Hồn Thuật

Chương 184 : Thủ Hộ Giả Ra Tay

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 185: Thủ Hộ Giả Ra Tay Nguồn: Tàng Thư Viện Bãi đất hoang nơi hai nhóm người giao đấu lại giống như một lòng chảo hõm xuống. Ở bốn phía là đồi cao, cực kỳ thuận lợi cho những tay bắn tỉa phục kích. Một trăm mét xung quanh vị trí hai lão đại đang đứng hoàn toàn trong tầm kiểm soát của bọn họ, cho dù hụt phát đầu tiên đồng loạt thì nếu không trong nháy mắt thoát ra khỏi một “trăm mét vuông tử thần” kia thì phát thứ hai chắc chắn sẽ chết. Với trí tuệ của Anh Hai Sài Thành đương nhiên hoàn toàn có khả năng suy tính tới tình huống đối phương có mai phục. Tuy nhiên với khả năng khống hỏa dị năng của mình, Anh Hai Sài Thành tin tưởng đối thủ dù có cao siêu tới đâu, có hai ba tay súng ngắm đi chăng nữa cũng không thể nào gây nguy hiểm được cho bản thân. Bất quá cho tới khi gặp mặt đối thủ, Anh Hai Sài Thành mới biết Huyết Long này là người từ nước ngoài trà trộn vào, bởi vậy Anh Hai Sài Thành cũng không thể nào ngờ tới đối thủ lại “tuồn” vào trong đất Đại Việt một lượng súng ống nhiều tới vậy. Hơn mười đàn em của Anh Hai Sài Thành đang đứng hàng đầu bỗng chốc biến thành những tàn ảnh hòng vọt tới vây kín lão đại của minh. Trong tâm trí bọn họ, tính mạng lão đại còn quan trọng hơn vạn lần tính mạng của chính mình, bởi thế tất cả đều điên cuồng lao tới. Nhưng là phản ứng kinh khủng vậy cũng không cách nào nhanh hơn tốc độ của một viên đạn của súng ngắm hạng nặng đã được cải tiến. Đang lúc mọi người bên đội ngũ tóc đỏ tuyệt vọng thì bất chợt ở trước mặt lão đại của bọn họ xuất hiện một bóng ảnh. Vừa lúc đó cũng là lúc ba mươi sáu viên đạn đồng loạt dồn tới tạo thành những tiếng rít ghê người. Huyết Long đang đắc ý bỗng nhiên thấy một người đứng trước Anh Hai Sài Thành thì biến sắc. Tuy nhiên rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh cười mỉa mai: - Nhanh thì sao? Đứng trước loạt đạn “cải tiến” này thì dù người sắt cũng bị đục thành tổ ong thôi. Không đợi Huyết Long đắc ý lâu, chỉ thấy bóng người vừa xuất hiện một tay cầm thanh kiếm vác trên vai, còn tay kia khẽ vung lên. Hơn hai trăm người còn đứng vững đang nghĩ người đàn ông này chung số phận với Anh Hai Sài Thành thì sau cái phất tay tất cả đều há hốc mồm… Bởi vì cái họ nhìn thấy còn kinh khủng hơn phim giả tưởng “ma trận”. Trong phim ma trận, nhân vật chính chỉ giơ tay lên lập tức đạn rụng xuống như vãi trấu. Nhưng hiện tại họ nhìn thấy gì? Người vác kiếm kia chỉ nhẹ nhàng vung tay, ba mươi sáu viên đạn đột ngột đổi hướng quay ngoắt trở lại… súng nào bắn ra thì liền quay lại công kích kẻ đó. Tất cả ba mươi sáu tay súng, không một ngoại lệ đều một viên xuyên qua mi tâm. Huyết Long không biết thảm cảnh những tay súng của mình thế nào, bất quá chỉ riêng một cái phất tay khiến cho toàn bộ đạn quay lại thì hắn cũng nhìn ra rõ ràng. Hai đầu gối hắn lúc này không tự chủ được mà rung rung đập vào nhau. Chưa bao giờ hắn lại cảm giác mình cận kề tử vong tới vậy từ khi xuất “tổ” tới nay. Hắn hoàn toàn có thể cam đoan, dù là tổ trưởng của mình, kẻ được mọi người ngưỡng mộ như thần linh cũng không cách nào xua tay đẩy ngược một loạt đạn súng ngắm một cách nhẹ nhàng như thế này được. Huyết Long ngơ ngác, Anh Hai Sài Thành cũng ngẩn người nhìn chăm chăm người đàn ông đang đứng trước