Hồn Thuật

Chương 107 : Rời hang sói, rớt vào hang cọp

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 107: Rời hang sói, rớt vào hang cọp Nguồn: Tàng Thư Viện Ngũ Hành Châu mà Văn Lục tuôn ra ước chừng hơn một trăm viên. Tất cả được phân chia đều cho bảy người hắc y nhân đang bị thôi miên. Những viên Ngũ Hành Châu này chui vào trong quần áo của những người này ngay từ lúc lão già còn đang dụng chiêu mà lão hô to gọi nhỏ là “như lai thần chưởng”. Cũng may cho Văn Lục là cái tên cầm đầu cấp tám lúc trước đánh nhau với hắn chỉ có linh hồn đạt cấp bảy mà thôi. Nếu linh hồn của hắn cũng bằng cấp với linh hồn của Văn Lục thì tác dụng thôi miên cực thấp, có lẽ chỉ duy trì được trong khoảng từ ba giây cho tới năm sáu phút tùy theo cường độ tinh thần của người này. Nhưng giờ hắn chỉ cấp bảy thì nhẹ nhàng cho Văn Lục rất nhiều. Ít nhất thời gian diễn ra cuộc chiến rất nhanh, năm phút đã làm nên hàng ngàn vẫn đề rồi, trong khi cấp tám mà thi triển với người cấp bảy thì thời gian chắc chắn lớn hơn nhiều so với năm phút kia. Cho nên Văn Lục không phải thôi miên nhiều lần, tiết kiệm được rất nhiều tinh thần lực. Linh hồn tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực thì phải mất thời gian hồi phục chứ không như lực lượng của "Mầm Thế Giới" có thể lợi dụng ngũ hành vòng tương sinh mà bù vào được cho nên Văn Lục cực kỳ ít sử dụng các kỹ năng hồn thuật. Lúc này lão già đang đứng lơ lửng phía trên cái hố mà lão tạo ra sắc mặt tái nhợt nhìn Văn Lục. Văn Lục cũng không phải là kẻ khù khờ… bao trận chiến sinh tử đã dậy cho hắn biết cách “tận dụng thời cơ” một cách thuần thục. - Lão già… đi gặp diêm vương của ngươi đi…. Một tia tinh thần lực phóng tới hắc y nhân gần lão già nhất, đồng thời hắn cũng khởi vận lực lượng lập tức lùi về phía sau bao bọc cả tổ đội mười hai đang hôn mê và hai ông cháu Lệ Thanh lại. Hắc y nhân được lệnh của Văn Lục liền nhảy bổ lão già lưng còng như muốn lấy thịt đè chết người. Lão già khinh thường hừ lạnh vung tay thành đao chém xuống hắc y nhân: (. - Tưởng ta đuối sức mà diệt nổi ta sao? Ngươi quá mơ mộng rồi nhóc con… “Uỳnh….” Đáp lại lời lão già là gần hai mươi viên Ngũ Hành Châu giấu trong người hắc y nhân phát nổ cộng với tự bạo của tên bịt mặt đó. - Láo toét… nhóc con ngươi… Lão già gầm lên, vụ nổ quá bất ngờ làm lão không kịp phản ứng, vội vã phóng ra pháp bảo tạo thành vòng phòng hộ mới may mắn bảo trụ cái mạng lại được. Nhưng gần hai mươi viên Ngũ Hành Châu và một cú tự bạo của tên hắc y nhân cấp sáu kia quá kinh khủng. Pháp bảo phòng hộ cũng phải vỡ tan sau vụ nổ kinh khủng đó. Thậm chí vụ nổ còn làm lão già te tua, đầu óc rối mù, quần áo sộc sệch. - Ngươi chết chắc rồi ranh con… Lão già thực sự nổi khùng rồi, không ngờ già đầu thế này vẫn còn để ột đứa trẻ ranh lừa gạt. Văn Lục lúc này đã tụ khí bao bọc