Editor: Tâm Thường Lạc Cũng không biết ngủ bao lâu, Cận Tử Kỳ bị một tràng âm thanh ầm ỹ đánh thức. Thời điểm cô vừa mở mắt ra, trong đầu còn chóng mặt vòng vòng, không biết người ở chỗ nào. Nhưng đột nhiên, một giọng nói tục tằng mà có chút quen thuộc xuyên qua kích thích ý thức mơ hồ của cô: "Mau đuổi theo, một tên đàn ông mang theo một phụ nữ có thai làm sao chạy xa được? Phải nhanh chóng tìm được bọn chúng!"      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy trái tim giống như bị một đôi tay vô hình nắm thật chặt. Sau đó, có bàn tay lớn khô ráo ấm áp bưng kín miệng cô khi cô khẽ hé miệng, hơi thở ẩm nóng phun ở bên tai cô, cô khẽ nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn ở sát bên cạnh mình, đôi con ngươi đen bóng sáng ngời làm cô buông lỏng xuống. "Lão đại yên tâm, trên ngọn núi này căn bản không có người ở, tín hiệu lại không tốt, bọn chúng có chạy đằng trời!" "Đúng rồi, lão đại, vừa rồi những người áo đen kia lên núi kia lai lịch ra sao? Chẳng lẽ là phía trên lại phái thêm người? Có lẽ nào cứ như vậy không tin hiệu suất làm việc của mấy anh em mình sao? Nếu đã như vậy, lúc trước cần gì phải mời chúng ta đến..."      "Mày câm miệng ngay cho tao đi! Hiện tại muốn đổi ý cũng không kịp rồi, đám người kia ở phía sau ngó chừng, một không vui liền cho mày một viên đạn, đừng nói nhảm, vẫn là nhanh chóng tìm người đi!" Đám bắt cóc cũng không phát hiện họ đang trốn dưới sườn núi, bọn chúng lục soát ở chung quanh một lần, mấy cái bóng đen cao lớn lúc ẩn lúc hiện trên mặt đất chỗ Cận Tử Kỳ đang trốn, giống như ma quỷ đêm khuya lấy mạng. "Mẹ kiếp, cứ hết đứa này đến đứa khác đều chạy mất!" "Đừng oán trách, vẫn là mau đuổi theo đi..." Đám bắt cóc thương lượng một chút, chia những người liên can làm mấy đường tiếp tục hướng về phía trước mà đuổi theo. Rất nhanh, tiếng ầm ỹ và tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ, Tống Kỳ Diễn trước thò đầu ra nhìn nhìn, sau khi xác định đám bắt cóc đã đi xa, mới dám kéo Cận Tử Kỳ đi ra, hướng đến phía mà không có tên bắt cóc nào truy lùng mà chạy trốn. Trước đó nghỉ ngơi thể lực cũng đã khôi phục một chút, tinh thần cũng không còn uể oải, Cận Tử Kỳ ngoại trừ hô hấp có gấp gáp một chút, trên chân vẫn miễn cưỡng có thể đuổi kịp tốc độ của Tống Kỳ Diễn.      Nhưng hai người chạy thật lâu, đường lại càng ngày càng dốc, cũng càng ngày càng khó đi, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên hiểu được tại sao những tên bắt cóc kia không truy lùng phía bên này.... Vì bên này là phương hướng lên núi, quả thực là tự mình ép mình vào con đường chết! Trên núi cây cối nhiều, núi đá cheo leo, càng thêm u ám, khi gió quét đến mặt khiến người ta mắt mở không ra. Nhưng nếu đã đi tới rồi, thì không còn cách nào lui về, sợ rằng những tên bắt cóc kia đã quay trở lại đây, thay vì va vào họng súng, chi bằng đánh cược một lần, cố gắng hết mức kéo dài thời gian! Mà bên kia, đám bắt cóc lục