Đến vườn trẻ đón Mỗ Mỗ xong, một nhà ba người lại đi Phúc Hạ Lâu dùng cơm trưa. Dường như khi Tống Kỳ Diễn dẫn hai mẹ con vừa đứng ở trong đại sảnh, thì đã có khách chào hỏi nối liền không dứt. Hình như, sau vài giờ ngắn ngủi, tin tức Tống Kỳ Diễn tiếp nhận Tống thị đã truyền ra khắp thành phố S. Tống Kỳ Diễn chẳng qua là khách sáo mà hàn huyên mấy câu với bọn họ, một tay ôm Cận Mỗ Mỗ, một tay được Cận Tử Kỳ khoác lấy. Một nhà ba người, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, trên mặt mang theo nụ cười cùng nhau đi tới. Đi vào thang máy, Cận Tử Kỳ mới buông hắn ra, hắn liền chủ động cầm ngược qua, giống như là hai khối nam châm, hai người khác phái hấp dẫn nhau, trừ phi là phải dùng tới tay, nếu không nhất định một phân một tấc cũng không rời mà cùng cô đan chặt mười ngón tay với nhau. Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay hai người quấn quít, nhếch khoé môi, có chút không được tự nhiên lại mơ hồ ngọt ngào. "Như vậy sẽ làm em trở nên càng ngày càng hư vinh." Cô xem qua tựa như cười giỡn mà nói một câu, Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu, lại tiến lên đón lấy một đôi mắt đẹp điềm tĩnh mà lóng lánh. Hắn siết chặt tay của cô, cười khẽ: "Cái này có gì hay mà hư vinh ?" Cận Tử Kỳ lại vô cùng nghiêm túc, nhìn hắn chằm chằm ý cười tràn đầy trên má, "Một người tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn tài giỏi đẹp trai đối với mình che chở chu toàn, không phải là mơ ước lớn nhất của tất cả phụ nữ sao?" "Cho nên sao?" Hắn hứng thú mà ngắm cô liếc mắt một cái, theo sát hỏi ngược lại một câu. "Loại cảm giác này giống như là thiếu nợ, hơn nữa giống như là tuyết cầu càng lăn càng lớn." Tống Kỳ Diễn mặt mày đều đã nhiễm lên ý cười: "Lời này anh thích nghe." Dừng lại, tiếp tục nói: "Nếu như có thể để cho em có cảm giác có tội thì tốt nhất, như vậy, thật sự cả đời cũng không thể tách rời rồi!" Tầm mắt của Cận Tử Kỳ đã sớm liếc sang phía khác, lại phát hiện trên vách thang máy khắp nơi đều là ảnh ngược của đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười của hắn, khiến cho cô tránh không thể tránh, muốn tránh cũng không được, cái từ "tự nhiên thanh thản" này đã cùng cô khác khá xa. Tống Kỳ Diễn mỉm cười mà dời mắt đi, nhìn sang chỗ những con số trên thang máy không ngừng biến hoá. Hai cánh tay đầy thịt của Cận Mỗ Mỗ ôm cổ của ba, đôi tròng mắt đen như quả nho đảo qua đảo lại. Hôm nay ở vườn trẻ có thật là nhiều cô gái nhỏ xinh đẹp đều đã tìm đến nó chơi chung, từng tiếng một tiếng một mềm mại mà kêu Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ, còn nói muốn mời nó về nhà chơi, nhưng mà nói đến sau lại đều kéo đến trên người ba ba nó rồi! Hừ hừ! Đừng tưởng rằng nó không biết, các cô bé đó cũng một dạng như ba ba và mẹ của mình, muốn lấy lòng ba ba của Mỗ Mỗ thôi, mới vừa rồi từ trong nhà vệ sinh xuỵt xuỵt xong, lúc kéo quần lên, nó nghe được các thầy giáo ở trong phòng làm việc vừa ngạc nhiên vừa ca ngợi—— "Người đàn ông trong tin tức này không phải là ba ba của bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ trong lớp của chúng ta sao? Thì ra anh ta thật sự là chủ tịch tân nhậm của Tống thị, trong một đêm, giá trị một con người tăng vọt mà!" "Ai nói không phải chứ? Thật may là trước kia không có ngược đãi Cận Mỗ Mỗ, nếu không chúng ta bây giờ công việc cũng khó bảo vệ, các người còn nhớ rõ bạn nhỏ Hoàng Tử Hiểu lần trước không?" "Không phải nói thân thể không tốt nên đến những thành thị khác xem bệnh, để dễ dàng trị liệu nên chuyển trường