mọi người bay tuốt ra xa. Đáp lại lời lão già đang gào thét là sáu hắc y nhân và gần một trăm viên Ngũ Hành Châu đã ập tới: - Uỳnh… uỳnh… uỳnh… Vụ nổ cực lớn này đánh thức toàn bộ người dân phạm vi một trăm km xung quanh thánh địa. Trung tâm vụ nổ là một là một hình cầu khổng lồ, bên trong không gian bị xé rách nhộn nhạo. Lão già trừ khi đạt tới cấp mười một mười hai nếu không đừng hòng sống sót nổi. Văn Lục ngửa mặt lên trời cười lớn: - Ha ha… cấp cao sao? Lão già khốn khiếp… dám chơi với anh đây? Ha ha… Phía sau hai ông cháu Lệ Thanh đang ôm nhau run lẩy bẩy nhìn Văn Lục như nhin ác ma. Không ngờ “người được chọn” này lại điên cuồng tới mức độ như vậy. Giờ đừng nói một trăm mét, mà là cả ngàn mét phía đông thánh địa đều bị hủy hoại. Cũng may cuộc chiến diễn ra ở vùng hẻo lánh, xa nhà dân thường chứ nếu không vụ nổ này không biết gây ra thiệt hại tới cỡ nào. Lão Hai nghĩ lại vẫn không khỏi khâm phục tận đáy lòng. Một chiến thuật được vạch ra một cách hoàn hảo. Đầu tiên chính là ột tên hắc y nhân lên để kiểm tra xem lão già lưng còng kia có pháp bảo phòng thủ không, nếu có thì nó mạnh mẽ cỡ nào. Nhưng cái đó không phải là cái quan trọng, quan trọng nhất chính là vụ nổ đầu tiên đó đã làm cho đầu óc của lão già lưng còng trong một khoảng thời gian ngắn “ong ong” mê muội. Nhưng chỉ khoảng thời gian nhỏ nhoi ấy thôi đã tạo cơ hội cho sáu hắc y nhân kia tiến gần lại sát lão già… Hương sát thủ lúc này cũng đã tỉnh. Nàng là người bị thương nhẹ nhất trong sáu người tổ đội số mười hai nên ngay từ vụ nổ đầu tiên đã tỉnh lại từ trong hôn mê, vừa lúc trứng kiến sự bố trí tuyệt hảo của Văn Lục. Hương thở dài… trí tuệ như thế, phản ứng chớp thời cơ như vậy thật kinh khủng. Nàng tự than mình không thể nào bằng được. Hương cũng không biết rằng, Văn Lục chỉ mạnh mẽ về việc nắm bắt tình huống và tận dụng cơ hội. Nhưng về vạch kế hoạch lâu dài thì không hẳn hắn đã giỏi hơn cô nàng sát thủ này. Nhìn bóng lưng đầy uy nghiêm, Hương cảm thấy trong lòng mỗi lúc một loạn. Tim không khỏi gia tốc nhanh hơn bình thường nhiều. “Nội thương làm tim đập nhanh thôi. Ta không có ý… ta chắc chắn không có ý gì”. Hương tự bảo chữa ình, bất quá ánh mắt vẫn không thể rời khỏi bóng lưng với mái tóc xõa buông phiêu vũ trong gió trước mặt. - Nàng tỉnh rồi sao? Có đau lắm không? Văn Lục quay lại nhìn hương nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, bên hông máu thấm đẫm áo. Xem chừng vết thương không nhẹ chút nào. Hương đang nhìn chằm chằm Văn Lục bỗng nhiên hắn quay lại nhìn, hơn nữa lại hỏi một câu đầy quan tâm làm hai má đỏ bừng. Bất quá may là có mặt nạ che đi, nhất là trời tối nên Văn Lục không thể nhìn ra. - Ta còn chịu được. Nói đoạn ngước lên nhìn bộ mặt ỉu xìu của Văn Lục hỏi: - Ngươi đánh thắng rồi… hắn ít nhất cũng phải là cấp chín thượng cấp mà ngươi