Hồn Thuật

Chương 112 : Đại Việt bách khoa toàn thư

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 112: Đại Việt bách khoa toàn thư Nguồn: Tàng Thư Viện Gần một tháng trôi qua, Văn Lục vẫn cắm cúi một mình trong tàng thư các. Những người khác sớm đã không chịu nổi tịch mịch mà lẻn ra ngoài đi dạo. Tu luyện có thể quên ngày tháng thì không nói làm gì. Nhưng để mà nói đọc sách quên ngày tháng thì có mấy ai làm được? Trừ cái tên “thiếu kiến thức” Văn Lục ra thì mấy người còn lại trong tổ đội hai hoàn toàn không thích ứng nổi. Văn Lục cũng mặc kệ bọn họ. Thời gian vừa qua hắn đã biết được thêm nhiều thứ qua sách trong tàng thư các. Không chỉ về mặt hiểu biết mà về mặt tu luyện cũng có ích lợi vô cùng lớn cho việc lĩnh ngộ sau này của Văn Lục khi hắn đạt tới tầng chín "Mầm Thế Giới". Đại Việt bách khoa toàn thư có nói: “"Mầm Thế Giới" là do năm xưa Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ liên hợp cùng nhiều vị tiền bối cao thủ thi triển bố trí nên một “đồ án thần thông vô thượng tối cao”. Long Quân Thiên Đế và những cao thủ này đã trấn giữ đồ án này hơn một năm trời không ngừng truyền lực lượng vào mới kích hoạt nổi nó. Đồ án được vẽ trên mảnh đất rộng tới mười hai ngàn mét… thế mới biết nó khổng lồ tới mức độ nào. Để duy trì được nó, rất nhiều tiền bối đã phải cạn kiệt cả sức mạnh của mình dốc vào trong đồ án mà trở thành phế nhân. Bọn họ chỉ có một cách là tu luyện lại từ đầu. Những người sống mấy ngàn, mấy vạn năm… nói từ bỏ tu vi hoàn toàn là làm khó người ta, nhưng những vị tiền bối này vẫn vui vẻ thực hiện điều này. Tất cả chỉ vì dành cho người dân Đại Việt có một thứ… đó chính là "Mầm Thế Giới". Khi mà đồ án được kích hoạt, tất cả người dân Văn Lang lúc bấy giờ từ già tới trẻ đều phải có mặt. Cảnh quan lúc đó phải nói là vô tiền khoáng hậu, dân cư đông đúc xếp dài phủ kín cả ba tỉnh cũng không hết. Từ trong đại trận, đồ án tỏa ra một luồng sáng. Như hiệu ứng ném sỏi vào mặt nước, luồng sáng mười hai sắc thái này tràn ra từng lớp từng lớp bao phủ lên toàn bộ những người dân Văn Lang có mặt ở đó. Mọi người dân chỉ thấy trấn động trong người, hoàn toàn không phát hiện ra có điều gì xảy ra. Bất quá mọi người đều không biết rằng, trong dòng máu mình mang trên người đã có thêm một thứ, một thứ dường như là những hoa văn, những hình xăm khắc trong xác thịt, trong linh hồn từng người, thậm chí nó có khả năng nhân bản tới hậu thế, dù là hậu nhân cũng không có cách nào xóa nổi đi được. Những biểu tượng, hình xăm huyền ảo đó chính là thứ cấu thành nên cái gọi là "Mầm Thế Giới" ngày nay. Cũng từ năm này, tu thuật giả là một khái niệm gắn liền với Đại Việt xuất hiện trên giới tu luyện giả… và chỉ trong vòng mấy ngàn năm đã bứt phá lên một cấp độ không thể tưởng tượng nổi đối với tu luyện giả trên trái đất và tu luyện giả trong ngũ hành không gian. Ngày nay, mỗi một người dân Đại Việt lại mang trong người một "Mầm Thế Giới" cho riêng mình. Nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa “đồ án” trên người cha và “đồ án” trên người mẹ. "Mầm Thế Giới" chỉ thức tỉnh trong những tình huống đặc thù. Chấn động tinh thần mạnh, tai nạn… đều có thể bất ngờ làm thức tỉnh "Mầm Thế Giới". Duy chỉ có những người trong môn phái tu thuật lớn hoặc những gia tộc tu thuật mới có “thức tỉnh đan” làm cho đệ tử, con cháu có thể thức tỉnh "Mầm Thế Giới" một cách an toàn nhất. "Mầm Thế Giới" cũng giống như một chiếc máy vận hành hút lấy linh khí ngoại giới để phát triển nó. Lúc mới thức tỉnh, "Mầm Thế Giới" cũng được phân chia làm mười hai cấp bậc đại điện cho “chất lượng” của nó. Ví dụ đệ tử nào có "Mầm Thế Giới" đật tới cấp bậc chín thì xin chúc mừng môn phái đó… môn phái ngươi sắp sửa xuất hiện một thiên tài. Cần phải phân biệt rõ ràng hai