Hồn Thuật

Chương 114 : Trưởng môn đau lòng

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 114: Trưởng môn đau lòng Nguồn: Tàng Thư Viện Trên một đỉnh núi không xa phía bắc nơi Văn Lục đang bị “truy sát” có hai cụ già mặc bộ đồ màu trắng, dáng vẻ “tiên phong đạo cốt”, phiêu phiêu thoát trần đứng nhìn đàn linh thú vương gần ngàn con đang cuồng loạn đuổi theo Văn Lục. Nếu Văn Lục có mặt ở đây nhất định nhất định sẽ nhật ra một người trong số đó chính là trưởng môn hiện tại của Lệ Sơn phái… Còn người bên cạnh trưởng môn thì trông lại có phong vị của một cụ già thôn dã, gần gũi và mộc mạc. Cụ già mặc trang phục việt cổ đầu quấn khăn xếp, mặc chiếc áo the màu xanh nước biển… cùng một bộ râu dài tới ba bốn mươi phân, bạc trắng như cước. Điều mà người ta luôn nhìn thấy thường trực ở cụ già là cụ luôn tay vuốt vuốt chỏm dâu dài đó lấy làm hãnh diện. - Ta nói này tên Lý Vân kia! Ngươi làm trưởng môn rảnh rỗi quá ha? Ta vừa mới từ Văn Lang Thiên chui xuống ngươi đã lôi ta tới đây làm gì? Trưởng môn Lệ Sơn phái tên Lý Vân nghe thấy cụ già râu dài nói vậy cũng không phật ý chỉ mỉm cười nói: - Có một tin tức tốt ngươi muốn nghe không? - Hử? Tin gì? - Đệ tử chân truyền của ngươi là Kiệt Hào đã lọt vào hàng ngũ trưởng lão. Tu vi đã đạt tới cấp bảy trung cấp kim thuật, có dấu hiệu đột phá vào cấp bảy kim thuật thượng cấp… - Không thể nào… Cụ già râu dài lập tức dừng lại việc vuốt râu kinh ngạc kêu lên. Tiếp đó như muốn nổi khùng, ăn tươi nuốt sống trưởng môn Lý Vân. - Ngươi nói nó đã vào cấp bảy trung cấp kim thuật? Không thể như thế được, mới một năm làm sao nó vừa đột phá cấp sáu lên cấp bảy, lại vừa nhảy một lúc lên gần thượng cấp được? Có phải ngươi dùng biện pháp ngu ngốc nào thúc đẩy sự phát triển của nó không? Ngươi không biết rằng làm như thế tương lai rất có hại cho nó sao? Ngươi lại muốn nó trong Việt Thuật Đại Hội đoạt giải chứ gì? Tức chết ta mà… Trưởng môn “khụ khụ” mấy tiếng, kỳ quái đánh giá lão già râu dài rồi mới nói: - Ta là người ngu ngốc vậy à? Vì một cái giải mà đánh hỏng một tinh anh đệ tử… ta làm được sao? - Không phải ngươi bắt ép, thúc đẩy? Ha ha! Thằng này khá… không hổ là đệ tử chân truyền của ta…ha ha… Lão già râu dài lại đắc ý vuốt râu, cười ha hả tít cả hai mắt lại. Một hồi lâu nhìn thấy biểu tình khinh thường… đúng vậy chính là biểu tình “khinh thường”, của trưởng môn mới chột dạ, khép miệng lại kỳ quái hỏi: - Có vấn đề gì sao? Trưởng môn Lý Vân mỉm cưởi hỏi: - Cấp bảy trung cấp kim thuật ở lứa tuổi này quả là cao kinh khủng phải không? Cụ già nghe trưởng môn hỏi vậy lập tức gật đầu, lại ngoác cái miệng cười toe toét như trẻ em được thưởng kẹo: - Đương nhiên, trong các đồng lứa của nó liệu còn ai có thể đấu lại được Kiệt Hào haha… đệ tử tinh anh trên Văn Lang Thiên bất quá cũng chỉ như thế mà thôi… - Cho ngươi biết, hiện tại làm khách ở môn phái ta có tới hai người trẻ tuổi như vậy đạt tới cấp bảy "Mầm Thế Giới", thổ thuật và hắc ám thuật. Còn hai người nữa đã đạt tới tầng sáu viên mãn chỉ một bước nhẹ liền đột phá lên cấp bảy. - Không thể nào? Ở đâu ra lắm quái vật như vậy? Cụ già từ vuốt râu chuyển sang ôm miệng kinh hô. Một hồi sau mới ý thức được mình đang thất thố mới cười gượng. Trưởng môn Lý Vân nhìn về phía trước nơi đàn linh thú vương đang gầm thét đuổi theo một người thanh niên trẻ điềm đạm thốt ra: - Nói cho ngươi