Hồn Thuật

Chương 186 : Cứu Viện(2)

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 187: Cứu Viện(2) Nguồn: Tàng Thư Viện Tên đầu trọc đứng giữa hơn trăm người thanh niên, một chân giẫm lên một người nằm thoi thóp bên dưới rồi vung kiếm chỉ một vòng xung quanh nói: - Nhìn cho rõ… Đây chính là tấm gương cho kẻ nào không tuân phục lão tử. Các ngươi… ngươi… cả ngươi nữa! Sau này ngoan ngoãn làm con chó yên phận nghe theo lời của lão tử. Nếu không chờ đợi các ngươi sẽ là cái chết cực kỳ thảm khốc. Đại đa số thanh niên đứng vây quanh hai mắt liền phún hỏa. Là người Đại Việt đều có lòng kiêu ngạo của mình. Hầu hết đều sôi máu muốn xông lên “tẩn” cho tên ngoại lai một trận nhừ tử. Bất quá đám người này cũng biết tên đầu trọc có hình xăm con bọ cạp trên đầu kia còn có một quân bài cực kỳ khủng khiếp. Ngay cả một trong hai lão đại cũng vô thanh vô tức chết thảm. Ngoại trừ một số kẻ a dua nịnh hót ra thì tất cả đều cắn răng, hai tay xiết chặt. “ Hiện tại phải cúi đầu nhưng không có nghĩa là nhục nhã khuất phục. Rồi có ngày người nằm dưới chân kia phải là tên khốn ngươi” Đầu trọc có hình xăm bọ cạp trên đỉnh đầu giờ này vẫn tỉnh bơ bùng nổ khí thế giơ chân giẫm mạnh xuống ngực người thanh niên, hai tay lại ôm lấy chuôi kiếm rồi đâm xuống bụng người thanh niên thở yếu ớt bên dưới khiến máu phun ra có vòi nhuộm đỏ toàn bộ lưỡi kiếm. Tên đầu trọc cười ha vả giang hai tay ra mà rống lớn: - Cái gì là anh hùng? Đây chính là anh hùng. Cái gì là hào kiệt? Đây chính là hào kiệt. Cái gì là oai phong?... Chưa đợi hắn tự trả lời liền thấy một tiếng gầm lên, tiếp đó hắn chỉ kịp nghe thấy một tiếng làu bàu: - Phì phì! Con bà nó! Ngươi làm lão tử muốn ói… Tiếp đó đầu trọc liền thấy một bàn chân nhanh như chớp đã đập vào mặt khiến hắn bay vút đi như một bịch rác bị người ta sút làm đổ gẫy hơn một trăm mét cây liễu, cày xuống mặt đất thành một cái rãnh dài. Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh tới nỗi hơn trăm người thanh niên vẫn còn đang ngơ ngác há hốc mồm thì cái người to cao lực lưỡng đã hề hề cười, vỗ vỗ ngực mà gào lớn: - Ha ha… Cái gì là oai phong? Lão tử… chính là oai phong… Kẻ như một con tinh tinh khổng lồ đang dương dương đắc ý đương nhiên là Vân Trọng. Đám người Văn Lục trên trời nghe vậy đều người khổ, không ngờ cái tên tinh tinh này lại vô sỉ vậy, mèo tự khen mèo dài đuôi a. Vân Trọng đang sung sướng khi được thể hiện, bỗng nhiên hắn “ý” lên một tiếng nhìn về phía tên đầu trọc vừa bật ra rồi nói: - Không chết cơ à? Có chút môn đạo đấy. Ở xa hơn hai trăm mét, tên đầu trọc lồm cồm bò dậy khỏi hố đất. Vừa chui lên cũng không thèm phủi đi mảng lớn đất cát bám trên người mà gầm thét chửi bới, giọng nói âm dương quái khí the thé vang lên: - Dám đạp vào mặt anh tuấn của Thiết Ngưu ta? Ngươi chết chắc rồi nhóc con? Vân Trọng nghe vậy liền rùng mình một cái, tiếp đó phát khùng, nháy mắt đã vọt tới: - Nói lại nghe coi. Tên kia không ngờ không chút sợ hãi gầm lên: - Ta nói ngươi chết chắc rồi nhóc… Chữ “con” chưa kịp thốt ra, hắn đã thấy đối thủ đứng trước mặt thì liền sửng sốt. Hai người này người năm lạng, kẻ nửa cân nhìn kiểu gì cũng giống hai con tinh tinh khổng lồ đang gầm gừ nhau. Cho nên đầu trọc vội nuốt chữ con