Hồn Thuật
Chương 197 : Kiệt Hào Bị Truy Sát
Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh nguồn
Chương 198: Kiệt Hào Bị Truy Sát
Nguồn: Tàng Thư Viện
Kiệt Hào đắc ý nở nụ cười vô lại, hai mắt chằm chằm nhìn về phía “quả bóng” trong tay đợi “kỳ cảnh” xảy ra. Trong khi đó Ngọc Ảnh bên trong vòng bảo hộ bằng thuỷ lực lượng quỳ mọp xuống, cả người run rẩy.
Rất nhanh mọi người đều thấy nơi lộ ra khỏi lớp quần áo của nàng là bàn tay đang từ từ đỏ bừng lên, vòng eo khẽ chuyển động lộ ra những đường cong mê người. Trong khi đám khán giả chưa hiểu mô tê gì thì Ngọc Ảnh rên đứt quãng:
- A… ta nóng quá… không được rồi….
Nói đoạn hai tay nàng run run đặt lên dải lụa quấn quanh eo… từ từ khẽ rút.
“Bung”
Hơn mấy chục ngàn nam đệ tử yết hầu đều chuyển động, nuốt một ngụm nước bọt. Các nữ đệ tử đều thấy đám “chính nhân quân tử” kia mắt đang chữ “o” cố vận hết các biện pháp nào là “tà nhãn”,” bách lý nhãn thần”, “vô thượng nhãn công”… chỉ để nhìn cho rõ tình huống trên võ đài. Khán đài giờ yên tĩnh đáng sợ, ngay cả mấy võ đài bên cạnh cũng dừng thi đấu hòng quan sát “kỳ cảnh”.
Mặc dù hầu hết đều đã “trải qua mùi đời” nhưng người ta là đệ tử xuất xắc nhất Ngọc Linh phái, là thiên tài bí ẩn nhất ngay cả mặt mũi nàng như thế nào cũng không ai rõ ràng a.
Hiện tại liền có cơ hội ngắm toàn bộ thân thể nàng, bảo đám nam đệ tử không hưng phấn bừng bừng mới là chuyện lạ.
Trên võ đài, trong vòng bảo hộ bằng thuỷ lực lượng, sợi lụa quấn quanh eo của Ngọc Ảnh đã bị nàng cởi nút thắt, rút ra, rớt xuống. Tiếp đó tay nàng đặt lên cổ áo khẽ kéo cổ áo, lộ ra làn da trắng mịn khiến yết hầu đám nam đệ tử lần nữa chuyển động.
Cổ áo bị kéo dần xuống, một vạt yếm hồng hiện ra trước mắt mọi người. Kiệt Hào vô lại trực tiếp hô khẽ:
- Xuống… xuống chút nữa…. chút nữa a.
Bất quá hắn không biết chính câu nói của hắn làm Ngọc Ảnh có lại một tia lý trí. Kiệt Hào chỉ thấy “Oanh” một tiếng, vòng bảo hộ bằng thuỷ lực lượng nổ tung đoạn đi hai cánh tay khổng lồ bằng kim loại của Kiệt Hào đang ôm vòng bảo hộ.
Tình huống xảy ra quá đột ngột làm Kiệt Hào giật lùi lại mấy trăm mét đứng ngẩn ngơ. Chỉ thấy ở phía đông võ đài nói vọng lại một giọng nữ tử thổn thức.
- Tên vô lại ngươi… đợi sự truy sát vô tận của bổn cô nương đi.
Kiệt Hào nhếch miệng cười, thu lại kim lực lượng đủng đỉnh đi xuống. Trên khán đài, đám nam đệ tử thở dài tiếc nuối, chụm đầu vào nhau bàn tán:
- Con bà nó, tên Kiệt Hào này quả là vô sỉ, không có chút phong độ của quân tử gì cả.
- Ngươi nói đúng… quá vô lại. Không ngờ dám ra tay với một nữ tử xinh đẹp như vậy.
- Không những thế còn làm nàng ngấm xuân dược, xém chút… đi một đời hoa rồi. Ai, nhân sinh quả nhiên vô lại.
Hai tên đệ tử đang bừng bừng hưng phấn bàn tán, thì một tên to béo phía sau không nể tình rút guốc gỗ phang lên đầu hai tên đệ tử một trận bang bang rồi quát:
- Con mẹ các ngươi! Ra vẻ ta đây quân tử. Vừa nãy đứa nào trợn tròn mắt như lợn chết nhìn chằm chằm người ta cởi đồ. Phi… ta khinh….
