Hồn Thuật

Chương 116 : Đan Giới

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 116: Đan Giới Nguồn: Tàng Thư Viện Sau khi đâm đổ một loạt cây lớn, nhỏ và một gốc cây đại thụ hơn chục người ôm, Văn Lục và tiểu Nghê cả người và thú lóp ngóp bò dậy khỏi đống đổ nát. Tiểu Nghê đứng trên vai Văn Lục thè lưỡi liếm bụi trên mặt hắn rồi nhếch cái miệng nhỏ ra dáng vẻ đắc ý. Tốc độ trong không gian hư vô theo cách Văn Lục sử dụng lực lượng "Mầm Thế Giới" đã là cực kỳ khủng bố. Nhưng khi hắn bước chân vào một giới mới biết nếu áp dụng biện pháp di chuyển trong không gian hư vô như vậy vào trong một giới cụ thể thì tốc độ càng khó có thể tưởng tượng nổi. Văn Lục bay nhanh tới nỗi linh thức của hắn cũng không kịp dò đường khiến hắn mới gặp cảnh “đi xe ngàn năm vẫn gặp tai nạn” như bây giờ. Văn Lục đứng dậy nhìn quanh thì phát hiện ra đây là một giới có bầu trời thoáng đãng, không khí trong lành, linh khí nồng đậm. Cây cối khắp nơi xanh mềm, tràn ngập sức sống. Từ xa phía sau cả ngàn mét là một đường vẹt dài giống như mặt đất bị một viên tinh thạch rớt trượt dài trên mặt đất. Cây cối trong phạm vi vết rãnh lớn đó kéo qua hoàn toàn bị nát vụn. Đây chính là tác phẩm mà Văn Lục và tiểu Nghê gây ra khi “hạ cánh không an toàn”. Cũng không biết những cây cổ thụ này có tác dụng gì, nhưng Văn Lục dám chắc công dụng của nó không nhỏ chút nào. Bằng chứng là không đầy một phút đã có hơn chục người xuất hiện, chiếu những ánh mắt tức giận đầy sát khí lên một người một thú đang ngơ ngác. - Ách! Hiểu lầm… có chút không khống chế được tốc độ. Các vị đừng vội nổi giận…hì hì… Văn Lục thấy vậy vội vàng gãi gãi đầu rồi cúi người xin lỗi rối rít. Dù sao thì thủ phạm là hắn. Ai mà biết được mấy cái cây này có phải cả ngàn tuổi không chứ? Nếu chăm sóc chúng cả ngàn năm mà bỗng chốc mất đi số lượng nhiều như vậy đảm bảo hiền như bụt cũng phải nổi sát khí. Lúc này hai cụ già cũng đã lật đật chạy tới. Những người đang bao vây Văn Lục thấy hai người thì vội vã hành lễ: - Tham kiến trưởng môn! Tham kiến thái thượng trưởng lão! - Ưhm! Trưởng môn Lý Vân phất tay với đám người có già có trẻ đó rồi nhìn về phía Văn Lục, ánh mắt đầy hứng thú. Một người trẻ tuổi trong số hơn mười người đang vây quanh Văn Lục vẫn còn bừng bừng tức giận chỉ Văn Lục nói: - Dạ thưa trưởng môn! Cái tên này không biết từ đâu lọt tới làm gãy hơn tám trăm gốc Linh Hỏa Thụ. Xin trưởng môn trừng trị thích đáng. Cụ lão đứng cạnh trưởng môn nghe vậy thì ha ha cười nói: - Xem ra tiểu tử ngươi chuyến này đi cày trả nợ rồi… ha ha… Linh Hỏa Thụ có tác dụng rất trọng yếu trong việc chế tạo Linh thú đan đấy.. Văn Lục thần tình xấu hổ nhìn trưởng môn chờ lão phân phán. Trưởng môn Lý Vân dường như cũng chẳng để ý tới hơn tám trăm gốc Linh Hỏa Thụ kia, chỉ mỉm cười nói: - Văn Lục… cháu có biết tại sao tu thuật giả lại sống một cách hòa thuận, đoàn kết với nhau như vậy không? Văn Lục đầu muốn to như cái đấu. Đang trong vụ “bê bối” phá hủy linh mộc như vậy mà trưởng môn còn hỏi vấn đề không ăn nhằm gì như vậy. Tuy nhiên Văn Lục vẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: - Cháu nghĩ là do Long Quân Thiên Đế đã hạ chỉ. Dưới lực lượng tuyệt đối khó có người nào muốn làm sằng làm bậy. Nhất là có nhiều táo quân cai quản các nội vụ nghiêm mật như vậy. Hơn nữa dân Đại Việt ta từ xưa tới nay mặc dù có hục hoặc nhưng ít nhất tinh thần đoàn kết phải nói là rất cao… cao hơn nhiều so với nhiều dân tộc khác. Trưởng môn nghe vậy gật gù nói: - Cháu nói chỉ đúng một phần… Còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa, chính là gói gọn trong bốn chữ “tự cung, tự cấp”. Văn Lục nghe vậy thoáng giật mình tỉnh ngộ, đoạn quay đầu nhìn ra bốn phía mới thấu hiểu rõ ràng lời của trưởng môn. Trưởng môn Lý Vân hài lòng với biểu hiện của Văn Lục liền nói tiếp: - Đây chính là Đan Giới của riêng Lệ Sơn phái. Công dụng chính thức của giới này chính là… luyện chế đan. Nói đoạn trưởng môn đưa tay ra chỉ về hướng đông bắc giảng giải: - Đây chính là cánh rừng Linh Hỏa Thụ, cánh rừng này lớn chứ? Tuy nhiên nó cũng chỉ là một góc nhỏ nằm trong khu vực Linh Thú khu mà thôi. Linh thú khu chính là khu vực có tác dụng luyện chế đan dược cho linh thú và nghiên cứu mọi việc khác về linh thú. Ở đây cháu có thể tìm ra các tịch điển chi tiết nhất về linh thú. Linh Thú khu chỉ có nằm ở một góc của Đan Giới mà thôi. Khu vực lớn nhất phải kể tới hai nơi đó chính là Thảo Dược Viên phía nam và Luyện Đan khu ở phía Tây của Đan Giới. Thảo Dược Viên chính là khu vườn rộng lớn, hiện tại nó có diện tích còn lớn hơn cả nửa đất nước Đại Việt. Đây chính là khu vực trồng đủ mọi thảo mộc, linh dược quý hiếm và cần thiết cho công việc nghiên cứu và luyện đan dược. Luyện Đan khu công dụng cũng là nghiên cứu và luyện chế ra những đan dược hữu ích cho tu thuật giả mà không phải là cho linh thú như việc Linh Thú khu làm. Sở dĩ tu thuật giả Đại Việt chúng ta có thể nuôi trồng và gây giống nhiều loại thảo dược quý hiếm, thậm chí còn khống chế được độ tuổi của những loại thảo dược đó… cháu có biết nguyên nhân tại sao không? Trưởng môn Lý Vân đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên ngừng lại hỏi Văn Lục một câu khiến hắn buột miệng thốt ra: - Mộc Thuật sao? - Đúng vậy! Chính là mộc thuật… Những đệ tử tu luyện mộc thuật, đôi khi là thủy thuật đều được bố trí tới đây, tùy theo tu vi và cấp độ mà tiến hành dạy dỗ, tu luyện. Người tu luyện mộc thuật hoàn toàn có thể chọn ba ban tùy theo sở thích của mình đó chính là các ban phụ trách ba khu vực lớn trong Đan Giới này, Linh Thú Khu, Thảo Dược Viên và Luyện Đan Khu. Cháu nhìn xem, đây là những đệ tử tu luyện mộc thuật của Linh Thú khu, phụ trách trông coi và chăm sóc vườn Linh Hỏa Thụ này. Hằng ngày bọn họ phải nhiều lần thi triển mộc thuật để thúc đẩy sự phát triển của Linh Hỏa Thụ cho tới khi cạn kiệt mộc lực lượng. Tiếp đó bọn họ sẽ ngồi tại đây mà tu luyện, hồi phục, hấp thu mộc lực lượng do cây cổ thụ ở đây tỏa ra làm lớn mạnh "Mầm Thế Giới". Cứ như vậy vừa có thể thúc đẩy Linh Hỏa Thụ lại vừa có thể tu luyện nhanh chóng… một công đôi, ba việc. Các vườn thảo mộc khác cũng tương tự như thế. Đi… đi tới đây ta cho cháu xem lão “Thú Nhân” kia luyện chế linh thú đan như thế nào… Nói đoạn trưởng lão tỏa ra lực lượng bao quanh Văn Lục kéo hắn bay về hướng đông dưới những ánh mắt tròn vo ngạc nhiên của các đệ tử. Mọi người đều đang há hốc miệng tự hỏi cái tên “mặt đần đần” vừa rồi là ai mà trưởng môn và thái thượng trưởng lão lại nhiệt tình tới như vậy? Không những tiết lộ cơ mật của bổn môn mà còn tận tình chỉ bảo dạy dỗ. Chẳng lẽ là người từ Văn Lang Thiên xuống? Sau một hồi ngẩn ra, các đệ tử vây quanh Văn Lục vừa nãy cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy đi mời một