Hồn Thuật

Chương 217 : Vân Trọng Xui Xẻo

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 218: Vân Trọng Xui Xẻo Nguồn: Tàng Thư Viện Cả một vùng núi bị ba người quậy tưng bừng, hổ vượn bị xua đuổi chạy loạn tứ phía. Vân Trọng chật vật tránh né chạy lung tung khắp cả một vùng đồi núi. Cả bên đuổi và bên rượt không hay biết đã chạy xa bao nhiêu, chỉ biết cả ba vừa mới nhô đầu lên khỏi quả núi cao lớn thì một tiếng quát vang dội đến từ đính núi đối diện: - Hai mẹ con nhà mụ béo kia! Hôm nay các ngươi ăn gan hùm rồi hay sao mà dám tới địa phận của lão phu quậy phá. Nghe tiếng quát, hai mẹ con nhà lão bà mập ú đang tức tối đuổi theo Vân Trọng chợt giật mình đánh cái thót. Ngẩng đầu lên, tay phải lão bà khẽ giơ đẩy đứa con về phía sau mình rồi cầm một tay cầm chảo một tay cầm dao phay phòng thủ: - Lão khốn! Chó khôn không cản đường. Việc hôm nay không liên quan tới ngươi, mau mau tránh ra. Lão bà vừa nói xong, đỉnh núi đối diện liền xuất hiện hai người. Một ông già cũng cao lớn chẳng kém gì lão bà mập ú, ở phía sau ông lão là một cô gái. Nàng thò khuôn mặt non nớt đỏ bừng ra phẫn nộ chỉ về phía lão bà nói: - Cha! Chính là hắn… hắn lần trước bắt nạt con. Còn dọa đốt nhà ta nữa. Cụ ông nghe vậy phẫn nộ, mày râu dựng ngược lên quát: - Hừ! Dám bắt nạt con gái lão phu, hôm nay mẹ con nhà ngươi chết chắc rồi. Vân Trọng thấy bỗng nhiên lộ ra một cô gái cao ba mét xinh đẹp ngây thơ như vậy cũng không khỏi ngẩn người. Mặc dù nàng rất cao nhưng vóc người cực kỳ cân đối, một vẻ đẹp hài hòa khiến Vân Trọng quên luôn là mình đang bị truy sát. Bất quá khi nghe tiếng quát chói tai của cụ ông thì hắn cũng mừng húm vội rón rén chuồn sang cánh phải, trong lòng thầm nghĩ: “Đánh đi… các ngươi cứ thượng cẳng chân, hạ cẳng tay ta càng khoái. Anh đây không có thời gian “xem kịch”, các ngươi ở lại chơi vui vẻ… ha ha…” Nhìn dáng bộ cơ bắp lực lưỡng của Vân Trọng mà co đầu rụt cổ rón rén cầm cây đại phủ chạy sang bên phải thung lũng không khỏi khiến người ta bật cười. Đáng tiếc cho Vân Trọng là chưa kịp bỏ chạy rất nhanh hắn liền bị phát hiện. Mà đối tượng phát hiện ra hắn lại là “cô bé” ngây thơ mà hắn ngưỡng mộ ban đầu. Chỉ nghe nàng nói: - Ý! Người nào mà suy dinh dưỡng vậy kìa? Tội nghiệp hắn, chắc mẹ hắn ăn hết phần ăn của hắn đây mà. Nhỏ nhắn quá đi. Vân Trọng nghe vậy tức thì đầu muốn bốc khói. Hắn luôn luôn là người to cao nhất trong tổ đội, không nghĩ tới đây lại thành “suy dinh dưỡng”. Cáu tiết, Vân Trọng quay lại quát: - Nhỏ gì mà nhỏ! Có đám người khốn khiếp các ngươi biến thái thì có. Nói xong, ngay lập tức hắn hối hận bởi vì lão bà mập ú liếc mắt một cái liền hiểu Vân Trọng đang tìm cách chạy trốn. Lão bà mập ú lập tức cõng đứa con lên lưng, một tay ôm đứa con, một tay cầm con dao phay phát gớm nhăm nhe giơ về phía trước, gầm lớn: - Nhóc con! Ngươi chạy đâu cho thoát khỏi tay bà? Nói xong lập tức dậm cập dò núng nính thịt xuống đất bật lên vọt đến phía Vân Trọng. Mà Vân Trọng cũng không ngu ngốc đứng lại để cho bà lão đập bẹp đem về nấu cháo. Hắn co cẳng chạy thẳng một mạch về phía tay phải. Ở trên đỉnh