thứ đó là cấp bậc của "Mầm Thế Giới" và cấp bậc của tu thuật giả. Khi nói rằng "Mầm Thế Giới" của hắn là cấp bậc chín thì có tương đương với việc người tu chân có “linh căn” khá cao. Việc này cũng giống như “chiếc máy” của hắn có chất lượng cao thì tốc độ hấp thu linh khí trời đất sẽ nhanh hơn nhiều lần so với kẻ có “máy” có chất lượng thấp. Còn nếu nói rằng hắn đã đạt tới cấp tám thổ thuật, hay cấp bảy thể thuật thì chính là muốn nói rằng đây mới chính là tu vi thực sự của tu thuật giả. Việc này cũng giống như “chiếc máy” hấp thu linh khí đổ đầy cái bình có mười hai cấp. Nếu người nào có chiếc máy chất lượng cao thì tốc độ đổ đầy bình sẽ là nhanh gấp nhiều lần so với kẻ có chiếc máy chất lượng thấp. Và kẻ nào có số lượng linh khí trong bình nhiều thì kẻ đó mạnh hơn. "Mầm Thế Giới" cũng được chia làm nhiều dạng. Theo tính toán của các tiền bối lúc tạo nên đồ án khổng lồ kia thì "Mầm Thế Giới" ước tính có khoảng mười hai thuộc tính đơn… Đó chính là Thủy, Hỏa, Thổ, Mộc, Kim, Hắc ám, Phong, Lôi, Quang, Huyết… và hai loại còn lại cho tới giờ vẫn là điều bí mật nhân gian chưa có người nào biết rõ. Đó là thuộc tính đơn, tuy nhiên rất có thể sinh ra biến dị. Trải qua mấy ngàn năm, cũng qua bao nhiêu nhân chứng cho thấy rằng, đôi khi có người có hai thuộc tính trong "Mầm Thế Giới", cũng có người có tới ba thuộc tính, thậm chí là bốn cũng đã từng xuất hiện. Duy chỉ có người trên năm thuộc tính là chưa xuất hiện… cho tới khi sư phụ Văn Lục phát hiện ra Văn Lục. Qua Đại Việt bách khoa toàn thư, Văn Lục còn phát hiện ra một điều quan trọng nữa mà trước giờ hắn hoàn toàn mù mờ. Dựa theo sắp xếp của Long Quân Thiên Đế thì tu thuật giả chia làm mười hai cấp bậc, tương đương với mười hai cấp bậc của tu luyện giả trong ngũ hành không gian. Nếu để so sánh thì rất dễ dàng nhận ra như sau: Tương ứng với những cấp của tu chân giới là luyện khí, trúc cơ, kết đan, ngưng mạch, nguyên anh, độ kiếp, đại thừa, hạ tiên, thượng tiên sẽ là tu thuật giả từ cấp ba cho tới cấp mười một. Điều này có nghĩa là một tu thuật giả cấp mười một cũng tương đương với một tên thượng tiên của tu chân Trung Hoa. Tuy nhiên điều này chỉ là trên lý thuyết mà thôi, còn trong thực chiến thì ai thắng ai thua còn khó nói. Ít nhất về mặt linh hồn, tu chân giả đã ở dưới thế kém rồi… Văn Lục tưởng rằng đạt tới cấp mười hai chính là “tối cao” nhưng là hoàn toàn sai lầm. Từ cấp một tới cấp mười hai chỉ được coi là tu luyện giả. Trên cấp mười hai tu luyện giả chính là không gian giả…. Và không gian giả cũng được chia làm mười hai cấp. Đại Việt bách khoa toàn thư còn nói tới một vấn đề làm Văn Lục choáng váng đó chính là thánh nhân của Đại Việt, hay bụt trên Văn Lang Thiên hoàn toàn có tư cách nằm trong cấp bậc không gian giả từ cấp một cho tới cấp sáu. Mà từ cấp sáu trở lên tới cấp mười hai thì đã được Văn Lang Thiên phong là “táo quân”, cai quản một phương thế lực rồi. Như vậy chẳng phải muốn nói rằng ngoài không gian giả còn loại “cao thủ” còn kinh khủng hơn sao? Tưởng tượng thôi cũng đã thấy khủng bố rồi, không gian giả hoàn toàn có khả năng hủy diệt một không gian. Một hệ thiên hà đối với họ mà nói, liếc mắt một cái cũng đủ hủy diệt cả đống rồi. Nếu không gian yếu hơn lực lượng của họ thì hủy diệt nó chẳng qua là một ý niệm mà thôi. Vậy nhưng trên không gian giả còn có tầng lớp khác. Chỉ tiếc rằng những điều này Đại Việt bách khoa toàn thư không có nói tiếp làm Văn Lục không tưởng tượng nổi nó là loại cảnh giới gì. Bất quá điều này Văn Lục cũng không bận tâm lắm. Suy cho cùng giờ này cấp chín tu thuật giả hắn cũng chưa đạt tới thì quan tâm mấy thứ xa với đó có ích lợi gì. ……………. Thời gian thoáng trôi.. hôm nay đã là mười lăm tháng tám năm 2007. Văn Lục vẫn đang ôm quyển Đại Việt bách khoa toàn