soát tất cả đường từ nhà lầu xuống núi, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, tên lão đại trước đó bị Tần Viễn đánh cho bất tỉnh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, gã đi chậm lại rồi lần theo dấu vết bước chân, sau đó cau mày đứng yên tại chỗ suy nghĩ. "Lão đại, làm sao vậy?" Tên bắt cóc khác thấy lão đại nhà mình bất động, cũng quay trở lại. Gã lão đại nhìn quanh bốn phía, tự lẩm bẩm nói: "Chuyện này không đúng, Tống phu nhân bụng mang dạ chửa, nhìn thế nào cũng chạy trốn không xa được, chúng ta cũng đã đuổi đến xa như vậy, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ..." Gã lão đại chợt tỉnh ngộ, gọi tên lùn tới: "Mày lập tức liên lạc với các anh em khác một chút, xem bọn chúng bên đó có tìm được người hay không." Gã lùn lập tức gọi điện thoại dò hỏi, rất nhanh đã được hồi âm: "Bọn họ bên đó cũng không có tin tức." "Đây mới là lạ..." Gã lão đại xoa xoa cằm, vẻ mặt hoang mang, "Hai người kia chẳng lẽ biến mất như không khí sao?" Tên bắt cóc khác cũng mặt mày ủ rũ, tìm khắp cả một đêm, còn không để cho người ta sống? "Tuyến đường bọn họ có thể chạy trốn chúng ta cũng đã tìm, chẳng lẽ thật muốn lật tung cả đỉnh núi này..." Hai mắt của gã lùn đột nhiên tỏa sáng, vỗ cái ót của mình: “Đúng rồi, lão đại!" Gã lão đại mất kiên nhẫn quét mắt nhìn hắn ta một cái: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"      "Tuy rằng chúng ta lục soát đường xuống núi, nhưng ngọn núi này còn có đỉnh núi mà, bọn họ không có khả năng chạy trốn nên lạc hướng chạy lên trên núi rồi?"      Gã lão đại như được Thể Hồ Quán Đính (trí tuệ được khai mở), ngay lập tức giật mình tỉnh ngộ, vung tay lên, tiếng hét lớn lên: "Để lại vài anh em ở trong này tiếp tục lục soát, những người khác theo tao lên núi đi!" ................................. Bên này, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ càng đi lên cao, đường núi càng gập ghềnh, nhiệt độ cũng càng thấp. Tống Kỳ Diễn là một người đàn ông còn có thể kiên trì, nhưng phụ nữ mang thai hiển nhiên không thể chịu đựng cảnh khốn cùng, thời gian dài vừa lạnh vừa đói. Điện thoại di động không có tín hiệu, Tống Kỳ Diễn quan sát địa hình, phát hiện thậm chí chỗ trốn cũng không có. Dưới núi bỗng vang lên một trận náo loạn ầm ỹ, mơ hồ còn kèm theo tiếng chửi rủa của đàn ông. Sắc mặt của Cận Tử Kỳ đột biến, Tống Kỳ Diễn ôm lấy cô, nói ở bên tai cô: "Chúng ta tiếp tục lên núi!" Chỉ là, họ mới vừa quay người, lập tức nhìn thấy trên đường núi vốn không có một bóng người, đã có thêm những người này. ................................. Không giống với đám bắt cóc đã từng bắt cô, cảm thấy tổ chức bạc nhược yếu kém, còn đám người trước mắt này, vô luận là từ ăn mặc đến trang bị vẫn thấy đầy khí, đều đã càng thêm chuyên nghiệp, càng khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm. Gần như theo bản năng, Tống Kỳ Diễn che chở Cận Tử Kỳ ở phía sau lưng mình. Hai bên giằng co, nhưng