núi đối diện, lão ông to lớn sau giây lát sửng sốt cũng vội đặt đứa con gái lên vai rồi vừa đuổi theo vừa quát: - Muốn chạy? Không có cửa đâu. Hôm nay lão phu phải dạy ẹ con mụ béo nhà ngươi một bài học. Vân Trọng le te chạy trước mặt mày càng ngày càng nhăn nhó. Một cặp mẹ con đã làm hắn mệt muốn chết rồi, giờ còn lôi thêm một đôi nữa… Dọc đường, đám thú rừng bị dọa cho chạy toán loạn. Cảnh tượng hung hãn trước mắt khiến cho chúng xuốt đời khó quên. Chỉ thấy lão bà mập ú vừa chạy vừa vung con dao phay băm chặt tới tấp về phía trước khiến Vân Trọng toát mồ hôi hột nhảy nhót loạn xạ tránh đòn. Mà lão ông phía sau cũng không kém cạnh, một tay dữ đứa con gái, một tay liên tiếp điểm chỉ, một luồng lực lượng như laser bay vút ra khiến cho bà lão tức muốn hộc máu quát: - Lão già khốn khiếp! Việc hôm nay không liên quan tới ngươi. Nếu cứ cố tình đợi bà thu thập xong tên nhóc này bả cho lão biết tay. - Ha ha! Ta cứ phá đám đấy, làm gì được lão phu. Cụ ông miệng cười ha hả, tay vẫn liên tiếp điểm ra những luồng “laser” vể phía bà lão khiền lão bà nổi đóa: - Ghừ! Ngươi cứ đợi đó. Lát nữa ngươi cứ đợi bà “giũ váy” đi. truyện copy từ Ông lão nghe vậy biến sắc, tay điểm có chút chậm lại. Đứa con gái đang ngồi trên vai thấy vậy liền hỏi: - Cha ơi! Giũ váy là gì vậy cha? Ông lão e dè giải thích: - Con mụ béo này có hai kỹ năng cực kỳ dọa người, giũ váy là một trong hai kỹ năng đó. - Vậy còn kỹ năng kia là gì thưa cha? Cơ mặt ông lão giật giật: - Úp váy… - Khụ khụ! Quả là kỹ năng cường hãn. Thế thì cha buông tha ụ đi! Hừ! Khi nào con lớn, con sẽ đánh thằng con mụ te tua trả thù là được rồi. Ông lão nghe vậy trong người lại bốc lên mười phần khí thế, hào hùng nói: - Hừ! Mụ có kỹ năng kinh khủng chẳng lẽ cha lại không có! Còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào à! Cô bé trên vai hưng phấn vỗ tay: - Hoan hô! Hóa ra cha cũng có kỹ năng riêng a! Vậy kỹ năng cường hãn đó là gì vậy cha? Ông lão đang bừng bừng khí thế nghe xong câu hỏi của cô bé, cơ mặt lại co giật một hồi. Sau cùng lão nói: - Đã gọi là kỹ năng cường hãn, làm sao mà tiết lộ được. Cô bé ngây thơ sửng sốt một hồi, tiếp đó cũng gật gù cho là phải. Ông lão thở phào một hồi, hai tay vung lên càng nhanh khiến bà lão mập ú càng thêm giận dữ. Chỉ đáng thương cho Vân Trọng bị cơn thịnh nộ của lão bà chút lên con dao phay chém liên tiếp khiến hắn càng thêm chật vật. Cũng may qua nhiều lần làm nhiệm vụ, hắn cũng được Hương sát thủ huấn luyện cho vài chiêu thức tránh né hiệu quả, nếu không kẻ tu luyện thổ thuật như hắn chắc bị chém thành thịt vụn từ lúc đầu rồi. Đang lúc Vân Trọng cắm đầu cắm cổ như con chuột chạy loạn thì từ bốn phía bỗng vang lên tiếng quát: - Các con! Địch đã lọt phải mai phục! Mau xuất thủ… Tiếp theo là từ bốn góc vang lên bốn tiếng quát yêu kiều: - Băng Phong Vạn Dặm. - Hỏa Liệt Sơn Sơn. - Vô Tận Hắc Ám - Thiên Quân Kim Lâm Hạ. Cả đám người Vân Trọng đang đuổi đuổi giết giết bỗng nhiên nghe thấy vậy thì đều rùng mình. Miệng Vân Trọng méo xệch ảo não nói: - Trời ạ! Cái quỷ gì vậy? Này có còn để người ta sống không nữa. Bất