10:00 pm
“ Khiết Như..anh có nên..thật sự có nên..làm phiền đến cuộc sống của em,nữa không hả? Rốt cuộc,là có nên hay không? ”
_Haizzzzz, có lẽ..anh nên làm điều này từ sớm,vì tất nhiên,câu trả lời kia,anh hoàn toàn biết được,là như thế nào mà.Thật là..
Thở rõ một hơi,anh tự thuật,những điều trong lòng nghĩ,cánh tay cũng rời dần,nơi cửa phòng vững chãi.
Nếu anh tiếp tục,tức là..khiến mối quan hệ ở hiện tại,càng khó giải quyết hơn,nhưng nếu..vướng mắc vẫn không gỡ ra,thì có lẽ..anh cũng sống không bằng chết.
*Cộp*
Thấp thoáng hình bóng ai,người con trai ở phía sau lắc đầu,muốn tìm người ta,lại đến vào lúc này? Anh tự hỏi,người con trai kia,là ngốc,hay giả vờ thành ngốc?
_Vũ Khải Nguyên,mày đang làm gì vậy hả?-Bối rối quay lại anh,ngay tức thì,Nike chỉ biết cười gượng,anh quá lộ liễu rồi hay sao? Hay thực tế,vận mệnh tùy người nắm? Bước chậm rãi lại Nike,anh in sâu một nụ cười nửa miệng,rất muốn nói dễ nghe,nhưng lại không làm được_Người ta đã ngủ rồi,mày còn muốn gặp hay sao? Hơn nữa, người gây ra chuyện,luôn luôn.. là người chịu thiệt thòi nhất,đúng là đúng,còn sai..mãi mãi vẫn là sai. Nike! Mày nói xem,có đúng không?-Nhìn thẳng vào Korean,làn môi Nike,ẩn lên chút gượng gạo,ừ anh cười,nhưng chưa bao giờ là thật!
______________________
07:00 am
_Tạm biệt ba,con sẽ thường xuyên đến thăm ba-Tựa lưng vào nơi xe,đôi mày anh cau lại,chỉ nói tạm biệt,sao lại lâu vậy chứ? Rõ tiếng cười khì,người đàn ông nhìn vào nó gật đầu,cô con gái ngây ngô này,quả thật rất đáng yêu_Khiết Như phải trở về đây,không nói chuyện với ba nữa,nếu không..sẽ có người càm ràm con cho coi-Trầm lặng hơn bao giờ,anh đi thẳng đến nơi nó trừng mắt,có anh ở đây,còn dám lớn tiếng than phiền!
_Korean,bây giờ..bác giao con gái của bác lại cho cháu,nếu con bé xảy ra bất cứ vấn đề gì,bác sẽ không tha cho cháu,đã rõ chưa hả?-Quay mặt sang Korean,nó lè lưỡi trêu chọc,riêng ai kia,chỉ lẳng lặng gật đầu_Được rồi, con mau theo anh về,nhớ là..phải ngoan ngoãn như ở đây,có biết không?-Đưa mắt nhìn ai kia,anh cất tiếng cười khẩy,ngoan ngoãn? Với người như nó sao?
_Dạ ba! Khiết Như biết mà,nhất định,con sẽ ngoan ngoãn,hơn nữa,còn là rất rất ngoan!
Khẳng định vô số từ,nó như khiêu khích người bên cạnh,ánh mắt biến kì,đặt nơi cô gái nhỏ!
“ Đồng Khiết Như, là do em nói ”
_Bác trai, bác không cần lo lắng,con bé cứng đầu này,cháu nhất định,sẽ dạy dỗ tốt,cho nên..-Khựng lại một giây,anh đưa tay choàng qua cổ nó nhướng mày,độ nghiêng mỹ miều,lấn át tầm nhìn nhỏ_Này nhóc,em nói ngoan ngoãn,thì phải làm được cho tôi,nếu không..cả ba của em,tôi cũng sẽ không nể mặt,rõ chưa hả?-Im lặng trước lời anh,nó chôn sâu vào đôi mắt thu hút,chết tiệt,anh ta rất đẹp trai,cả mùi hương,cũng khiến nó suy sụp,phải chăng,nó có bệnh trong người?