thư đọc nghiến ngấu không rứt. Chợt trong ngực cảm giác có động đậy. Chốc lát một cái đầu “cún con” nhỏ nhỏ thò ra nhìn láo liên xung quanh. Tiếp đó nó nhảy ra ngoài chạy loăng quăng một hồi quanh tàng thư các rồi trở về đứng trước mặt Văn Lục ngẩng đầu lên thần tình mong mỏi kêu “ô ô” một chặp làm Văn Lục bật cười xoa đầu nó: - Nhóc con! Ngươi đúng là một tên tham ngủ nha! Lại muốn ăn hả? Nói đoạn Văn Lục thò tay vào trong người móc ra một viên linh hạch linh thú vương còn sót lại quẳng cho “con cún” nhỏ. Tiểu Nghê nhảy vụt lên cắn lấy viên linh hạch rồi “răng rắc” nhai rau ráu khiến Văn Lục cũng phải sởn gai ốc. Cái tên này ăn linh thạch như ăn cơm vậy, nhẹ nhàng mà khủng bố. Phải biết rằng linh hạch của linh thú và vật cực kỳ cứng rắn, nếu không hấp thu hết lực lượng trong nó thì khó lòng mà phá vỡ nổi. Nhưng là cái tên tiểu Nghê này nhai như nhai kẹo vậy khiến Văn Lục cũng không biết nói sao cho phải. Trong trận chiến chống lại cao thủ tu luyện giả cấp chín viên mãn, tiểu Nghê tung ra một chiêu “Thôn Phệ Thời Không” hoàn toàn thôn phệ toàn bộ mọi thứ “có hại” cho nhóm người Văn Lục. Có lẽ tu vi của tiểu nghê chưa cao cho nên sau khi miễn cưỡng thi triển xong thần thông này lập tức lâm vào ngủ say, mãi cho tới giờ mới tỉnh. Tuy nhiên nếu so với việc nó ngủ say cả năm như lần trước thì xem chừng thời gian ngủ của nó ngày càng ngắn đi. - Đi nào! Chúng ta đi kiếm ít thức ăn cho ngươi! Văn Lục nói xong đứng dậy đủng đỉnh đi ra ngoài tàng thư các. Tiểu Nghê nghe xong cũng hưng phấn chạy vội theo sau, trong miệng còn vẫn nhóp nhép nhai tinh thạch. Qua Đại Việt bách khoa toàn thư Văn Lục cũng biết tới một lĩnh vực khác… đó chính là linh thú. Từ trước khi con người xuất hiện, linh thú đã có mặt trên trái đất. Chỉ khi con người bùng nổ, trở nên mạnh mẽ thì cũng là ngày tàn lụi của linh thú trên trái đất này. Linh thú hiện tại được chia thành năm cấp. Yếu ớt nhất phải kể tới là linh thú phổ thông. Linh thú này có sức mạnh tương đương với tu thuật giả từ cấp một cho tới giữa cấp bốn và cấp năm. Loại thứ hai chính là linh thú vương. Linh thú vương có sức mạnh tương đương với tu thuật giả từ giữa cấp bốn và cấp năm cho tới cấp chín. Loại thứ ba là linh thú hoàng, có sức mạnh tương đương với tu thuật giả từ cấp chín tới cấp mười hai. Loại linh thú hoàng là loại linh thú đã có lĩnh vực và có thần thông đặc trưng của từng loài. Ví dụ như kỹ năng thử triều của linh thú chuột hoàng kim, hay kỹ năng phụ trợ “đại thần lực” của lão trâu hoàng… Loại linh thú thứ năm là loại linh thú cực kỳ kinh khủng. Loại này có sức mạnh tuyệt đối là trên so với tu luyện giả cùng cấp độ chính là linh thú thánh. Linh thú thánh hoàn toàn có khả năng biến hình thành bất cứ hình dạng nào và có thể biến thành hình dạng con người và tu luyện công pháp của con người. Tuy nhiên hầu hết mọi linh thú thánh ít khi biến hình thành hình dáng loài khác, vì theo ý nghĩ của mọi người, chẳng lẽ loài khác tộc lại có thể đẹp hơn tộc mình? Có khi nào bảo con người luôn luôn biến hình thành con rắn không? Hẳn chẳng ai muốn như vậy, tương tự linh thú cũng thế mà thôi. Từ hơn ba ngàn năm trước, linh thú phải đối mặt với sức mạnh tuyệt đối của con người. Cuối cùng linh thú trên trái đất hoặc là bị tiêu diệt hoặc là bị bắt nhốt, chuyển tới giới khác. Lệ Sơn phái cũng có một nơi nhốt linh thú gọi là “Cầm giới thú”. Nơi này là nơi mà các tiền bối Lệ Sơn phái kiến tạo nên để thả vô số những con linh thú từ linh thú vương trở xuống vào trong đó. Thậm chí có một vài linh thú hoàng cũng bị các tiền bối của môn phái này bắt nhốt vào trong. Cầm giới thú cũng là nơi để Lệ Sơn phái định kỳ đưa các đệ tử vào đó tiến hành khảo nghiệm sinh tử. Mục tiêu tìm thức ăn cho tiểu Nghê của Văn Lục cũng chính là nơi này.