Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Chương 54
Viên Thuật ngồi trên lưng ngựa, thần sắc âm trầm, lông mày nhíu chặt, sau lưng Viên Thuật, Kim Thượng, Khoái Lương, Lý Nghiêm cùng các võ tướng xếp thành hình chữ nhất, đằng sau, hai ngàn Hán quân bộ tốt từ từ dàn ra, tinh kỳ phất phới, sát khí cuồn cuộn. Trên khoảng đất trống trước trận tiền của Hán quân, hai ngàn con chiến mã phơi thây đương trường, mùi máu nồng nặc ngửi thấy đã muốn mửa ra.
" Hà …… thật sự là thất sách.
" Viên Thuật thở ra một hơi thật dài, tay bóp trán phẫn hận nói: " Mã Dược, dám giết chiến mã của ta, đáng ghét, thiệt là đáng ghét!
"" Báo ……
"Viên Thuật vừa nói xong, tiền phương liền có một gã thám mã phi nhanh đến.
" Báo tướng quân, Viên Dận tướng quân đã kích phá lưu khấu kỵ quân, nay đang cùng Trương Huân tướng quân hợp binh một chỗ, huy sư bôn tập Uyển thành.
"Viên Thuật sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: " Lưu khấu chỉ có 200 gã kỵ binh, đến bây giờ mới kích phá sao?
"Kim Thượng cũng biến sắc, thất thanh nói: " Lấy 1000 Hán quân tinh kỵ, lại phí mất mấy canh giờ mới kích phá được 200 lưu khấu kỵ binh ít ỏi! Điều này ……
"Khoái Lương nói: " Tướng quân, Tám Trăm Lưu Khấu bất đồng với Hoàng Cân tặc khấu trước đây, tặc chúng phần lớn đều là tinh tráng, đều là hãn bất nguy tử (hung hãn không sợ chết), không thể khinh thường được.
"" Báo ……
" Bạn đang xem tại TruyệnFULL. vn - www.
TruyệnFULL. vnKhoái Lương vừa nói xong, lại có một gã thám mã phi nhanh đến, chạy đến trước mặt Viên Thuật phiên thân xuống ngựa, quỳ giữa bụi bặm báo.
" Báo tướng quân, Tôn Kiên tướng quân cùng tặc tù Mã Dược giao chiến bất lợi, thân thụ trọng thương.
"Viên Thuật cực kỳ thất kinh, thiếu chút nữa là từ lưng ngựa ngã xuống, may mắn Lý Nghiêm nhanh tay lẹ mắt, thúc ngựa tiến lên đỡ lấy. Không riêng gì Viên Thuật cả kinh, chúng võ tướng đứng sau Kim Thượng vốn biết Tôn Kiên vũ dũng hơn người khi nghe xong cũng thất sắc, toàn bộ đều lộ vẻ chấn kinh.
Viên Thuật phải thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, anh mắt như sói nhìn chằm chằm thám mã, dư tợn hét: " Lập lại lần nữa!
"Thám mã nọ nói: " Tướng quân, Tôn kiên tướng quân cùng tặc tù Mã Dược giao chiến bất lợi, thân thụ trọng thương.
"Viên Thuật ánh mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, hét lên: "Tôn Kiên, chính là Giang Đông mãnh hổ, tặc tù Mã Dược làm sao là đối thủ được!? Thứ gây rối loạn quân tâm, người đâu, lôi xuống chém cho ta!
"Thám mã kinh hãi nói: " Tướng quân tha mạng, tiểu nhân bẩm báo hoàn toàn là sự thật.
"Viên Thuật hét lớn: " Chớ có nhiều lời, tả hữu lôi xuống chém hét cho ta!
"Khoái Lương đang muốn khuyên cản, đột nhiên lại có sở ngộ, quay đầu nhìn thấy phía sau chúng võ tướng đều chấn kinh thất sắc, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, bất quá hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại.………………………………………
Phía đông Uyển thành 30 dặm, bên bờ sông Bạch Thủy.50 chiếc bè gỗ xếp thành hình chữ nhất, mỗi chiếc bè gỗ chở hơn mười tên lưu khấu, đang súc thế chờ xuất phát. Tại lúc Tám Trăm Lưu Khấu từ bờ tây vượt sông Bạch Thủy, công chiếm Uyển thành, Mã Dược từng cho người chế tạo bè gỗ, sau khi qua sông cũng không có bỏ đi, mà lệnh cho người bí mật giấu trong bụi rậm ở bên bờ sông, không nghĩ đến hôm nay quả thực lấy ra dụng đến.
Bờ tây Bạch Thủy, một thanh đại kỳ đang đón gió tung bay, trên thêu bốn chữ đỏ " Tám Trăm Lưu Khấu", phía dưới đại kỳ, Bùi Nguyên Thiệu cùng Mã Dược sóng vai đứng thẳng.
" Lão Bùi, bách tính đều kiếp trì đi rồi chứ?