không có bên nào lên tiếng trước, đều không mảy may có cảm xúc mà quan sát đối phương. Ở chính giữa của hơn mười người áo đen đang cầm súng đột nhiên tách ra, có một người đi ra hình như là tên cầm đầu, dáng người không cao không thấp, nhưng vừa nhìn đã biết là người luyện võ, cũng mang khẩu trang, không thấy được khuôn mặt. Môi Cận Tử Kỳ giật giật, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng "Kỳ Diễn". Cô đã thấy không hiểu tình thế bây giờ, bởi vì dường như đám cướp này vẫn ở trên núi chờ họ. Tống Kỳ Diễn luôn mắt lạnh nhìn bọn cướp  toàn thân tản ra sát khí ở đối diện, nghe được giọng nói của Cận Tử Kỳ, không quay đầu lại, nhưng lại giấu cô ra phía sau mình. Tên cướp cầm đầu tinh mắt mà chú ý tới động tác của Tống Kỳ Diễn, cách lớp khẩu trang cười ha ha, "Tôi nghe người ta nói chủ tịch Tống cưng chiều vợ thành nghiện, hôm nay nhìn thấy như vậy, chỉ có thể nói chủ tịch Tống xem vợ như hòn ngọc quý trên tay!" Môi mỏng của Tống Kỳ Diễn hơi vểnh, giọng nói đầy nghiêm nghị: "Muốn cái gì, nói thẳng đi!" Tên cướp cầm đầu sửng sốt, ngay sau đó ngước nhìn vẻ mặt đầy cảnh giác của Tống Kỳ Diễn mà khen ngợi: "Chủ tịch Tống là người rất thông minh, tôi vẫn chưa mở miệng anh cũng đã đoán được!" "A, ông muốn giết chúng tôi, lúc chúng tôi quay người thì đã ra tay rồi, sao có thể chờ tới bây giờ? Sở dĩ ông do dự mà không có giết chúng tôi, vậy trong tay chúng tôi nhất định có thứ ông muốn!" "Không tệ không tệ! Tống lão có người kế nghiệp, tôi cũng thích nhất cùng người thông minh giao thiệp!" Cận Tử Kỳ ở sau lưng Tống Kỳ Diễn, trong lúc hai người nói chuyện với nhau nghe ra được một điều, đám cướp hẳn là rất quen thuộc người của nhà họ Tống, thay vì nói là chịu người chế trụ, chẳng bằng nói bọn họ là tự hình thành một nhóm! Bọn họ đuổi theo cô trong vụ bắt cóc, thời điểm trước khi Tống Kỳ Diễn nghĩ cách cứu viện thì ra tay, chỉ có thể nói là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Như vậy, đám người này, có lẽ là nhắm về phía Tống Kỳ Diễn! Hoặc có lẽ, càng chính xác ra, là hướng đến món đồ nào đó trong tay Tống Kỳ Diễn! Nghĩ đến chỗ này tình hình gian nan trước có sói sau có hổ, trong lòng bàn tay Cận Tử Kỳ cũng đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Mà Tống Kỳ Diễn, ánh mắt ngước nhìn gã cầm đầu đột nhiên sắc bén, khóe môi chứa một nét cười lạnh: "Tôi cũng thích nhất là làm ăn với người thông minh, nói đi, trong tay của tôi có cái gì mà ông muốn." "Thứ tôi cần tìm, chẳng lẽ chủ tịch Tống thật sự không biết sao?" Giọng nói của tên cầm đầu đột nhiên trở nên âm u quỷ dị, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễna đầy ẩn ý sâu xa. Đáy mắt Tống Kỳ Diễn lóe lên thoáng hiện chút tia sáng sáng tỏ, quan sát tên cầm đầu, im lặng một lát, phút chốc cười khẽ một tiếng: "Không ngờ, lại là các người?" Ánh mắt sắc bén đầy khí thế của hắn khiến tên cầm đầu đám cướp như bị mũi nhọn đâm ở trên lưng, không được tự nhiên vội ho