rồi sao?" Ngay lúc đó Cận Mỗ Mỗ đã núp ở ngoài cửa, thò ra một cái đầu nhỏ, gian xảo mà đưa mặt nhìn quanh bên trong. Thật sự thì nó cũng rất tò mò nha, bạn nhỏ Hoàng Tử Hiểu đã thật lâu không có tới đi học! Một giáo viên lắc đầu một cái, thần bí hạ thấp giọng nói: "Đâu nào là thân thể không tốt, lần trước không phải nó gọi ba ba của nó tới trường học dạy dỗ Cận Mỗ Mỗ sao? Sau lại bị ba ba của Cận Mỗ Mỗ, cũng chính là người đàn ông mọi người thấy được trong tin tức này, quả thực là bị giáo huấn ngược lại một trận." "Nhà tôi có một người thân cùng ba ba của Hoàng Tử Hiểu làm chung một công ty, sau lại không biết tính sao, nghe người thân của tôi nói, quản lý phía trên lấy cớ lung tung, điều động cha của Hoàng Tử Hiểu xuống phía dưới cơ sở rồi!" Trong phòng làm việc nhất thời có một trận thổn thức bừng tỉnh, được rồi, đây chính là kết quả đắc tội cấp trên! Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ gãi gãi cái đầu dưa hấu, mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái hiểu được, nó có một ba ba lợi hại, đều đã đuổi tất cả quái thú chạy rồi! Dẫu dẫu cái miệng nhỏ, buộc lại dây lưng quần, hai tay chắp ở sau lưng, lỗ mũi hướng lên trời mà đi trở về phòng học. Dọc theo đường đi, rất nhiều bạn nhỏ xum xoe lấy lòng đếm không hết, nói ra cũng chỉ vài câu như —— "Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ, bạn thật đáng yêu, mình có thể cùng chơi với bạn không?" "Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ, đây là Transformers mình mới mua, bạn có muốn mượn chơi hay không?" Thậm chí ngay cả giáo viên. . . . . . "Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ, không phải con thích ăn thịt kho sao? Cô đặc biệt bảo sư phụ đầu bếp nấu riêng cho con một chén, chút lát nữa con phải ăn nó hết nha!" "Bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ, nghe nói em thích một bạn nhỏ ở lớp bên cạnh lâu rồi, cô giáo cảm thấy nha, các em nhất định sẽ rất tương thân tương ái khi ngồi cùng bàn, cho nên quyết định điều cô bé đó đến lớp chúng ta! Em nói xem có được hay không hả?" Hồi tưởng lại một buổi sáng yêu ma quỷ quái mà rùng mình, Mỗ Mỗ dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ của mình. Trong lòng âm thầm khinh bỉ: đều là một đám trứng thúi! Mỗ Mỗ xem thường loại người nịnh hót này! Trước kia đều không chơi cùng nó, mà còn ở sau lưng nó nói xấu, hiện tại nó có ba ba rồi, đều đã tới lấy lòng nó, nó mới không thèm để ý tới các cô bé này! Bất quá, ba ba nó thật sự trở thành siêu nhân trứng muối sao? Cận Mỗ Mỗ không khỏi tò mò ngó sang cha của mình, người khiến cho mới vừa rồi thật là nhiều ông nhiều bác cúi đầu khom lưng, đôi mắt to chớp xuống: "Ba ba, ba ba có thế khiến cho chú Hoằng đối với ba cũng giống như những ông bác kia sao?" Tống Kỳ Diễn nghe vậy chợt nhíu mày, trên mặt không chút gợn sóng, trong lòng cũng là đã tự động tưởng tượng, dáng vẻ Lục Cảnh Hoằng tâm cao khí ngạo ra vẻ đáng thương với chính mình. . . . . . Đúng là đáng giá mong đợi a! Vô cùng bùi ngùi, cũng dừng lại cảm khái, bởi vì giả thiết này tuyệt đối là nằm mộng giữa ban ngày mà! Ngược lại hắn cúi người trước Lục Cảnh Hoằng xác suất còn lớn hơn một chút. Bất quá, cái chân tướng này không thể để cho con trai bảo bối biết! Cho nên, Tống Kỳ Diễn đằng hắng cổ họng, cố làm ra vẻ trầm ổn mà hỏi thăm:” Sao thế?”. Cận Mỗ Mỗ nhìn sang người cha hình tượng cao lớn, nếu như giống thầy cô đã nói, giống như một ngọn núi để cho nó dựa vào, một bụng tâm địa gian xảo lại bắt đầu bốc lên trên, nịnh hót mà ôm sát cổ Tống Kỳ Diễn. “Ba ba, tiểu anh đào nhà chú Hoằng, thật là xinh đẹp thật là đáng yêu nha!”