"Bùi Nguyên Thiệu hiên ngang đáp: " Bá Tề yên tâm, đều kiếp trì đi rồi, khoảng 800 người, đều mặc Hán quân y giáp, nếu không lại gần xem xét tử tế, tuyệt không có sơ hở.
"" Ừm.
" Mã Dược gật đầu, trầm giọng nói: " Ngươi bên người chỉ có trăm huynh đệ, phải cẩn thận một chút, nhớ không được chạy kẻo đám dân chúng tạo ra sơ hở, lại phải đem thanh thế làm lớn lên, tạo thành giả tượng là Tám Trăm Lưu Khấu nam hạ theo dọc bờ sông Bạch Thủy. Bất quá, phàm việc gì cũng lấy bảo tồn lực lượng làm trọng, nếu không thể tránh, hãy quyết định bỏ dân chúng chuyển tiến thật nhanh, tiến lên phía bắc hội họp cùng đại đội nhân mã.
"Bùi Nguyên Thiệu nói: " Xin đại đầu lĩnh yên tâm, Bùi Nguyên Thiệu đã hiểu.
"Mã Dược vung tay lên, nghiêm giọng nói: " Hảo, xuất phát!
"Bùi Nguyên Thiệu ánh mắt ngưng trọng, đem đại kỳ vác lên vai, xoay người qua chỗ khác há họng hét lớn: " Các huynh đệ, canh chừng dân chúng tử tế cho ta, tuyệt không để tên nào tẩu thoát, lên đường ……
"Dưới sự dẫn đường của tinh kỳ, Bùi Nguyên Thiệu suất hơn trăm tên lưu khấu áp giải tám trăm tên dân chúng dọc theo bờ tây Bạch Thủy hạo hạo đãng đãng theo hướng nam rời đi, đội ngũ gần ngàn người ở bên bờ sông lưu lại một mảnh dấu chân tạp loạn, những dấu chân này từ Uyển thành kéo dài đến, đến Bạch Thủy thì ra xuống phía nam, dưới bàn chân của nhóm người Bùi Nguyên Thiệu lại được kéo dài thêm.
Mã Dược túng thân nhảy lên một cái bè gỗ cuối cùng, đang muốn hạ lệnh ngược dòng bắc thượng thì chợt nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ bờ tây vang lên, kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một gã kỵ binh toàn thân đầy máu, giẫm trên trời chiều phóng nhanh đến, Quản Hợi ánh mắt lợi hại, từ xa đã nhìn thấy rõ, đại hỉ nói: " Chu Thương! Đại đầu lĩnh, là gã Chu Thương, gã chưa chết, ha ha ……
"Trong tiếng cười vang của Quản Hợi, kỵ binh nọ đã chạy lại gần, quả thực chính là Chu Thương.
Mã Dược đại hỉ, lại từ bè gỗ nhảy ngược lên bờ, trong tíc tắc Chu Thương đã chạy đến, phi thân nhảy xuống ngựa, quỳ xuống nức nở nói: " Đại đầu lĩnh, các huynh đệ…… chết sạch cả rồi!
"Mã Dược thần sắc trở nên lạnh lẽo, trong lòng đồng dạng cũng rét lạnh mà thầm nghĩ, nếu thân làm lưu khấu cùng Hán quân của toàn bộ Đại Hán đế quốc đối địch, người chết tất nhiên khó tránh khỏi! Lấy cái chết của 200 lưu khấu kỵ binh, đổi lấy sinh tồn của 800 lưu khấu, Mã Dược cho rằng hoàn toàn đáng giá.
Mã Dược đem Chu Thương từ dưới đất đỡ dậy, trầm giọng khuyên nhủ: " Chu Thương, mất đều là hảo huynh đệ của chúng ta, bọn họ mất ta và người đều đau lòng! Bất quá bây giờ chúng ta không phải lúc để thương tâm, chúng ta phải tranh thủ thời gian nhảy ra khỏi vòng vây của Hán quân, biến mất khỏi tầm mắt của Hán quân, sau đó quay lại đánh cho chúng trở tay không kịp, báo thù cho các huynh đệ đã chết.
"Chu Thương đứng thẳng lưng lại, trong mắt tràn đầy sát khí, trầm giọng nói: " Đúng, giết sạch đám Hán quân đó, báo thù cho các huynh đệ đã chết!
"Vỗ lên vai Chu Thương một cái, Mã Dược hét lớn: " Lên đường!
"………………………………………
Viên Thuật khai tiến đại quân đến Tây Ngạc cách Uyển thành 30 dặm, dưới sự khuyên ngăn cật lực của Khoái Lương và Lý Nghiêm, bèn dừng lại hạ trại, không tiến vào trú ở Uyển thành. Trước khi Viên Thuật tiến đến Tây Ngạc, Viên Dận cùng Chu Huân suất 2000 quân đã thuận lợi đoạt lấy Uyển thành, bất quá lúc này Uyển thành đã trở thành một tòa thành trống, không hề thấy bóng dáng của một tên lưu khấu nào.