vị tu luyện thổ thuật tới san bằng rãnh đất to lớn do Văn Lục “hạ cánh” trượt dài đào lên. Tiếp đó mọi người lấy giống Linh Hỏa Thụ ra trồng rồi thay lượt nhau liên tiếp thi triển mộc thuật khiến cho chẳng bao lâu, Linh Hỏa Thụ từ một nhánh bằng cổ tay đã lớn tới hơn một người ôm. Văn Lục không biết những việc sau khi hắn rời đi. Lúc này trưởng môn Lý Vân cùng cụ già đã kéo Văn Lục tới một dãy đình đài lầu các trải dài ngút tầm mắt ở phía đông Đan Giới. Từ trên không Văn Lục còn phát hiện ra nhiều người đi qua lại giữa những lầu các đó nườm nượp, xem chừng khá bận rộn. Mọi người đều phát hiện ra ba người bay trên không, bất quá chỉ nhìn thoáng qua liền cúi người hành lễ. Trưởng môn kéo Văn Lục vào trong ngôi lầu cao bảy tầng ở giữa trung tâm Linh Thú Khu, bay thẳng vào tầng trên cùng. Vừa bay vào trong Văn Lục phát hiện ra một cụ lão trang phục gọn gàng màu trắng đang đổ mấy thứ chất lỏng, chất bột trộn tùm lum vào nhau trên một cái kệ ở góc bên phải phòng. Văn Lục nhìn qua cũng không phát hiện ra cụ già giống “thú” chỗ nào mà trưởng môn lại kêu là đi gặp ‘thú nhân”. Văn Lục còn đang thắc mắc thì cụ lão vận chiếc áo the màu trắng kia đã lên tiếng: - Hai tên lẩm cẩm nhà các ngươi… Hôm nay có thời gian tới thăm ta cơ à? Cụ già có bộ râu dài trắng như cước đi cùng trưởng môn và Văn Lục nghe vậy liền cười ha hả vừa tự động đi tới bộ bàn ghế gỗ đặt ở góc phòng vừa nói: - Là hắn tới tìm ngươi… không phải ta… Cụ già vận đồ trắng ngừng việc trộn mấy thứ ‘xanh đỏ’ loạn xì ngầu vào nhau quay lại nhìn trưởng môn kỳ quái hỏi: - Có truyện gì mà ngươi đích thân tới gặp ta vậy? Ồ… tên nào đây… Ah… "Mầm Thế Giới" thật lạ. Có ý tứ… có ý tứ! Trưởng môn nghe vậy cũng có chút đỏ mặt giơ tay lên miệng khụ khụ nói: - Ừm! Là thế này! Ta cần một ngàn viên Vương Thú Đan, để bồi dưỡng thêm linh thú vương trong Cầm Giới Thú. Cụ già mặc chiếc áo the trắng hai tay đang cầm hai chiếc lọ bĩu môi nói: - Dạo này các ngươi bắt linh thú vương nấu cháo phát cho đệ tử ăn à? Đâu mà hụt linh thú vương vậy? Văn Lục vừa bị cụ già nhìn qua liền cảm giác như từ trong ra ngoài bị cụ lão nhìn thấy hết. Lúc này nghe thấy cụ già hỏi khó trưởng môn như vậy thì hắn cũng toát mồ hôi hột vội nói: - Là do cháu không biết nên lỡ tay giết. - Ngươi…. Giết trong mấy năm? - Ách! Cái này… Theo như cụ lão tay đang cầm hai chiếc lọ kia đánh giá thì mặc dù lực lượng Văn Lục đạt tới cấp tám sơ cấp thể thuật cũng không thể nào diệt cả ngàn con linh thú vương như vậy trong thời gian ngắn nên mới không tin. Cụ lão tưởng trưởng môn lôi một tên tới làm bia đỡ để bớt xấu hổ vì vụ hao hụt linh thú vương này. Nhưng ngàn vạn lần cụ lão đều không ngờ tên đứng trước mặt này có vỏn vẹn chưa tới hai tháng đã làm thịt cả ngàn con linh thú vương có cao có thấp. Nhìn thấy biểu hiện cổ quái của trưởng môn và cụ già râu dài, cụ lão mặc áo the trắng kỳ lạ hỏi: xem tại - Có truyện gì sao? Vừa lúc này có một tấm giấy màu vàng bay tới trước mặt cụ lão. Cụ già đặt chiếc lọ bên tay phải xuống rồi giơ tay điểm lên tấm giấy lập tức một âm thanh vang lên trong phòng. “Dạ thưa trưởng lão. Các đệ tử tinh anh của môn phái được chọn để tham gia Việt Thuật Đại Hội đã tới. Chờ trưởng lão phân bố tới Cầm Giới Thú để nhận linh thú ình”. Văn Lục nghe vậy ngẩn ra: “Chẳng lẽ thi đấu ở Việt Thuật Đại Hội cho phép đem theo linh thú để hỗ trợ sao? Ký kết khế ước à?”