quá kinh nghiệm thực chiến nhiều khiến hắn không thèm suy nghĩ, theo bản năng khoét một cái lỗ to rồi dùng thổ thuật độn thẳng một mạch xuống phía dưới. Trước khi đi Vân Trọng vẫn kịp nghe thấy tiếng quát phẫn nộ của hai lão già: - Khốn khiếp! Yêu Mị Mị… ngươi dám công kích hai chúng ta? - Hừ! Có gì mà không giám. Chẳng phải hai các ngươi liên thủ chạy tới ám sát ta đó thôi. Cũng may ta có nhiều “tai mắt”, nếu không chuyến này bị hai ngươi giết thế nào cũng không biết. “Oanh… oanh, oanh….” Bốn kỹ năng cùng oanh tạc tạo thành cái hố cực kỳ khổng lồ. Cũng may tu vi của lão bà mập ú và cụ ông hiển nhiên không nhỏ, hai người đứng bên trong chỉ chật vật te tua một chút hai cặp mắt phẫn nộ nhìn Yêu Mị Mị từ từ hiện thân. Yêu Mi Mị này toàn thân diện một trang phục giống như một đóa hoa nở rộ. Mà từ phía sau nàng cũng hiện lên bốn cô gái xinh đẹp mĩ miều dễ làm nam nhân nhìn vào liền mê loạn. Chính xác là… đẹp một cách “yêu, tà”.Yêu Mị Mị bước ra khẽ cười nói: - Hai vị thật có nhã hứng nha! Không ở nhà chăm con tử tế lại chạy tới đây chơi đùa. Đáng tiếc bổn cung cũng không phải là kẻ dễ nắn bóp nha! Lão bà nghe vậy liền nhổ một ngụm nước bọt nói: - Phi! Ai thèm nắn bóp ngươi. Mau tránh ra lão nương còn có việc. Nói xong liền “ý” một tiếng hỏi: - Cái tên tiểu tử kia chạy đâu mất rồi? Đứa con trên lưng chỉ xuống cái lỗ Vân Trọng chui xuống nói: - Hắn đào hang chạy kìa! Lão bà mập ú khinh bỉ nói: - Hừ! Tưởng chui xuống đất là thoát sao? Nhóc con… ngươi còn non lắm. Nói xong, dưới cái nhìn tròn mắt của mọi người, lão bà mập ú nhún hai chân nhảy lên trên không, tiếp đó dùng cả cái mông khổng lồ của nàng ngồi phịch một tiếng xuống vị trí cái hố. Chỉ thấy áp lực dồn lên trên mặt đất dồn xuống khiến cho Vân Trọng ở dưới như bị ngàn cân đè lên vội chui ra khỏi mặt đất hai tay chới với, đứng thở dốc: - Con bà nó! Đây là cái dạng kỹ năng gì? Tính lấy thịt đè người hử? Lão bà mập ú cười khúc khích: - Hi hi! Ngươi đoán gần đúng rồi đó! Đây là “Lấy Mông Đè Người” à. Vân Trọng nghe vậy xém chút cắm đầu xuống đất. Không đợi đám người kia kịp phản ứng, hắn lại co dò bỏ chạy. Trong lòng không ngừng lẩm bẩm: - Điên mới ở lại với đám người biến thái này. Phía sau lão bà mập ú đang đắc ý thấy Vân Trọng chuồn đi thì tức tối quát: - Nhóc con! Ngươi chạy không thoát đâu… Lão ông bên cạnh lúc này mới giật mình hô theo: - Có ngươi mới chạy không thoát. Mụ béo… có ngon thì đứng lại đánh ba trăm hiệp... Yêu Mị Mị ngạc nhiên nhìn hai lão già hô to gọi nhỏ. Tiếp nữa nàng cười khúc khích quay lại phía sau nói: - Các con! Mau… mau đi xem kịch vui. Không hiểu lại chui đâu ra xuất qua anh tuấn quá. Chỉ tiếc vóc người hơi nhỏ a. Vân Trọng lon ton chạy trước, trong lòng buồn bực muốn hộc máu. Đang lúc không biết chạy đi đâu nhìn thấy trước mặt một luồng ánh sáng chiếu thẳng lên trời, quang mang tỏa ra rực rỡ liền dồn sức chạy tới. Vừa tới nơi, Vân Trọng ngẩn người mở to hai mắt nhìn vào trong luồng quang mang. Phía sau cũng vang lên tiếng kinh hô của đám người khổng lồ: Pháp bảo… trời ơi, vô vàn pháp bảo… Ha ha… ta “phát tài” rồi…