một tiếng, chắp tay sau lưng xoay người, qua vài giây mới một lần nữa quay người lại, ánh mắt sáng quắc mà nghênh tiếp ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Tống Kỳ Diễn. "Vậy chủ tịch Tống phải suy tính như thế nào? Là nộp món đồ đó ra đây, hay là để tính mạng lại đây!" Giọng điệu cứng rắn của gã cầm đầu vừa dứt, sau lưng một đám người áo đen đồng loạt kéo bao súng ra, lên nòng, giơ súng lên, hơn mười họng súng ngay lập tức nhắm chuẩn xác vào gáy của Tống Kỳ Diễn. "Ha ha, có phải chủ tịch Tống còn đang suy nghĩ chờ cứu viện tới đây?" Tống Kỳ Diễn cũng cười theo: "Vốn là nghĩ vậy, nhưng một khi đã biết là các người, tôi còn kỳ vọng gì được nữa, còn chưa biết những người cứu viện kia bị các người quấn đi đâu, không phải sao?" Gã cầm đầu bắt đầu đi thẳng luôn vào vấn đề: "Nếu đã như vậy, vậy thứ đồ mà tôi muốn, chủ tịch Tống giao hay là không giao?" "Vật kia không có ở trên người tôi, cho dù tôi muốn giao, cũng không có mà đem ra." "Vậy sao?" Hiển nhiên gã cầm đầu không tin lời giải thích của hắn, "Vật kia quan trọng như vậy, thế mà anh lại không mang theo bên người?" Tống Kỳ Diễn cười: "Chẳng lẽ ông chưa từng nghe qua một câu, chỗ an toàn nhất cũng là chỗ nguy hiểm nhất sao?" Sắc mặt của gã cầm đầu có chút tức giận đến nhăn nhó, "Tôi mặc kệ anh giấu ở đâu, nhưng anh phải giao ra đây cho tôi!" Vẻ mặt Tống Kỳ Diễn điềm nhiên bình tĩnh, "Muốn tôi giao ra đây cũng được, nhưng trước hết các người phải đưa vợ nhà tôi xuống núi, cái gì cô ấy cũng không biết, với thứ này cũng không có liên quan. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện, tôi không biết mình sẽ làm ra điều gì, đến lúc đó hai bên đều tổn hại cũng không phải là cục diện mà mọi người muốn nhìn thấy." Cận Tử Kỳ nghe được Tống Kỳ Diễn nói như vậy, trong lòng càng ngày càng lo lắng, tay cô khoát lên trên cánh tay của hắn, thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể dưới lòng bàn tay cô đã căng cứng, mặc dù vừa rồi trốn tránh những tên bắt cóc kia cũng không thấy hắn đề phòng như vậy, bây giờ hắn còn mở miệng uy hiếp đám cướp để cho bọn chúng có chỗ cố kỵ, đủ thấy chuyện này không hề tầm thường. Đám người này đến tột cùng có lai lịch gì? Rốt cuộc Tống Kỳ Diễn nắm trong tay thứ đồ gì, đáng giá để cho bọn chúng lao sư động chúng ngăn chặn trước như vậy? (lao sư động chúng: chỉ việc sử dụng nhân lực, sức lực lớn) Cận Tử Kỳ đã phát giác, nhóm cướp này đều là cao thủ được huấn luyện rất nghiêm, cũng không phải để trang trí! Tên cầm đầu bọn cướp nghe xong lời của Tống Kỳ Diễn, liếc nhìn Cận Tử Kỳ, dường như cũng nhìn ra Cận Tử Kỳ thật sự không biết bọn họ đang nói đến vật gì, nếu không cũng sẽ không nhíu mày khó hiểu như đang suy nghĩ gì đó. Gã thoáng thở phào nhẹ nhỏm, giọng điệu cũng chuyển tốt: "Chủ tịch Tống, chỉ cần anh giao đồ ra, đương nhiên chúng tôi sẽ thả anh và phu nhân, điểm này không cần anh nhắc nhở. Nếu không... Có một số việc tuy rằng làm phiền, nhưng