. Hàng mày thanh tú của Tống Kỳ Diễn khẽ nhíu:” Cho nên thế nào?”. “Ba ba, chú Hoằng nói ba là con cóc trên đất, cả ngày hướng về phía Kỳ Kỳ là con thiên nga mà chảy nước miếng!”. Cận Tử Kỳ ho nhẹ một tiếng, nhưng cũng nghi ngờ mà nhìn về phía con trai mình đang khoe mẽ-- Lời này thật sự xuất ra từ miệng của người đàn ông thanh quý lạnh như băng đó sao? Cận Mỗ Mỗ lại chớp chớp đôi mắt vô cùng trong suốt sạch sẽ, mím cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt tức giận bất bình. --thế tất yếu để cho baba dạy dỗ chú Hoằng rắm thúi đó một phen, thật là quá đáng! Tống Kỳ Diễn nghe xong lại khó được không nổi cáu, ngược lại ưu nhã thở dài, với giọng điệu hết sức thong thả mà thoải mái nói:” Con trai, lúc baba con ban đầu là con cóc cũng có thể hôn mẹ con là nàng công chúa Bạch Tuyết tỉnh dậy, huống chi bây giờ đã biến thành hoàng tử ếch rồi!”. Cận Tử Kỳ nghe thấy khóe miệng co rút, bàn tới, con cóc và con ếch vẫn là thân thích mà. Cận Mỗ Mỗ sững sờ nháy nháy mắt, làm sao mà cùng hiệu quả nó mong muốn không giống nhau nha! Baba làm thế nào không tức giận? Baba nếu không tức giận, ai tới giúp Mỗ Mỗ đối phó với chú Hoằng xấu bụng kia chứ? Thân thể nhỏ hít thở vài cái thật sâu, bình tĩnh bình tĩnh, Mỗ Mỗ muốn cùng baba nói chuyện đàng hoàng! “Baba, mới vừa rồi Mỗ Mỗ nói sai rồi, thật sự thì chú Hoằng nói ba là một đống phân bò . . . . A!”. Còn chưa nói hết, trên cái mông nhỏ cũng đã bị đánh một cái nặng nề! Cận Mỗ Mỗ trở tay ôm lấy cái mông nhỏ đã bị đánh lén, ai oán mà nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn hạ độc thủ:” Baba, tại sao ba đánh người ta hả!”. Tống Kỳ Diễn lại cười lạnh mà liếc xéo đứa con trai xảo trà này,” Ba ăn muối so với con uống sữa còn nhiều hơn, chỉ nhiêu tâm tư đó mà còn cùng ta đùa bỡn sao? Khi lão tử dùng chiêu khích bác ly gián này còn không biết con đag ở nơi nào nữa!”. Cận Mỗ Mỗ co rụt cổ lại, con ngươi đen lúng liếng chuyển động lung tung, bị nhìn ra rồi! “Còn nữa, lần sau lúc nói đến tiểu anh đào nhớ chú ý nước miếng của mình!” Hai tay Cận Mỗ Mỗ che mặt của mình, ưm . . . . .Có xuất hiện rõ ràng như vậy sao? - - - - - - - - - - - Cảm xúc của người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ bị baba mình dùng ngôn từ sắc bén đả kích xuống dốc không phanh, cúi rũ bả vai xuống, cả bữa cơm cũng ăn mà uể oải mất tinh thần, cuối cùng còn sẩy tay đổ cả khay xì dầu. “Kỳ Kỳ, dơ rồi. . . . . . “ Cái miệng nhỏ nhắn nghẹn ngào, tủi thân mà chỉ chỉ vết bẩn trên chiếc áo bông của mình. Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm nó đến toilet rửa sạch, bế ngang nó đặt ở trên bồn rửa mặt, còn nó bắt đầu rầm rì mà giả vờ giả vịt thân thể tròn vo đều dựa vào người Cận Tử Kỳ. “Cận Mỗ Mỗ, đừng lộn xộn nữa, nếu không Kỳ Kỳ mặc kệ con đó”. Cận Tử Kỳ làm bộ muốn rời đi ngay, Cận Mỗ Mỗ lập tứ biết điều, nhưng cũng ai oán mà nháy mắt mấy cái, mặc cho Cận Tử Kỳ cầm khăn ướt lau chùi khối vết bẩn lớn trên áo bông của nó. Lau cả buổi cũng không lau được gì, bên trong nhà vệ sinh phòng bao nhỏ hẹp đều là một mùi nước tương. Tống Kỳ Diễn ở bên ngoài chờ đợi có phần sốt ruột, đẩy cửa đi vào:” Vẫn còn chưa được sao?”. Cận Tử Kỳ nhìn mảng lớn vết nước tương, không còn cách nào, vứt đi chiếc khăn ướt đen ngòm, đang muốn ôm Cận Mỗ Mỗ xuống, Mỗ Mỗ lại đột nhiên kéo vạt áo của cô:” Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn đi tiểu một chút. . . . .” “Được.” Cận Tử Kