_Korean,nếu anh là con gái,chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi,đúng hông?-Chống hai lên bàn,cô gái nhỏ ngây ngô cất vội,riêng về phần anh,chỉ lẳng lặng chau mày.Kiếp này,anh đã quá phiền phức khi nhiều người theo đuổi,còn muốn,mình trở thành một mỹ nữ hay sao? Hình phạt oái oăm nhất trên đời này,anh e rằng,chỉ có một mình nó_Chị gái, có muốn uống sữa không? Hả?-Như sét đánh ngang tai,anh nhìn nó trừng mắt,nếu không phải vì Zack,anh đâu ra thế này!
*1 tiếng trước*
_Cái gì? Làm chị gái của em một tuần?-Bịt kín hai tai,nó nhăn nhó nhìn hai người đối diện,chỉ là làm chị gái thôi mà,có cần căng thẳng vậy không?_Đồng Khiết Như, em không thấy mình quá đáng hả? Dù chỉ một giây, tôi cũng không đồng ý-Mím chặt đôi môi, nó cúi mặt im lặng, hình phạt này rất đáng yêu, quá đáng ở chỗ nào?
_Được thôi, nếu Korean không đồng ý,cũng không sao, anh sẽ làm chị gái của em, được chứ?-Nắm bắt tình hình, Zack lên tiếng nhượng bộ, mỗi bước chân, cũng chạm đến nhanh dần_Khiết Như, không được như vậy, em không biết, khi em buồn, sẽ có rất nhiều người, lo lắng và không vui hay sao?-Khụy gối xuống bên cạnh ai,Zack đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc, hành động dịu dàng, khiến người phía sau khó chịu.Ngẩng mặt lên nhìn anh, nó cười tươi, chìa ra ngón tay út_Muốn anh móc ngéo mới tin à? Em đúng là..-Cau mày một giây, anh vui vẻ chơi trò chơi móc ngéo, riêng kẻ đứng nhìn, chỉ lẳng lặng chau mày. Rõ ràng, Zack đang cố thị uy với anh,nếu vậy,anh cũng muốn đấu thử!
Đi nhanh về phía ai kia, anh đưa tay kéo nó đứng ngay dậy, nụ cười trêu đùa, vẫn ẩn náu bên cạnh!
_Chỉ là chị gái thôi sao?
_Tôi không hiểu ý của anh!
Nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt ngây ngô,anh bất giác cười mỉm, thật là..chỉ là chị gái thôi sao?
_Được, tôi đồng ý làm chị gái theo hình phạt mà em vừa đưa ra-Cho nó áp sát gần người mình,anh cúi xuống ghé sát vào cạnh tai,cười khẽ_Khiết Như, nếu em muốn như vậy, tôi sẽ làm theo, nhưng mà..tôi sẽ vận dụng tất cả bản năng của một người chị gái,để yêu thương và chăm sóc em gái mình,cho nên..một số hành động thân mật, e rằng..không tránh khỏi-Nghe rõ tiếng cười anh, nó nhanh chóng gạt vội, con người này, rốt cuộc là sao? Anh ta có thể hét lên,chỉ vì một hình phạt nho nhỏ,nhưng sau đó, lại nhất mực bằng lòng???
_Tôi..
_Hạo tổng, Phó thiếu gia, Tiêu tiểu thư, chủ tịch có lệnh, mời ba người vào dùng cơm!
Cắt ngang cuộc đan xen, cô quản gia cất vội, quay lại nhìn Amia, nó vui vẻ gật đầu.
*Trở về thực tại*
Đóng vội laptop trên bàn,anh đứng dậy bước đến trước mặt nó,mỗi bước chân,phá vỡ vật cản đường. Từ từ đứng dậy đối diện anh,nó tự động buông vội ly sữa nóng,tên điên này,lại phản đối nữa sao?
_A!-Giữ chặt hai bên tay,Korean khiến nó phải giật mình,cánh môi đỏ mềm,ẩn lên nụ cười nhẹ_Korean..ở đây là..
_Tôi biết-Anh khẳng định,sau đó thu hẹp khoảng cách gần,bàn tay trắng ngần,lại chạm ngay vào khuôn mặt_Tôi biết,ở đây là nhà của ba em,tôi cũng biết,nếu tôi làm gì con gái ông ấy,thì lúc đó,không những ông ấy,mà còn rất nhiều người khác,không tha thứ cho tôi,cho nên..tôi tự biết cân nhắc.Em không cần phải sợ hãi,cũng không cần phải dè chừng tôi,vì..trước hay sau,em cũng sẽ,là một người tôi thích.Tôi bỏ mặc,tôi không quan tâm,người em thích là Shyz hay là ai khác,tôi chỉ quan tâm,em là người tôi thích,là người..tôi rất thích-Nhấn mạnh năm từ sau,anh đưa tay kéo nó về phía mình,di chuyển lên đỉnh đầu,bàn tay người vuốt nhẹ_Khiết Như, hình phạt này..không vui đâu,tôi không muốn..làm chị gái bất đắc dĩ của em,em hiểu không hả?-Đặt ở vòng eo anh,nó cố gắng đẩy ra,nhưng trớ trêu,duyên phận người sắp đặt.
Từng nhịp tim,lay động được hình thành,cô gái nhỏ từ từ buông xuôi vội,dù nó có cố,cũng sẽ không thoát khỏi anh.
Em phải đi đến nơi đâu để thấy con tim được bình yên?
Em phải học đến bao lâu thì mới quên đi được niềm đau?
Phải yêu hết con tim mới thấu đôi ta,cần nhau thế nào?
Hay cuối cùng..chỉ có em yêu anh thật lòng?
Ai từng đi dưới cơn mưa khóc hết nỗi đau vào trong mưa?
Ai từng thức trắng đêm thâu để cố quên đi những ngày xưa?
Từng là tất cả của nhau,đến hôm nay..chỉ còn nỗi đau
Đến cuối cùng,hai chúng ta vẫn phải xa nhau..
_Là nhạc chuông điện thoại của em sao? Nghe cũng hay đó-Buông vội nó ra,anh cúi người xuống lấy điện thoại,cái tên trong danh bạ,khiến anh phải bật cười_Của em-Lạnh lùng trao cho ai,anh bước đi về nơi vị trí cũ,ánh mắt hững hờ,vẫn đang cố biểu hiện.Cầm chặt điện thoại trong tay,nó nhanh chóng bắt máy,người bên đầu dây,đang than ngắn thở dài.
_Làm gì lâu bắt máy vậy hả?-Nhìn vào người con trai,nó vội vàng quay sang phía khác,giọng Anny,lại tiếp tục cất trầm_Nè..mày đang ở nhà của ông ấy với hai tên nguy hiểm đó sao? Có cần tao đến bảo vệ không?-Khẽ đưa mắt xuống đồng hồ,ngay tức khắc nó trầm hẳn,trời cũng vào tối,có lẽ..nên ở lại đây!
_Không cần, tao tự biết lo liệu mà,hơn nữa..-Khựng lại một giây,con người kia quay lại anh cười cười_Có ba tao ở đây,tao không tin,có người không nể mặt-Ngước mắt lên nhìn ai,anh cười khẩy một tiếng,đồ ngốc,nó nghĩ,anh không dám làm gì sao?_A!-Giật lấy điện thoại từ tay ai,Korean khẽ nhướng mày,riêng phần nó,đang khó coi tột độ_ Anh..trả điện thoại lại cho tôi,mau lên-Giữ chặt hơn bao giờ,anh đưa đến cạnh nơi tai cười mỉm,thật là..vẫn cứ lo nhiều chuyện!
_Anny, cô lo lắng thái quá rồi, nếu đã rảnh như vậy,cô nên..làm tốt nghĩa vụ một người bạn gái của mình,với EB.Về bạn thân của cô,tôi chắc chắn sẽ đối tốt,được chứ?
____________________
_Ơ..Nè..Korean..Anh..-Đưa mắt vào màn hình,miệng Anny méo xệch,cô lo lắng cho bạn thân,thì có tội hay sao?_Cái tên chết tiệt như anh,nếu tôi không lo lắng,thì đâu có dọn đến nhà anh chứ! Dù thế nào đi nữa,tôi cũng không bỏ cuộc.Hãy chờ đấy-Hừ rõ một hơi,cô ngó nghiêng vào trong,hình như,EB đang bận thì phải? Đúng lúc..cô có thể chùn_EB, em có chuyện phải đi,không thể ở lại gặp ba mẹ anh,cho nên..em đi đây-Lấy vội balô,cô rón rén rời khỏi,cuộc ra mắt này,xem như..cô là người thất hứa!
_Này Anny,em..
Hướng mắt nhìn theo,EB khẽ lắc đầu,cô bạn gái của anh,bao giờ mới trưởng thành đây?_Phong Vũ Di, hôm nay,anh tuyệt đối không để em trốn thoát-Khẳng định một câu,anh nhanh chóng gọi cho ai đó,gương mặt rạng ngời,pha lẫn nụ cười nhẹ.
_____________________
“ Thật là.. Hai cái tên này, khi không có nhã hứng,đưa mình đi công viên dạo hay sao? Chắc chắn trong chuyện này có vấn đề ”
Xen giữa hai chàng trai,nó đưa mắt nhìn từng người trầm lặng,một tên lạnh lùng và một tên khó tính,cứ cho rằng họ không có điểm chung,nhưng hóa ra,vẫn có điểm đồng nhất!
Đó là..sự im lặng đến đáng sợ,song,lại nói nhiều đến rùng mình,cũng có lúc,mỉm cười như những đứa trẻ,phút trầm lặng và xao lãng không lời!
_Dừng lại làm gì? Mau đi tiếp đi chứ-Giật mình nhìn anh,nó bất giác đứng hình,tiếng dừng chân rất nhẹ,anh ta cũng nghe rõ hay sao?_Chân em có vấn đề gì sao? Hả?-Đặt mắt xuống đôi chân,nó ngước lên lắc đầu,chân nó rất tốt,có vấn đề gì chứ?_Nếu không có vấn đề gì,thì mau lên,tôi không thích,những con người chậm chạp,đặc biệt..là em đó-Trừng mắt nhìn Korean,gương mặt nó biến dạng,riêng phần Zack,chỉ lẳng lặng lắc đầu.
_Được rồi! Korean không thích những con người chậm chạp,nhưng mà..anh lại rất thích những con người chậm chạp,vì chậm chạp,là cẩn thận mà,đúng không?
Tiến đến gần nó hơn,Zack đưa tay xoa nhẹ đầu,hành động dịu dàng,khiến ai kia khó chịu.
Nếu không phải vì EB đã nhờ,anh cũng đâu cần,phải mang theo một bóng đèn,cả ngôn từ thốt ra,cũng rõ phần khiêu chiến!
“... ”
_______________________
_Sao chứ? Đã ra ngoài rồi sao?-Hướng mắt vào Anny,cô quản gia gật đầu,riêng về phía cô,lại phát điên tột độ_Thật là..-Thở ra một hơi,cô khẽ xoay người,thoáng chút đứng hình,với người đang cười mỉm. Anh ấy...???
_Phong Vũ Di, mau lên, đi gặp ba mẹ của anh!
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
21 chương
24 chương
27 chương
12 chương
23 chương
48 chương