biết một tin nữa. Cái tên đang chạy bán sống bán chết kia có tu vi cấp tám, hơn nữa tuổi của hắn cũng thậm chí mới hai mươi hai tuổi, ít hơn Kiệt Hào một tuổi… Hắn tên là Văn Lục, hiện tại là đội trưởng đội quái vật số mười hai Hồn Ngọc. - Không … thể … nào …. Lần này cụ già không còn giữ nổi bình tĩnh được nữa. Như thế nào mà liên tiếp “quái vật” xuất hiện như vậy khiến cụ bị đả kích không nhỏ. Lúc sau nhịn xuống phía dưới ngạc nhiên: - Ý! Ngươi lại thả tên “lắm mồm” kia ra để “chơi xỏ” thằng nhóc hả? Không cứu nhanh hắn chết bây giờ… Trưởng môn gật đầu mỉm cười: - Đúng là ta thả ra… hắn làm một lèo giết hơn năm trăm linh thú vương của ta ta cũng phải “đáp lễ” hắn một chút chứ? Cụ già râu dài nghe trưởng môn nói vậy liền khinh bỉ bĩu môi: - Nhỏ mọn… Tiếp đó giật mình nói: - Ồ! Không đúng! Trên người hắn ta tính sơ sơ cũng có tới vài trăm kỹ năng chồng lên người. Làm chậm, đóng băng, giảm tốc, cấm không… Ực! Thế mà hắn vẫn chạy được… Nếu là chúng ta bị bấy nhiêu kỹ năng của linh thú chồng lên thì không chết cũng bị lột da rồi… Cụ già kinh ngạc há hốc mồm không biết nói sao cho phải. Đối với cấp cao bọn họ mà nói, chỉ một cái lắc mình đã bay ra cả ngàn vạn dặm đương nhiên là không thể nào bị nhiều kỹ năng của linh thú phóng lên người vậy. Tuy nhiên cho dù là họ ở trong tình huống của Văn Lục lúc này cũng bó tay chịu trói chứ không thể nào vẫn hăng hái chạy như Văn Lục được. Thế mới khiến cụ già giật mình thon thót. Hai người đâu biết rằng Văn Lục lúc này cũng khổ không nói hết. Đủ mọi kỹ năng của hơn một ngàn con linh thú vương chồng lên hòng giữ chân hắn lại khiến hắn phải điên cuồng vận ngũ hành lực lượng mới có sức mà chạy. Văn Lục luôn tự hào về tốc độ thì hôm nay mới biết cảm giác địch nhân cách mông có vài trăm mét là như thế nào. Sau một ngày chạy bán sống bán chết, Văn Lục làm ra một động tác khiến trưởng môn bên trên đỉnh núi nhìn thấy mém té ngửa. Không ngờ lúc này Văn Lục vẫn rút đại đao chém mạnh về phía sau. Lực lượng ngũ hành vì do nhiều kỹ năng của linh thú vương hạn chế không phát ra hết được nên ứ đọng nhiều. Văn Lục quyết định bổ ra vài đao, lập tức hơn chục con linh thú vương chạy hàng đầu, đủ mọi hình dạng kỳ quái bị băm thành thịt vụn, linh hạch bắn mạnh ra rớt trên đất phát ra quang mang mờ ảo. - Á! Cáp cáp… nhân loại hèn mọn! Mau dừng lại…Cáp cáp… Thú Cầm Lai đang chạy ở giữa đàn linh thú thấy cảnh trước mắt lập tức đe dọa Văn Lục, giọng nói yếu đi vài phần. Văn Lục cũng không quay lại nhặt linh hạch rơi mà ha ha cười lớn chạy tiếp. Cứ một quãng thời gian tích đủ lực lượng hắn lại phóng ra một đao rồi lại cắm đầu cắm cổ chạy. Tiểu Nghê trong ngực Văn Lục cũng thò cái đầu lên sau vai, thè lưỡi chêu điên bọn linh thú đang chạy phía sau. Cuối cùng hai người trưởng môn và lão già râu dài trên đỉnh núi mới phát hiện ra “chiến thuật” của Văn Lục. Văn Lục cứ chém lại chạy chém lại chạy nhưng là chạy có “kỹ thuật”. Sau một hồi lâu hắn chạy thành một vòng tròn lớn, cuối cùng hắn lại chạy về phía con đường vừa chạy và vừa chạy vừa nhặt linh hạch…. Đến lúc này thì hai lão già cũng phải bội phục với trí tuệ của người thanh niên trẻ này. Trong tình cảnh bị truy sát chạy chối chết vậy mà còn nghĩ cách “kiếm tiền” từ hơn ngàn linh thú đang điên cuồng chạy phía sau. - Không xong! Ta cá là tên này không biết mệt, cứ như thế này mấy hôm nữa là