vào bụng. Vân Trọng đứng đối diện bĩu môi khinh thường nói: - To cao vầy mà dùng thanh gươm bé tị thế này à? Ngươi có phải tên ẻo lả không đó? Hay cái kia của ngươi cũng nhỏ nhắn vầy? Hiển nhiền lời này đụng tới vảy ngược của tên đầu trọc, hắn gầm lên vung gươm chém tới. Lực lượng cơ bắp hùng mạnh tuôn ra dù Vân Trọng có là người sắt cũng bị chém làm đôi. Bất quá Vân Trọng đương nhiên không phải là người sắt, cú chém kinh khủng kia đối với người thường thì tuyệt đối khủng khiếp nhưng đối với hắn chẳng khác nào một đứa trẻ lên ba cầm gươm bằng giấy mà chém hắn cả. Vân Trọng giơ tay khẽ búng một cái lập tức làm thanh gươm vỡ vụn mà ngay cả tên đầu trọc cũng bay tuốt ra phía xa, máu phun có vòi. Vân Trọng nhoáng lên, chớp mắt đã đứng bên cạnh: - Thiết Ngưu? Trâu sắt à? Ta thấy ngươi nên đổi thành “châu đất” đi cho lành. Ngươi làm xấu mặt phụ huynh quá xá. Ánh mắt đầu trọc lúc này là một mảng sợ hãi tột độ. Trong tổ chức của hắn, địa vị gần như đứng trong hàng ngũ đại cao thủ. Với thân thể ngay cả đạn súng ngắm cũng không xuyên qua nổi kia thì hắn gần như là người khó chết nhất trong các trận chiến đấu. Nhưng hiện tại hắn mới bi thảm phát hiện ra cái thân thể mà mình luôn tự hào bấy lâu nay yếu ớt thế nào. Nhất là đối thủ của hắn giơ tay búng kiếm mà ngay cả một vết xước cũng không thấy khiến hắn càng thêm lâm vào tuyệt vọng, hai chân không ngừng run rẩy. Ở nơi hơn trăm người thanh niên vây quanh, Anh Hai Sài Thành trừng mắt đi vào trong mà không ai dám ngăn cản. Không nói tới việc bị khuất nhục bởi tên đầu trọc mà uy danh vị đại ca này trong giới giang hồ cũng khiến cho cả đám không dám ho he một lời. Nhất là cái tên đầu trọc kia hiện giờ muốn tự cứu lấy mình cũng khó. Anh Hai Sài Thành tới gần vội vàng xé áo buộc lại vết thương toang hoác ở bụng phải của người thanh niên thoi thóp kia rồi khẽ gọi: - Lão Sơn! Lão Sơn… mau tỉnh, mau tỉnh a… Người thanh niên tên Sơn kia cũng không phải là kẻ đơn giản, dù không có dị năng như những kẻ khác nhưng một thân võ công của hắn cũng làm cho những ông chùm khác giật mình. Nhất là hai người bọn họ phối hợp với nhau lại càng hoàn mỹ. Chính vì thế mà dưới truy đuổi cả mấy tháng nay của đầu trọc vẫn không cách gì hạ được hai người họ. Nếu hôm nay một người bỗng nhiên ngã xuống thì họ vẫn thoát thân như thường. Người thanh niên nghe giọng gọi bên tai thì khẽ mở mắt, vừa nhìn thấy Anh Hai Sài Thành thì hắn liền bật cười, động tới vết thương lại phun ra một búng máu: - Hà Hà… Hai Lúa hả? Cũng chết xuống địa ngục rồi à? Con mẹ nó đúng là đáng giận. Nói đoạn hắn lại thều thào: - Cũng tốt! Ba anh em chúng ta lại làm lão đại ở dưới này. Đợi bọn chó má kia xuống thì làm thịt bọn chúng… hừ hừ… Anh Hai Sài Thành nhìn cảnh này cũng cười khổ. Nhìn sang bên cạnh, Anh Hai Sài Thành liền hỏi: - Lão Lâm làm sao vậy, hai người các ngươi phối hợp với nhau thì kể cả ta cũng khó đánh thắng các ngươi a. - Lão Lâm sao? Lão Lâm đâu? Hắn đi trước ta mà. Ta không biết, bỗng nhiên hắn như bị bóp cổ rồi ngã xuống. Ta cũng không hiểu ra làm sao nữa. Anh Hai Sài Thành nghe tới đây thì rùng mình nhìn về phía Vân Trọng đang đứng quát tháo. Vân Trọng thấy tên đầu trọc như vậy thì không còn hứng thú chơi đùa đang muốn