Nói đoạn ngồi xuống thở dài:
- Giá như thêm chút dược lực có phải được xem “tiên nữ tắm” rồi không… tiếc quá, tiếc quá.
Kiệt Hào thắng vênh váo đi xuống võ đài, chào đón hắn là vô vàn vật chất, nào dép nào giày quăng tới tấp, kèm theo là những tiếng thoá mạ, khiến hắn ôm đầu chạy biến.
Bất quá thực tế trong lòng các nam đệ tử đang không ngừng hối lỗi:
- Người anh em, thực ra ta thích phong cách của ngươi lắm. Nhưng lão bà ta ngồi bên cạnh a. Không tỏ thái độ chút chuyến này người khổ là ta. Người anh em đành chịu giùm vậy…
Kiệt Hào đi lại chỗ đám người Văn Lục đứng hậm hực trong lòng:
- Đây là cái thái độ gì? Ta giúp bọn chút no mắt, chúng lại đối xử vô ơn thế đấy.
Chưa nói xong một tiếng quát vang lên phía sau khiến tóc gáy Kiệt Hào muốn dựng đứng:
- Tên vô lại… ta giết ngươi…
Kiệt Hào quay lại thấy đầu kia đỉnh núi đã có một cái bóng trắng, chớp chớp hai cái nhắy mắt đã thấy vọt lại gần nơi hắn đứng.
- Nhanh vậy đã truy sát? Không xong, lão tử chuồn lẹ…
Tiếng còn ở lại mà bóng Kiệt Hào đã biến mất, Ngọc Ảnh gầm lên tức tối:
- Có gan ngươi đứng lại, hôm nay không xử ngươi ta không phải là người…
- Ngu gì đứng lại, có ngon thì đuổi theo lão tử đi. Hế hế… thân xác ngươi ta cũng nhìn hết rồi còn thanh cao gì chứ?
- Ngươi… a… ngươi chết chắc rồi…
….
Tiếng quát tháo dần đi xa, mọi người mới toát mồ hôi tỉnh lại. Chuyện này đúng là ngàn năm trở lại cũng không có. Một chuyến tới Việt Thuật Đại Hội gặp được cũng không uổng công chút nào. Văn Lục nhìn theo Ngọc Ảnh lướt qua bật cười:
- Một đôi oan gia, sợ rằng hai ngươi sau này…
Với một cô gái còn thiếu kinh nghiệm sống như Ngọc Ảnh mà nói, tình huống như vậy đễ dẫn tới tình cảm lắm. Người ta thường nói muốn chinh phục người con gái thì nhất thiết đầu tiên phải để lại ấn tượng khó quên trong lòng người ta. Mà ghét cay ghét đắng cũng là một dạng “ấn tượng” nha. Kiểu gì đôi oan gia này cũng dính líu tới nhau.
Lệ Thanh nhìn Văn Lục mỉm cười thì tò mò:
- Đại ca không đi giúp Kiệt Hào lại còn đứng đây cười? Nàng ta cấp tám đó…
Văn Lục cười ha hả xoa đầu cô bé:
- So tốc độ với kim thuật của Kiệt Hào, dù cho nàng hơn hai cấp cũng khó lòng truy sát được hắn nếu hắn toàn lực chạy trốn. Ha ha… dễ chừng nàng còn bị tên âm hiểm này chiếm tiện nghi ấy chứ? Em nên lo lắng cho Ngọc Ảnh kìa.
Vừa lúc này Hương sát thủ cũng đủng đỉnh đi tới. Nhìn bộ dạng suy yếu của nàng Văn Lục bất giác hỏi:
- Không sao chứ?
- Ta thua rồi.
Mọi người đứng quanh đều giật mình. Với khả năng ẩn nấp siêu cường của Hương mà vẫn bị đả bại sao? Duy chỉ có Văn Lục là vẫn điềm tĩnh cười:
- Thua? Không sao cả. Chẳng qua chỉ là một trận đánh thôi. Nàng có từng nghĩ làm cách nào khắc phục nhược điểm đó chưa?
