Editor: Tâm Thường Lạc  Bên ngoài sảnh yến hội là dãy hành lang vắng vẻ, Cận Tử Kỳ đi đến vụ trí ít người qua lại, trong hành lang ánh đèn rất ấm áp, trong tay di động vẫn không ngừng lên tiếng. "Xin chào, ai thế?" Điện thoại gọi đến hiện lên một dãy số xa lạ. "Điện thoại của anh không còn pin, đây là số của Trâu Hướng," giọng nói của Tống Kỳ Diễn lộ ra hai phần mỏi mệt, vậy mà sau khi nghe vào lại nhẹ nhõm, dường như đã đánh tan đi mất gánh nặng: "Em vẫn còn ở trên yến hội sao?" Cú điện thoại này tổng thể mà nói đã làm cho Cận Tử Kỳ rất cao hứng, ít nhất, giải cứu cô ra khỏi biển lửa, ngay cả cảm giác bực bội trong lòng do sự khiêu khích rõ ràng của Jane mang lại cho mình cũng tan thành mây khói. "Sao em không nói chuyện?" "Chỉ là có phần hơi mệt." Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn cánh cửa lớn của sảnh yến hội, vẻ lạnh lùng trên mặt có chút dịu dàng lại. "Chịu đựng một lát nữa thôi, anh lập tức tới ngay." Tống Kỳ Diễn thả mềm giọng nói: "Nếu như quả thật mệt mỏi, thì đi đến góc nào đó ngồi một chút, anh xuất hiện rồi hãy theo anh đi về nghỉ." Cận Tử Kỳ cười cười: "Ừ, bản thân anh cũng cẩn thận một chút." Cúp điện thoại, Cận Tử Kỳ lại đi dạo một vòng ở bên ngoài, lúc đang chuẩn bị đi về, lại nhìn thấy Tô Hành Phong đang nghe điện thoại vừa đâm đầu đi tới, tầm mắt của hai người chạm nhau, đều cùng sửng sốt. Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng mà gật đầu chào, Tô Hành Phong cũng gật đầu một cái, rồi vội vã bước đi. "Xem ra, Cận tiểu thư và cháu của Frank quan hệ tương đối hoà thuận!" Cận Tử Kỳ thoạt nhiên liếc nhìn thấy Johnny thì có chút kinh sợ, cũng không biết là hắn ta đã đứng ở nơi đó lúc nào, cũng không biết hắn ta đến tột cùng nghe được cái gì, nhìn thấy gì? Johnny đi tới, dừng lại ở trước mặt cô, cười đến rất ngả ngớn: "Tối nay trời đêm không tệ, thích hợp vừa uống cà phê vừa hít gió biển, không biết Cận tiểu thư có thể tặng cho tôi đây chút thể diện hay không?" Cận Tử Kỳ mỉm cười: "Ngài Johnny thật là cũng biết nói đùa, tôi bây giờ có thể uống cà phê sao? Bất quá trên yến hội, sẽ phải có không ít danh viện nguyện ý tiếp nhận đề nghị của ngài Johnny." Nói xong, cô lễ phép gật đầu, lập tức muốn cứ thế mà rời đi. Nhưng Johnny theo đó quay người lại: "Em không tò mò mối quan hệ giữa Frank và em gái tôi sao?" "Đúng, tôi một chút cũng không hiếu kỳ." Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn hắn ta một cái, bình bình đạm đạm mà nói tiếp: "Tôi chỉ tò mò ý đồ anh đi theo tôi để nói một câu như vậy." "Vậy thì tìm chỗ ngồi xuống, nghe một chút âm nhạc, nếu như không thể uống cà phê, nhìn tôi uống cũng được mà." Johnny tựa như không chút để ý mà nói: "Không có người phụ nữ nào sẽ không muốn biết quá khứ của chồng mình." "Nhưng tôi không cho là lời của ngài Johnny nói có độ tin cậy cao." Cận Tử Kỳ không muốn dây dưa cùng hắn ta nữa, tiếp tục đi lướt qua hắn ta thì quay sang đi tới sảnh yến hội, Johnny lại ba chân bốn cẳng chắn trước mặt của cô. Hắn ta cười cười: "Đừng trừng tôi hung dữ như vậy, tôi không có ác ý, chẳng qua là......" Johnny không nói thêm gì nữa, chẳng qua là cố làm ra vẻ thần bí mà nhếch miệng, lạnh lùng cười một tiếng, khóe mắt nhìn như lơ đãng liếc về phía sau Cận Tử Kỳ, cũng chính là chỗ đại sảnh của khách sạn. Cận Tử Kỳ đề phòng mà nhìn hắn ta, sau đó theo ánh mắt của hắn ta mà quay đầu lại, thân thể không khỏi ngẩn ra. Cánh cửa thủy tinh xoay tròn được bọc giấy mạ vàng vẫn còn đang chậm rãi chuyển động, đại sảnh rộng rãi sáng ngời, đèn treo bằng pha lê La Mã buông rũ, trên đất là nền đá cẩm thạch được lau đến phát sáng lên. Tống Kỳ Diễn mới vừa rồi còn cùng cô nói chuyện điện thoại  đã đứng ở trong đại sảnh, mà ở vị trí đối diện hắn một bước, không phải Jane đang đứng thì còn là ai chứ, trên sườn mặt của Jane mang theo nụ cười dịu dàng, bàn tay mềm mại đang khoác lên trên cánh tay của Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn bàn tay trắng mịn kia, chân mày khẽ nhíu lại, nhưng không gạt tay cô ta ra. "Cũng không có gì muốn hỏi sao?" Johnny ngắm nhìn người phụ nữ bên cạnh, đáy mắt có chút thương tiếc, cũng có ánh sáng dịu dàng giống như đồng tình: "Bất quá, tôi cũng chỉ có thể nói cho em biết một chút chuyện mà tôi biết." Johnny đợi một hồi lâu, Cận Tử Kỳ mới quay đầu, trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, trong mắt thản nhiên nhưng bên mép lại thoáng hiện chút ý cười nhẹ giễu cợt: "Nói cho tôi biết cái gì? Đó là chồng tôi, tôi hiển nhiên biết." Johnny có phần không dám tin mà nhìn Cận Tử Kỳ, sau đó cười lên, "Em cứ như vậy mà tin tưởng họ không liên quan chút nào với nhau sao? Hay là, Frank dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ em rồi, hoặc là, chính em cũng muốn lừa mình dối người?" "Người nào không có một quá khứ chứ? Đừng nói Tống Kỳ Diễn, bản thân tôi cũng từng nói yêu, nếu từ đầu tôi gả cho anh ấy, chấp nhận con người của anh ấy, hiển nhiên cũng tiếp nhận hết tất cả mọi chuyện của anh ấy." Cận Tử Kỳ phối hợp mà cong khóe miệng lên, "Cho dù muốn làm chuyện xấu, ít nhất cũng phải tìm chỗ nào vắng vẻ, đại sảnh là nơi người đến người đi đông như thế, đây không phải là cố ý làm cho người ta bắt được nhược điểm sao?"  