cũng thắng. Điều này thật kinh khủng… nhưng sao ta thấy mặt ngươi không vui hả “háo sắc”. Văn Lục nhìn về phía cái hố rộng tới một ngàn năm trăm mét đang chứa đầy khí bụi lơ lửng giọng nói đầy tiếc hận: - Nổ to quá làm pháp bảo trên người chúng vỡ hết rồi… Ta lại là con quỷ nghèo mạt rệp… hức… - Ha…hihi… Hương sát thủ nghe Văn Lục nói cười phá lên, làm rung động tới cả vết thương cười nhăn nhó. Không ngờ tên này lại đang tiếc hận vụ nổ không nhỏ đi chút nữa may ra còn sót lại một hai pháp bảo đỉnh cấp. Giờ thì hay rồi, Văn Lục hẳn là kẻ tham bảo nghèo nhất thế gian. - Các vị cười thật vui vẻ a…. Một giọng nói thình lình cất lên phía sau. Văn Lục giật thót mình quay lại nhìn ra phía cái hố, chỉ thấy một người trung niên mặc bộ đồ trắng nổi bật, chắp hai tay sau lưng đứng lơ lửng trên không trung cách mặt hố chừng mười lăm mét. Văn Lục sau khi nhìn thoáng qua thì mặt biến sắc. Văn Lục cảm nhận được lực lượng trong người tên trung niên có khuôn mặt hàm én này cực kỳ kinh khủng. Cấp độ của người này Văn Lục đoán ít nhất phải trên lão già lưng còng vừa rồi. Trên người trung niên tỏa ra uy áp cực kỳ khủng bố, nồng nặc mùi máu tươi. Sát khí vây quanh đỏ sậm, ước chừng giết vô số người mới đạt tới cảnh giới như vậy. - Ngươi là ai? Văn Lục vừa hỏi xong cũng không đợi người trung niên nọ trả lời liền tụ khí bao bọc mọi người bay vút đi. Không biết là địch hay là ta, nhưng mạnh mẽ cỡ này ắt phải đề phòng. Bất quá: - Giờ chạy thì muộn rồi… nhóc con… Văn Lục chưa mang mọi người rời khỏi mặt đất được mười mét đã thấy một lực lượng vô hình từ trên ập xuống làm cả nhóm người đập thẳng xuống mặt đất, lăn lông lốc mấy vòng. Chấn động khiến Na Na và Kiệt Hào tỉnh táo lại lại, tuy nhiên cả người vẫn không thể nhúc nhích được. Vừa tỉnh, Kiệt Hào đã vội nói; - Lão đại… mau tìm chỗ nấp, đợi chút thời gian sẽ có viện binh. Cái lão già còng lọm khọm đáng chết này. Nói đoạn nhìn ra ngoài thì há hốc mồm lắp bắp: - Này… cái lão già kia sao trẻ lại vậy? Kiệt Hào vừa tỉnh dậy nên có lẽ không biết lão già “lọm khọm” mà hắn nói đã “tiêu tùng”, giờ là mọc ra một tên chẳng lọm khọm chút nào… thậm chí còn mạnh mẽ hơn nhiều. - Hắn là ai thế? Kiệt Hào dò hỏi Văn Lục. Người trung niên mặc đồ trắng cũng nghe được lời Kiệt Hào nên mỉm cười nói: - Chàng trai này thật vui tính… ha ha… Hôm nay tâm trạng ta không tệ. Các ngươi lại giúp ta trừ khử cái lão già chướng mắt ấy nên nể tình này ta cho các ngươi chết toàn thây… haha… “Đấu đá nội bộ? Thảo nào tên này ẩn núp cho tới bây giờ mới thò mặt ra.” Kiệt Hào lúc này cũng biết kẻ trước mắt là kẻ địch khủng bố bèn truyền âm ọi người. - Tìm nơi kéo dài thời gian, Vân Trọng và ta đã phóng tiễn cầu cứu, không lâu nữa sẽ có viện binh tới. Lão Hai nãy giờ vẫn run lẩy bẩy như nhớ ra được điều gì lập tức lắp bắp nói; - Phía trái… phải rồi phía