mặt. Tinh thần hắn còn hoảng hốt hơn cả Huyết Long bởi vì với linh giác của một dị năng giả hỏa hệ, hắn cũng không tài nào phát hiện ra người đàn ông trước mắt xuất hiện như thế nào. Không đợi cho Anh Hai Sài Thành hồi thần, người vác kiếm quay lại nhìn Anh Hai Sài Thành một cái khiến cho hồn phách “lão đại xã hội đen” cũng như sụp đổ. Người nọ trầm ngâm một lúc rồi mở miệng: - Ban đầu có chút thưởng thức… Bất quá ngươi làm ta cực kỳ thất vọng. Nói đoạn hắn tức giận chỉ vào mặt Anh Hai Sài Thành mà mắng: - Trong cái sọ giừa của ngươi là đậu phụ thúi à? Trong giây phút sinh tử lại đứng đực ra như tên thần kinh thế? Anh Hai Sài Thành lúc này cũng đã bừng tỉnh, nghe được những lời mắng nhiếc vừa rồi thì lập tức giận giữ, khuôn mặt bừng bừng phẫn nộ. Nhất là… nhìn kỹ cái tên trẻ măng đứng trước mặt mình chắc chắn không thể nào vượt qua được tuổi của mình. Có tư cách gì mà măng chửi người ta chứ? Người có khuôn mặt “thanh niên” như trong suy nghĩ của Anh Hai Sài Thành đương nhiên là thủ hộ giả Lê. Vị thủ hộ giả Lê thấy biểu tình phẫn nộ của Anh Hai Sài Thành thì khinh thường nói: - Không phục hả? Ngươi nhìn vị trí của tên kia xem, nó đứng có cách xa không? Phải biết động não chứ! Đối thủ chẳng lẽ dám bắn chết cả người điều khiển? Chỉ cần ngươi nhích nhẹ thân mình một cái cái là đã có thể nhảy tới vị trí của hắn đứng. Đó cũng là nơi an toàn duy nhất trong một trăm mét vuông này. Đã ngu ngốc được người ta chỉ bảo còn bày ra bộ mặt heo của ngươi làm gì? Tính dọa con nít chắc? Anh Hai Sài Thành bị thủ hộ giả Lê mắng cho khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh sau cùng trắng bệch. Từ khi bước chân vào giới giang hồ tới nay làm có kẻ nào dám nói với hắn như thế? Cho dù có thì kẻ ấy cũng đã sang bên kia thế giới hoặc… trọng sinh vào không gian khác rồi. Bất quá Anh Hai Sài Thành cũng không phải là người thường, rất nhanh ý thức được lời mắng kia cực kỳ đúng đắn. Ba mươi phát bắn đầu tiên đúng là Huyết Long chưa ra khỏi phạm vi một trăm mét, nhưng hắn đứng đúng vào vị trí mà trong “trận pháp học” người ta gọi đó là “cửa sinh”. Nhưng chỉ cần ba mươi sáu người kia phát bắn thứ hai thì kể cả vị trí đó cũng trở thành vị trí chết và một trăm mét vuông kia mới đúng nghĩa là một trăm mét tử thần, tuy nhiên lúc đó thì Huyết Long đã ra ngoài rồi. Đây là một điểm cực kỳ tinh vi nếu người bình tĩnh và tinh ý nhất định sẽ phát hiện ra. Tuy nhiên trong giây phút sinh tử, có mấy ai làm được điều ấy? Anh Hai Sài Thành thở dài một tiếng: “Xem ra mấy năm gần đây an nhàn quá đâm ra mọi thứ đều suy giảm rồi”. Nghĩ vậy Anh Hai Sài Thành liền chắp hai tay, hướng về phía thủ hộ giả mà cung kính nói: - Đa tạ… Thủ hộ giả nhìn Anh Hai Sài Thành lấy lại bình tĩnh rất nhanh, ánh mắt cũng có phần tán thưởng. Phất phất tay, thủ hộ giả Lê nói: - Bố trí mấy tên lên kia thu thập vũ khí xuống đây! Anh Hai Sài Thành nghe vậy vội phái người chạy lên bốn ngọn đồi cao ở bốn phía. Hơn ba mươi người chạy lên, lúc quay lại, cho dù tất cả những người này đều là những kẻ “chui ra” từ trong chém giết mà hai chân cũng không khỏi run run. Ánh mắt nhìn về phía thủ hộ giả càng thêm kính sợ. Ba mươi sáu người, tất cả đều một viên xuyên tâm mi, không ai lệch lệch quá một milimet… đây là một thông tin dọa người cỡ nào. Hơn ba mươi người nhẹ nhàng xếp “chiến lợi phẩm” gọn