Johnny vừa định dùng lời phản bác cô, Cận Tử Kỳ cũng không cho hắn ta cơ hội mở miệng. "Huống chi, nói đến mờ ám, ngài Johnny không cảm thấy tôi với anh càng giống như mờ ám hơn một chút sao? Anh xem, không gian hành lang không lớn, ánh sáng cũng không rõ ràng, còn yên tĩnh, khoảng cách chúng ta đứng cũng không xa hơn so với bọn họ, thỉnh thoảng tầm mắt còn giao nhau, cặp mắt của anh lại đắm đuối đưa tình, nếu như có người đi ngang qua, thấy một cảnh tượng như vậy, sẽ nghĩ sao?" "Tuy nhiên trên thực tế thì sao? Chúng ta chẳng qua là vô tình gặp nhau ở chỗ này, chào hỏi một tiếng. Tiên sinh Johnny, trong lòng anh nếu như đủ chính trực, nên nghĩ theo chiều hướng tốt khi nhìn thấy một màn này. Hơn nữa làm anh trai lớn, nên tin tưởng tính tình em gái mình, chứ không phải nghi ngờ cô ấy cùng đàn ông có vợ dây dưa không rõ như vậy." Johnny bị cô nói đến nghẹn, gương mặt cũng có chút đỏ lên, cả một hồi lâu cũng không đẩy khí ra được. Nếp nhăn giữa lông mày của hắn ta càng lúc càng sâu, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ đầy nghiêm túc, sau đó tự giễu mà cười một tiếng, lúc này, hắn ta mới biết đến tột cùng mình đã quá xem thường vị đại tiểu thư trước mắt của nhà họ Cận này. "Tiên sinh Johnny, tôi biết là anh quan tâm tôi, bất quá, không cần thiết lãng phí thời gian quý giá của anh. A Diễn đối với tình cảm có chút chậm lụt, nhưng tối thiểu lúc nhìn tôi sẽ không lé mắt đi nhìn người phụ nữ bên cạnh, ngược lại thật không như tiên sinh Johnny am hiểu phong hoa tuyết nguyệt." Johnny thình lình nghe được Cận Tử Kỳ nói như vậy, vội vàng thu hồi ánh mắt mới vừa dừng ở trên người một cô nàng trẻ tuổi ăn mặc khêu gợi, dáng vẻ mềm mại thướt tha đi ngang qua còn ra sức phóng điện với mình một cái, lại chỉ thấy Cận Tử Kỳ cười châm chọc, trong lòng thầm buồn", vốn là hắn ta muốn làm cho cô cảm thấy khó chịu, không nghĩ tới lại bị cô phản kích lại.  "Tôi thấy tiên tiên Johnny cũng không muốn nhìn đến tôi rồi, vậy chúng ta, ai đi đường nấy thôi." So với Johnny sắc mặt xanh đen, Cận Tử Kỳ tươi cười xinh đẹp, sau đó biến mất ở trong tầm mắt của hắn ta. Mà bên kia, Jane mặc trang phục lộng lẫy chận Tống Kỳ Diễn ở ngay cửa chính, ánh mắt cô ta dịu dàng như nước, dừng ở trên chiếc cằm mới mọc ra chút râu của hắn, "Em cho là anh sẽ không đến." "Ừ." Tống Kỳ Diễn không yên lòng mà đáp một tiếng, tầm mắt đã sớm dừng ở trên cửa chính phòng yến hội. "Anh tìm anh cả một ngày, cũng không thấy anh, anh đã đi đâu?" Tam Á hai mươi mấy độ, áo sơ mi trên người hắn đã thấm chút mồ hôi, tóc mai đen mun, cũng có chút mồ hôi, mặc dù không biết hắn đi đâu, nhưng giờ phút này cô ta lại biết hắn đã trở về rất vội vàng. Tống Kỳ Diễn không dấu vết mà lướt nhẹ qua Jane thoát khỏi bàn tay của cô ta đang đặt ở trên cánh tay mình, "Đi Mâco một chuyến." Vừa nói xong, đã bước nhanh đi tới phía phòng yến hội, hắn không quên có người còn mệt rã rời chờ hắn tới đón. Nghĩ đến Cận Tử Kỳ híp mắt, vuốt ve chiếc bụng tròn trịa, tựa vào một cây cột mà lim dim, Tống Kỳ Diễn lại không tự chủ được cong khóe miệng lên, đó nhất định sẽ là một khung cảnh rất ấm áp rất tốt đẹp. Jane nhìn sang đường cong bên khóe miệng hắn, trong