trái có một đại trận của thánh địa. Mọi người mau vào trong đó. Ở đó ta thông thuộc nhất định có đủ thời gian để đợi cứu viện. Văn Lục cũng không nghĩ nhiều lập tức nâng mọi người bay vụt vào trong đại trận phía bên trái cách chỗ đứng chừng hơn ba trăm mét. Điều làm Văn Lục kỳ quái là lúc trước bay lên không thì tên mặc đồ trắng kia “đập xuống”. Giờ sao chạy về hướng này hắn lại đứng cười? “Nhất định có điều kỳ quái”. Văn Lục chợt dừng bước trước đại trận không đi vào. Mọi người sốt ruột nhìn hắn đều nghĩ “còn không mau vào, tên kia mà đuổi tới thì mọc cánh cũng không thoát nổi”. Không đợi Văn Lục suy nghĩ nhiều, một lực lượng mạnh mẽ như một cơn sóng thần ập tới đẩy văng cả nhóm Văn Lục vào trong đại trận bao phủ thánh địa Mỹ Sơn của đạo Shiva, đập cả lên mấy cái tháp làm vỡ đổ cả một mảng. Lúc này lão Hai lồm cồm bò dậy nhìn quanh kinh hãi thốt lên: - Không đúng… trời… không đúng… - Đúng cái gì? Kiệt Hào nén đau cố ngóc đầu lên hỏi. Lão Hai khuôn mặt tái nhợt thì thào: - Chúng nó phá trận rồi… chúng nó phá mất rồi. Đây là trận pháp khác… Vừa lúc này tiếng người trung niên cuồng tiếu vang lên. - Ha ha… ta không có ngu ngốc như lão già còng khốn khiếp kia đâu. Nói cho các ngươi hay, cái trận pháp mà các ngươi mong mỏi đã bị hủy từ ba mươi năm trước rồi. Haha… không tự tay giết được các ngươi nhưng dùng đại trận giết các ngươi thì ai phát hiện ra nổi ta… haha… ta quả là một thiên tài… Văn Lục nghe vậy thì ngẩn ra, những người khác nghe thấy thì biến sắc nhìn vào bóng trắng đang từ từ đi trong trận tiến lại gần như đi dạo. - Hắn nói vậy là ý gì? Văn Lục mù mờ không hiểu hỏi. Kiệt Hào trả lời ngay. - Trên mấy người bọn ta có lưu một “đồ án” do các trưởng lão cấp cao lưu vào. Ở trong môn phái cũng lưu trữ một viên ngọc có khắc đồ án như vậy. Đồ án được chia làm hai loại, thấp và cao. Loại cấp thấp chỉ để thông báo sinh tử của các đệ tử. Nếu có đệ tử nào bị chết, lập tức đồ án ở viên ngọc lưu trữ trong môn phái sẽ thông báo cho các trưởng quản biết. Ngoại trừ tác dụng này, đồ án cao cấp lưu trên người bọn ta còn có tác dụng khác chính là “đánh giấu kẻ thù”. - Đánh giấu kẻ thù? - Đúng vậy, khi kẻ nào giết bọn ta chắc chắn trên đầu chúng sẽ có một viên cầu tròn tỏa hào quang đỏ chót lóng lánh rực rỡ cả một vùng. Bất luận ai nhìn thấy hình cầu này lập tức nhận được đầy đủ thông tin rằng kẻ này đã giết ai, giết như thế nào.... Cho dù hắn có chui xuống đất thì viên cầu đỏ trên lưng chừng trời cũng sẽ luôn luôn đi theo tố cáo hắn. Ách… đương nhiên là dân thường không thể nhìn ra được. Văn Lục cau mày… cái tên trung niên giảo hoạt này chắc “nằm vùng” trong đất Đại Việt lâu rồi có lẽ hoàn toàn hiểu rõ vẫn đề này cho nên mới lợi dụng đại trận muốn giết cả nhóm người Văn Lục. Hắn lại có thể phủi tay không liên quan mà thoát nạn. Quả nhiên là cao tay…