hắn “làm thịt” hết linh thú vương của ta. Trưởng môn lúc này đúng là vác đá tự đập chân mình. Nếu để Văn Lục từ từ săn linh thú thì chắc gì hắn đã giết được nhiều như hiện tại. Giờ thì hay rồi, tự nhiên dẫn cả đám linh thú tới cho Văn Lục “làm thịt”… trưởng lão mặt mũi co quắp méo xệch. Bên cạnh lão già râu dài thấy điệu bộ chịu thiệt thòi của trưởng môn càng đắc ý cười lớn. Phải biết rằng linh thú trong Cầm Giới Thú mặc dù nhiều nhưng sinh trưởng khó khăn. Cả ngàn năm phát triển mới được trình độ như thế này, hao tổn bao nhiêu tâm tư của các trưởng môn. Giờ tự nhiên đưa tên không biết giá trị của linh thú này vào “đồ sát”, trưởng môn mới khóc không ra nước mắt đâu. Cho dù đây mới chỉ là một góc nhỏ của vương khu, nhưng tổn thất đó trưởng môn vẫn đau lòng, nhỏ máu. Trưởng môn vội vã vung tay kết một loạt thủ ấn trên không. Lập tức cái tên mà lão già râu dài gọi là tên “lắm mồm” chạy trốn, không “kích động” linh thú vương nữa. Đồng thời linh thú vương có chút trí tuệ lúc này cũng như tỉnh mộng, nhớ ra kẻ trước mắt không phải là kẻ có thể chêu trọc liền quay đầu bỏ chạy tứ tán bốn phía. Văn Lục đang vừa chạy vừa nhặt linh hạch cực kỳ khoái trí ai ngờ thoáng chốc chẳng còn bóng linh thú vương nào phía sau, liền ngẩn người. Một vòng vừa rồi hắn còn thu hoạch vượt tốc độ so cả nửa tháng lăn lộn săn giết linh thú trước. Ước tính hắn phải nhặt được thêm hơn ba trăm viên linh hạch nữa. Lúc này chúng nó bỏ chạy mất dạng nào Văn Lục chịu để yên, vác đại đao “truy sát” lại những con to xác : - Chạy đi đâu… Trên đỉnh núi cụ già râu dài cười ha hả, nước mắt nước mũi tòm tem chỉ xuống dưới nói: - Ha ha… đáng đời tên trưởng môn nhà ngươi. Dám chọc vào đội trưởng đội quái vật, giờ thì hay rồi. Lại phải tốn cả ngàn linh thú đan để bồi bổ lại linh thú vương…haha… hôm nay ta thật là vui… Trưởng môn lúc này làm gì còn để ý tới thể diện lập tức lách mình lao vút xuống chặn đứng Văn Lục. Văn Lục đang hăng hái truy sát bỗng nhiên như bị giam cầm, chết chân tại chỗ lập tức rùng mình cảng giác phòng bị. Trưởng môn vừa thi triển ra uy lực “thế giới” của chính lão. Đây chính là chỗ lợi hại của người tu thuật. Vượt qua cấp chín, "Mầm Thế Giới" phát triển thành “thế giới’ riêng của tu thuật giả. Ở trong thế giới này thì người sở hữu nó chính là thần, là người bố trí nên quy tắc của thế giới đó. Và một trong số kỹ năng của “thế giới” chính là dung hợp với ngũ hành không gian, biến một bộ phận của không gian khác trở thành “lĩnh vực” của mình. Trong lĩnh vực, địch nhân nếu không có lực lượng mạnh hơn “thế giới” thì không có cách nào thoát ra, hoàn toàn bị người thi triển “lĩnh vực” thao túng. Có thể nói lúc này “thế giới” hoàn toàn có tư cách là một không gian riêng biệt, độc lập với không gian ngũ hành rồi. Người sở hữu thế giới trong lúc nguy cấp có thể chui vào trong “thế giới” của mình để chạy trốn. Người truy sát phải có sức mạnh tuyệt đối mới dò tìm được “thế giới” trong vô vàn không gian đó để rồi phá vỡ nó ra mới bắt được tu thuật giả. Chính vì vậy cái mốc cấp thứ chín chính là một mốc cực kỳ quan trọng ảnh hưởng tới tương lai tu thuật giả. Lúc này Văn Lục bị trưởng lão dùng “thế giới” của mình dung hợp với Cầm Thú Giới để triển khai lĩnh vực giam cầm… chỉ còn biết ngơ ngác đứng ở đó, đến động chân động tay cũng không thể động nổi. Thế mới biết núi cao còn có núi cao hơn…