Quan sát cảnh tượng kia,người đàn ông chỉ biết lắc lắc đầu,hai đứa trẻ này,xem ông là không khí hay sao?
_Tôi không muốn nói chuyện với anh,tôi phải trở về đây!
Lúng túng gạt tay anh,con người kia bước vào xe một mạch,tâm trạng bần thần,lý trí dần rối loạn. Nó không thích Korean,tuyệt đối không thích anh!
_Korean, Khiết Như,con bé..
_Cháu hiểu,cũng sẽ cố gắng,làm tốt nhiệm vụ của mình,cho nên..bác không cần phải lo lắng,mọi chuyện,cứ để cháu lo liệu-Cắt ngang lời ông,anh nói rõ từng chữ,giọng nói bỗng trầm,tĩnh lặng trong vô tận_Được rồi,cháu phải đưa con nhóc đó về,khi rảnh,cháu sẽ đưa con bé đến thăm bác-Gật đầu nhìn ai kia,ông kèm theo một nụ cười,đáp lại cái gật đầu,anh quay người cất vội.
*Cạch*
Ngồi vào trong xe,anh quay sang nó chau mày,phút chốc bất ngờ,nghiêng người về đối diện.Áp sát gần người anh,cô gái nhỏ tròn mắt,tên điên này? Chưa uống thuốc hay sao?
_Korean..anh..
_Có muốn.. tôi thắt dây an toàn cho em không hả? Đồ hậu đậu?
_________________________
*Cộp*
_ Sao mình lại..dừng lại ở đây chứ? Rốt cuộc,mình bị sao vậy hả?
Hướng mắt về phía phòng,nó đâm ra khó hiểu,rốt cuộc,tại sao lại đứng trước phòng của Nike? Nó và anh,đâu có gì để nói,ngoài hận thù,thì không còn gì khác!
Thở rõ một hơi dài,con người kia,bắt đầu xoay người vội,nhưng thứ cùng vang,buộc nó phải quay đầu.
*Cạch*
Bắt gặp khuôn mặt nhau,cả hai như chết lặng,người thì bất ngờ,kẻ thì tĩnh mịch. Nhìn vào hành lý trong tay Nike,nó không nói gì,chung quy là im lặng,về phía anh,lại cố gắng mỉm cười.
_Khiết Như, em đến tiễn anh sao?-Dọc tim có chút đau,anh di chuyển,từng bước chân đến vội,nơi khóe mi,đang che giấu ẩn tình_Sao hả? Vui đến không nói nên lời hay sao? Anh rời khỏi,có lẽ..sẽ giải quyết được vấn đề hiện tại,nói anh biết,em có vui không?-Đặt tầm mắt ở nơi Nike,nó im lặng như không thể cất,anh ta sẽ rời khỏi,nhưng là..đi đến đâu? Hít thở thật sâu,anh cố gắng mỉm cười,không gian bao trùm,bầu không khí ngột ngạt. Cứ nhìn sâu vào đôi mắt một người,anh lại tăng thêm phần yếu đuối,cả đời kiêu ngạo,cớ gì,sụp đổ trước một người?_Được rồi,anh phải đi đây,có thể..rất lâu mới trở về,trong thời gian này,không gặp anh,em đừng có nhớ anh đó-Biểu hiện sự vui tươi,người con trai,trước mặt ai quay vội,cổ họng anh nghẹn dần,đường tim đau tột độ.Cuối cùng,nó cũng không giữ chân anh!
Người đứng sau,mãi mãi là đứng sau,dù đứng trước,cũng sẽ không thành trước.
...
P/s: Sau một thời gian mất tích,ta cũng đã quay trở lại:3 Sorry các bạn độc giả yêu dấu nhiều nhiều.. Vì đã ra chap trễ.. ( lý do: Do lịch trình đi chơi quá nhiều..kèm theo phần lôi kéo của chúng bạn.. Nên ta cứ bỏ bê truyện.. Ahihi)!!
Chốt: Mong m.n đừng bơ truyện của Như Kỳ:D
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
21 chương
24 chương
27 chương
12 chương
23 chương
48 chương