gàng xuống bãi đất trước mặt. Anh Hai Sài Thành nghe đám đàn em báo cáo tình hình trên bốn ngọn đồi thì cũng giật mình thon thót. Lúc này thủ hộ giả Lê mới nhìn sang bên cạnh. Đội ngũ của Huyết Long giờ này đều cu ru đứng chụm lại một chỗ. Dưới áp lực của thủ hộ giả, cả đám nãy giờ đều trắng bệch mặt mũi, không giám thở mạnh lấy một cái. Đây không phải là do bọn họ “yếu gan” mà cho dù người có tâm cảnh cao như chủ tịch nước dứng dưới áp lực như hiện tại cũng đổ mồ hôi hột chứ đừng nói tới bọn họ. Cánh tay trái thủ hộ giả khẽ vung lên, Huyết Long kinh hoảng phát hiện ra thân thể mình liền không nghe theo điều khiển nữa lao vút tới. Điều làm hắn muốn ngât xỉu là cái cổ của hắn cứ như vươn ra rồi đặt vào trong lòng bàn tay của người đàn ông đang vác kiếm này vậy. Cả đám đàn em phía sau cũng xanh mặt như màu tóc nhuộm chúng trên đầu. Thủ hộ giả cất giọng đều đều: - Long Tổ hả? Từ lúc nào nào lũ “côn trùng” đó bắt đầu nhúng tay Đại Việt? Huyết Long nghe tới đây mặt cắt không còn giọt máu. Hắn là thành viên xuất sắc trong Long Tổ nên có nghe loáng thoáng về những cường giả chân chính tu thuật giả Đại Việt. Bất quá lúc đó hắn đều cười khẩy không tin tưởng. Nhưng hiện tại người ta liếc mắt một cái, mọi bí mật của hắn liền được phơi bầy khiến hắn hoảng sợ cực độ, toàn thân không ngừng run rẩy. Sau khi đọc xong mọi trí nhớ của Huyết Long, tay trái của thủ hộ giả Lê khẽ miết một cái, lập tức toàn thân của Huyết Long liền tan thành bụi, linh hồn bay ra cũng bị một cái phất tay đánh cho hồn phi phách tán ngay cả một cơ hội trọng sinh như trong tiểu thuyết cũng không có. Làm xong thủ hộ giả Lê vỗ vỗ hai tay vào nhau như thể vừa nãy mình chỉ bóp một nhúm cát. Một cái liếc mắt nhìn quanh cũng làm cho đám đàn em của cả hai đội lạnh buốt từ đầu tới chân. Thủ hộ giả Lê nhìn Anh Hai Sài Thành một cái rồi nói: - Ngươi cứ làm như trước đây ngươi làm. Ừm… nhân tiện đây ta tặng ngươi tất cả những tinh anh này. Từ nay bọn họ tuyệt đối trung thành với ngươi, cho dù ngươi bảo họ tự sát, họ cũng tuyệt đối không chớp mắt lấy một cái thực hiện ngay. Cái ta muốn là trong vòng một tháng, toàn “mặt trái” nam bộ phải quy về tay ngươi? Anh Hai Sài Thành nghe vậy liền như lạc vào sương mù: “Tặng người? Trung thành tuyệt đối? Đang đùa trò gì vậy?” Không đợi Anh Hai Sài Thành suy nghĩ lâu, thủ hộ giả Lê liền mất kiên nhẫn kêu lớn: - Tên đáng chết kia! Còn không ra mặt? Một tiếng cười cất lên từ phía cánh trái của bãi đất hoang. Nhóm người Văn Lục trong mắt của mấy trăm người “quỷ mị” đột ngột hiện thân. Văn Lục vừa bước ra, linh thức cũng lan tỏa ra bốn phía, thôi miên thuật được triển khai. Hơn hai trăm người thanh niên còn đững vững trên mặt đất đồng loạt cảm thấy có gì đó thoảng qua đầu, tiếp đó tất cả đều nhìn về phía Anh Hai Sài Thành với ánh mắt sùng kính vô hạn. Trong mắt họ, tất cả mọi thứ trên đời không còn quan trọng việc trung thành với người thanh niên mặc quần jean, áo phông giản dị dứng ở kia. Anh Hai Sài Thành cũng cảm nhận được điều này, trái tim không khỏi tăng nhịp đập. Vốn tưởng hôm nay phải nằm xuống nơi này, ai ngờ lại được được nhiều kinh hỉ tới vậy. Vừa lúc này điện thoại di động của vị đại ca này rung lên, Anh Hai Sài Thành liền mở máy, bên kia là một giọng nói gấp gáp: - Lão Hai! Ta cần sự trợ giúp, tình huống ngoài này có biến rồi…