lòng giống như chìm vào trong hầm băng. Cô ta nhấc làn váy nặng nề rườm rà, chạy chậm đuổi theo hắn, từ phía sau khó khăn lắm mới kéo hắn lại. "Frank, chúng ta đã bao lâu rồi không có mặt đối mặt nói chuyện như vậy, có thể nói chuyện một lát không?" "Giữa chúng ta còn có cái gì tốt mà nói chuyện," Tống Kỳ Diễn nhìn bàn tay cô ta siết chặt ống tay áo mình, mặt mày lạnh xuống: "Nếu như là chuyện công, có thể để cho cô liên hệ với thư ký Trâu Hướng." Jane có phần tổn thương mà nhìn Tống Kỳ Diễn không có chút nghĩa cử tốt đẹp thương hương tiếc ngọc, khổ sở cười cười: "Nơi này không có Cận Tử Kỳ, anh còn muốn nói chuyện với em như vậy, cố ý phủi sạch quan hệ với em sao?" Tống Kỳ Diễn dứt khoát dừng chân, "Chẳng lẽ chúng ta còn có quan hệ sao?" Âu phục của hắn đặt trên cánh tay khác, trong khách sạn có chút nóng bức, cộng thêm bị cuốn lấy phiền não, không khỏi nới lỏng cà vạt ra. Động tác của hắn vốn là thô lỗ, nhưng dừng ở trên người hắn, lại có vẻ phá lệ rất tự nhiên. Jane gượng cười mà kéo kéo khóe môi: "Anh thật sự một chút cũng không hiếu kỳ tại sao em phải ngàn dặm xa xôi chạy đến thành phố S đầu tư cái hạng mục đối với Cảnh Thăng không có giá trị gì sao?" "Con người của tôi gần đây không thích hỏi tại sao, hơn nữa, đây là quyết định của cấp cao của Cảnh Thăng các người, chúng ta cùng lắm chẳng qua là cùng hợp tác, kế hoạch công việc của cô không cần thiết tiết lộ với tôi." Lời lẽ lạnh lùng như thế, nghe vào trong tai Jane, cũng là có ý ngầm làm nhục. Cô ta nhìn hắn đầy thất vọng, trên tay lại dùng lực càng lớn hơn, đầu ngón tay có chút trắng bệch: "Em ngược lại nghe nói, anh cùng Cận Tử Kỳ còn có đứa con trai hơn năm tuổi, nếu như không phải phu nhân Windsor không cẩn thận lỡ lời, không phải  anh tính gạt em cả đời chứ?" Tống Kỳ Diễn nhíu mi tâm lại: "Đó cũng là chuyện riêng của tôi, cô không có quyền can thiệp." Hắn không muốn nhiều lời với cô ta nữa, lập tức giơ một tay khác lên, kéo tay của cô ta ra, bởi vì động tác quá mạnh, Jane mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã nhào, nhưng hắn ngay cả nhìn cũng không liếc đến cô ta một cái. Jane vô cùng nguy hiểm mà đứng yên, vì hắn vô tình mà đau lòng, trên mặt, cũng lạnh lùng cười một tiếng: "Tại sao em không có quyền can thiệp? Năm năm trước, Frank, chúng ta vẫn có quan hệ vợ chồng, đây là sự thật không thể chối cãi!" Tống Kỳ Diễn nheo tròng mắt đen, tức giận mà quay đầu lại nhìn chằm chằm bộ mặt giễu cợt của Jane. Jane thấy vẻ mặt hắn cuối cùng có chỗ rung chuyển, hai tay vòng trước ngực, chậm rãi mà thong thả bước đến cạnh hắn, khẽ nhếch lên đôi môi đỏ tươi đầy quyến rũ: "Anh rất sợ cô ta biết đoạn hôn nhân đó giữa chúng ta sao?" "Đừng ở trước mặt tôi mà nói hai chữ hôn nhân kia." Giọng nói của Tống Kỳ Diễn lập tức lạnh như hàn băng.