Hương nghe vậy thoáng sửng sốt, ánh mắt sáng ngời nhìn Văn Lục. Quả đúng là như thế, nàng thua là bởi vì bí mật của nàng đã bộc lộ ở trận trước với thiên tài của Đại Đôn Cát Tiên Môn. Mặc dù ẩn nấp của nàng hoàn toàn khủng bố tới nỗi đối thủ không cách gì phát hiện ra. Nhưng đối thủ đã chuẩn bị kỹ càng đánh vào nhược điểm của nàng. Dùng pháp bảo công kích diện rộng bao chùm toàn bộ kết giới thì nàng không cách gì trốn tránh được liên tiếp bị thương. Từ lúc thua tới giờ nàng vẫn mải ấm ức cái kết giới chết tiệt làm nàng bó chân bó tay nhưng nàng lại không nghĩ tới nếu ngoài đời thật nàng rơi vào tình cảnh đó thì phải làm gì? Văn Lục nhắc một lời làm tỉnh người, Hương cau mày suy nghĩ.
Cùng ngày, có hai tin tức làm người ta sửng sốt tràn lan khắp tam cấp đồ án. Tin tức thứ nhất chính là sau một hồi chơi trò “đuổi bắt” Kiệt Hào và Ngọc Ảnh không ngờ tay trong tay hưng phấn bừng bừng trở về. Càng khiến các đệ tử có mặt há hốc mồm là trước khi rời đi, Ngọc Ảnh đanh đá hồi nào không ngờ lại bày ra bộ dạng ngượng ngùng hiền dịu nói:
- Chàng nhớ không được quên những lời đã nói đó nha!
Kiệt Hào vươn vai ưỡn bộ ngực “kẹp lép” của hắn ra hùng hồn nói:
- Đương nhiên, Kiệt Hào ta là nam tử, nói một lời tựa vạn cân đời nào nuốt trôi được.
Nói đoạn lại hề hề cười ôm lấy vòng eo Ngọc Ảnh ghé sát vào tai nàng thì thào một hồi khiến Ngọc Ảnh ngúng nguẩy bỏ chạy:
- Chàng là đồ vô lại, híc híc… xấu hổ chết mất….
Tin tức Kiệt Hào chinh phục mĩ nữ chưa lắng xuống, tin tức thứ hai còn oanh tạc ghê gớm hơn. Lão đại tổ đội quái vật số mười hai thình lình tuyên bố bỏ cuộc thi, như vậy vị trí thứ ba mươi chắc chắn là thuộc về hắn.
Mọi người chưa hết sửng sốt thì thủ hộ giả Lê ngay sau đó cũng tuyên bố không tiếp tục thi đấu, nhận lấy vị trí thứ hai mươi chín. Đôi quái vật này bỗng nhiên từ bỏ khiến ọi người như lâm vào sương mù không hiểu ra sao nhưng hầu hết đều mở cờ trong bụng. Hai tên này còn ở lại ngày nào thì còn uy hiếp tới các thí sinh còn lại. Hiện giờ cả hai đều từ bò khiến cả đám thở phào nhẹ nhõm.
Đêm tối, một bóng người lặng lẽ đứng trên đỉnh núi phía cực đông của tam cấp đồ án. Người này mặc một bộ áo choàng đen kết hợp với mái tóc dài phiêu lãng trong gió cùng thanh đại đao hình rồng quấn quanh khiến cho người ta có cảm giác cảnh người trước mắt tràn ngập phần khí thế tung hoành ngang dọc đất trời.
Một bóng người vác kiếm lặng lẽ xuất hiện bên cạnh. Người này mặc một bộ áo choàng màu trắng, eo thắt đai lưng long hình. Khuôn mặt hàm én anh tuấn hoàn toàn có thể khiến vô số nữ tử nguyện chìm đắm trong mơ màng:
- Ngươi đang đợi ta?
- Ừm!
- Vì sao từ bỏ?
- Cái này… thiên cơ bất khả lộ.
- Muốn chiến sao?
- Không phải lúc này.
- Vậy lúc nào?
Trầm ngâm một lúc, người đeo thanh đại đao nói:
- Sau khi trao thưởng đi! Ta không nghĩ chúng ta ở bên ngoài tam cấp đồ án phá hoại.
- Được!
….
Đối thoại ngắn ngủi, hai bóng người lặng lẽ đứng dưới màn sương. Nhưng là ít ai biết rằng, từ tối nay, một cặp bài trùng này xuất hiện liền làm điên đảo cả giới tu luyện giả địa cầu, khiến cho bao người nghe tên sợ hãi vỡ mật…
Truyện khác cùng thể loại
1190 chương
312 chương
77 chương
50 chương
5 chương
1054 chương
124 chương
89 chương
199 chương