nếu cần, chúng tôi cũng có thể làm được gọn gàng!" Nét mặt Tống Kỳ Diễn không thay đổi, nhàn nhạt cười, "Món đồ đó thật sự tôi không có mang theo bên người, được tôi lưu giữ trong laptop của tôi và để trong nhà tôi, ông nói muốn, tôi có thể bảo thư ký của tôi đi lấy." Tống Kỳ Diễn nói xong quay đầu liếc nhìn Cận Tử Kỳ, trong ánh mắt thâm thúy lóe lên chút dịu dàng, nhưng chỉ là ánh mắt quyến luyến này khiến trong lòng Cận Tử Kỳ khó hiểu mà lo lắng nổi lên hoảng sợ. "Kỳ Diễn..." Cô muốn nói cho hắn biết, mặc kệ phát sinh cái gì, cô cũng muốn ở bên cạnh hắn!     " Nhưng Tống Kỳ Diễn thật giống như không nghe được cô nói, quay đầu trở lại, nhìn tên cướp cầm đầu nói: "Điều kiện tôi đã nói, tôi có thể ở tại chỗ này, chờ thư ký đưa đồ tới đây, nhưng vợ nhà tôi, các người phải đưa cô ấy trở về an toàn." Tên cầm đầu trầm ngâm một lát, mới ngẩng đầu, vẫy vẫy tay ra phía sau, có bốn tên cướp tiến lên.      "Bốn người đưa cô ta trở về, vừa nhìn thấy địa điểm có xe thì cho cô ta xuống!" Trong lòng Cận Tử Kỳ hoảng hốt, níu chặt lấy cánh tay của Tống Kỳ Diễn, cô nhìn Tống Kỳ Diễn chăm chăm mà lắc đầu. Cô không muốn đi một mình, không muốn bỏ mặc một mình hắn mà bình an vô sự trở về! Mặc dù biết mình ở lại chỗ này có thể gây vướng bận cho hắn, nhưng, cô vẫn không đồng ý trơ mắt nhìn hắn rơi vào trong tay đám cướp có cầm súng, ai biết được sau khi lấy được món đồ bọn chúng sẽ nuốt lời hay không? Nếu như sau khi cô về nhà, rốt cuộc đợi hắn không được thì phải làm sao đây? Tống Kỳ Diễn nhìn ra sự bất an của cô, thần sắc trên mặt hơi hoà hoãn, sờ lên đầu của cô nhẹ nhàng nói: "Ngoan, em theo chân bọn họ trở về trước, bằng thân thủ của bọn họ, những tên bắt cóc kia sẽ không gây thương tổn cho em." "Vậy còn anh?" Cận Tử Kỳ không chịu buông hắn ra: "Em đi rồi, vậy còn anh?" "Anh còn muốn cùng bọn họ xử lý một ít chuyện, chờ mọi chuyện xong rồi, anh liền về nhà với em và con!" ------ Lời ngoài lề ------ Kiếp sống Đồng dưỡng phu ( ba) Ngày nào đó, Cận Mỗ Mỗ trông chừng mấy đứa bé sinh ba chơi trong phòng khách. Bởi vì Tiểu Anh Đào thật sự quá xinh đẹp, là báu vật cực kỳ đáng yêu ngây thơ, là Lolita trong cõi tiên. Điều này cũng làm cho Cận Mỗ Mỗ rất là phiền não, theo thời gian Tiểu Anh Đào trưởng thành, tình địch của cậu càng lúc càng nhiều! Nhìn Tiểu Anh Đào ngồi ở nơi đó chơi xếp gỗ, đôi má mềm mại như kẹo đường khiến trong lòng Cận Mỗ Mỗ có một trận ngứa ngáy, nhìn trước sau trái phải một lần nữa, sau đó chậm rãi lại gần Tiểu Anh Đào hôn một cái lên trên mặt cô bé. Tiểu Anh Đào quay đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay tròn tròn chỉ lên chóp mũi của Cận Mỗ Mỗ: "Anh làm gì thế!" Cận Mỗ Mỗ nghẹn đỏ mặt, hồi lâu mới làm bộ làm tịch mà hừ hừ: "Trên mặt em có hạt cơm!" "Có thật không?" Tiểu Anh Đào nghiêng đầu chớp mắt. Cận Mỗ Mỗ ngây ngốc gật đầu, lại hôn chụt một cái lên má bên kia của Tiểu Anh Đào. "Quên nói với em, bên này cũng có một hạt!"