vươn tay túm tên này quay về chỗ cũ thì mặt mày biến sắc, cả người cứng đơ đứng im tại chỗ, rất nhanh sau đó hắn cảm thấy như bị ai bóp cổ khiến mặt hắn đỏ bừng. Trên khoảng không, Văn Lục đang cười nói với thủ hộ giả Lê bỗng nhiên biến sắc, chớp mắt đã thành tàn ảnh biến mất tại chỗ. Vừa đặt chân xuống dưới, Văn Lục đã gầm lên: - Khốn khiếp… ra cho ta! Hai tay Văn Lục như chớp vung lên, túm về khoảng không trước người Vân Trọng mà kéo. Trong linh thức mạnh mẽ của Văn Lục, hắn phát hiện ra vô số sợi tơ vô hình đang xiết chặt lấy Vân Trọng. Điều kinh khủng là những sợi tơ này không biết làm cách nào mà đang điên cuồng hút lấy sinh cơ của Vân Trọng khiến lực lượng của hắn từ trong Mầm Thế Giới tuôn ra ào ào dung nhập vào trong những sợi tơ đó. Đám người Kiệt Hào và thủ hộ giả Lê cũng vừa lúc lao xuống, tất cả đều có thể thấy sợi những sợi tơ này, nhưng quỷ dị là dù kéo rút thế nào cũng không cách gì lôi những sợi tơ đó ra khỏi người Vân Trọng. Bọn chúng gắn xát vào như thể là một bộ phận của Vân Trọng vậy. Đang lúc mọi người quống quít, Văn Lục gầm lên: - Mau… đối phương ở một trong những tòa nhà cao tầng gần đây. Với kỹ năng phân tích hồn thuật tầng ba của Văn Lục, hắn rất nhanh đã nhận ra những sợi tơ này không phải là từ tên đầu trọc. Ngay từ lúc nhìn thấy cái chết kỳ lạ của một trong hai vị đại ca xã hội đen miền bắc kia thì hắn đã cảm nhận thấy có gì đó không ổn. Hiện tại liền có thể đoán ra đối phương ít nhất là hai người thậm chí là một nhóm đông người. Qua nhiều kinh nghiệm dưới nhân gian, Văn Lục lại biết được có những dị năng có thể giết người từ cách xa vô số km. Lại có những kẻ có thể giết người mà chỉ cần có một sợi tóc hay một mẩu da, mẩu móng tay của đối phương. Nhưng nếu giết theo cách đó thì kẻ chết là những người thanh niên kia chứ không thể là nhóm người Văn Lục được, bởi vì chính Văn Lục hai hôm trước cũng không nghĩ mình sẽ tới đây cho nên đối phương lại càng không thể biết. Vậy chỉ có một giải thích duy nhất, đối thủ phải ở quanh đây. Mà phong cách hành xử của những kẻ giết người vô hình này liền phải chọn nơi vắng vẻ mà dễ quan sát. Từ những suy xét đó thì chỉ có một nơi thích hợp nhất, chính là những tòa nhà cao tầng. Thủ hộ giả Lê nghe Văn Lục quát vậy cũng giật mình. Không đầy nửa giây, hắn đã tính ra đủ các loại tình huống như vậy cũng khiến cho thủ hộ giả bội phục sát đất. Tuy nhiên lúc này không phải là lúc suy tính mà cần phải nhanh chóng tìm ra kẻ ẩn nấp kia. Linh thức của thủ hộ giả Lê cùng đám người Kiệt Hào ầm ầm bùng nổ tràn lan khắp miền bắc. Khả năng tu chân giả tham dự là cực kỳ thấp, nhưng không thể không đề phòng. Dùng lực lượng Mầm Thế Giới không được, Văn Lục buộc phải tập trung toàn bộ lực lượng tinh thần đề kiềm chế sức hút của những sợi tơ. Với tốc độ khủng bố này, đối với người thường có lẽ chưa qua một cái chớp mắt, người kia hẳn bị hút sạch sinh cơ mà chết. Đối với Vân Trọng có lực lượng cấp bảy đỉnh phong thổ thuật thì chắc cầm cự được thời gian dài hơn nhiều, nhưng nếu không mau chóng phát hiện ra kẻ thi triển dị năng này thì tu vi của hắn cũng tụt giảm thảm hại. Bên cạnh, linh thức thủ hộ giả Lê vừa tràn ra thì thân mình cũng bùng nổ, chớp mắt đã biến thành tàn ảnh biến mất.