toạ nữa. Hắc hắc… liên tiếp phạm sai lầm, ngươi nghĩ sao đây? Văn Lục không có chút chán nản mà lắc lắc đầu rồi mỉm cười: - Không nghĩ sao cả! Đây là đất Đại Việt, ta còn sợ các ngươi sao? Hơn nữa ngươi cũng đừng vội đắc ý. Bởi lẽ ta nói Thất Sơn chỉ còn đám bọn họ chẳng qua là để thăm dò xem còn tồn tại linh thú nào nữa không mà thôi. Ta cũng không nghĩ mình đang chiến đấu lại bị một đám lao ra đánh lén… ha ha… Sắc mặt trung niên đang cười cười đột ngột “lạnh xuống”. Sát khí bung ra, một trảo tràn ngập uy thế bắn vút tới, miệng hắn gằn từng chữ: - Muốn chết! PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996