Tôn Kiên trọng thương hôn mê cũng đã được đưa đến Viên Thuật đại doanh, cho lang trung trong quân tiến hành cứu trị,Nhìn thấy lang trung bôi thuốc lên vết thương cho Tôn Kiên, chờ băng bó xong, Viên Thuật mới thở phào một hơi, quan tâm hỏi: " Tiên sinh, Văn Đài thương thế như thế nào?
"Tổ Mậu tứ tướng vẫn túc trực bên cạnh Tôn Kiên cũng đồng thời khẩn trương nhìn lang trung.
Lang trung vuốt nhẹ hàm râu, chỉ cười khổ nói: " Tôn tướng quân vết thương trên vai tuy nặng, nhưng chỉ là vết thương da thịt, cũng có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng lo chính là hai mắt, không biết là vật gì gây ra thương thế, chỉ sợ sẽ không nhìn thấy được nữa.
Bốn người Tổ Mậu sau khi cứu Tôn Kiên, lấy nước tẩy rửa bột vôi trên mặt Tôn Kiên, bốn tên mãng hán này lại không hề biết đó là vôi sống, cùng không biết chúng tác hại thế nào, cho nên trong quá trình thanh tẩy lại làm cho vết thương của Tôn Kiên càng thêm trầm trọng. Lúc này lang trung hỏi đến, bọn họ lại cũng không biết đó là vật gì.
Viên Thuật lông mày lập tức nhíu chặt lại, nếu như Tôn Kiên hai mắt mất minh, vậy mãnh hổ không phải trở thành hạt hổ (hổ mù) sao? Còn có thể sót lại được mấy phần hổ uy đây? Nhưng lúc ấy cũng ân cần nói: " Mong rằng tiên sinh tận tâm cứu trị, nhất định phải bảo toàn hai mắt của Văn Đài.
"Lang trung nói: " Tại hạ sẽ cố gắng hết sức, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào cũng chỉ có thể xem tạo hóa của Tôn tướng quân thôi.
"Viên Thuật u uất thở dài, khởi thân rời khỏi doanh trướng Tôn Kiên, chợt thấy Lý Nghiêm vội vàng tiến đến.
" Tướng quân, có hành tung của Tám Trăm Lưu Khấu rồi.
"" Hả?
" Viên Thuật thần sắc rung lên, trầm giọng nói: " Lập tức mòi Nguyên Hưu tiên sinh, Tử Nhu tiên sinh đến đại doanh nghị sự.
"" Tuân mệnh, tướng quân.
"Lát sau, Kim Thượng, Khoái Lương theo lời đến Viên Thuật đại doanh, sau khi nghe xong Lý Nghiêm bẩm báo, hai người đồng thời rơi vào trầm tư. Viên Thuật trong mắt hiên lên một tia lạnh sắc âm trầm, hỏi Lý Nghiêm: " Chính Phương, đã tra thám cẩn thận chưa?
"Lý Nghiêm đáp: " Binh sĩ hồi báo, lúc ấy mặc dù sắc trời đã tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên thanh đại kỳ đó đích xác thêu chư Tám Trăm Lưu Khấu, tặc khấu có khoảng ngàn người, chính là lưu khấu chư không sai được, hơn nữa Tám Trăm Lưu Khấu từ Uyển thành theo đường phía đông rời đi, đến Bạch Thủy thì dừng lại, chuyển đường xuống phía nam, dấu chân lưu lại trên tuyết rõ ràng, chưa từng có việc phân binh.
Viên Thuật nói: " Nói vậy Tám Trăm Lưu Khấu nạm hạ là không thể nào sai rồi.
"Kim Thượng thở dài nói: " Trận chiến ở Trĩ huyện, vốn có thể nhất cử cầm sát tặc tù Mã Dược, tướng quân làm mất cơ hội rồi.
"Viên Thuật trong mắt hiên lên vẻ không vui, lập tức a a cười nói: " Trận chiến Trĩ huyện, bổn tướng tính toán không chu đáo làm mất thời cơ, thật sự là xấu hổ, vậy không biết Nguyên Hưu có lương sách nào cứu vãn không?
"Kim Thượng nói: " Kế duy nhất hiện nay là lấy kỵ binh của Viên Dận tướng quân theo đuôi truy kích, không cho Tám Trăm Lưu Khấu cơ hội thở dốc, đợi tặc khấu người ngựa mệt mỏi, tướng quân lúc ấy suất tinh binh tiến đanh, tất nhất cử khả phá.
"Lời của Kim Thượng vừa nói ra, Khoái Lương lại càng nhíu chặt chân mày, Lý Nghiêm tuổi trẻ khí thịnh càng không nhịn được phản bác: " Kim đại nhân lời ấy không đúng rồi, phía nam Uyển thành địa hình sông núi trùng điệp, không tiện cho chiến mã phi hành, lấy kỵ quân đuổi theo ngược lại chỉ sợ bất lợi, không bằng bắt chước lưu khấu, lấy ngàn tinh nhuệ quan quân khinh trang tật tiến, theo đuôi truy kích.
"
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
12 chương
12 chương
30 chương
41 chương
22 chương
1328 chương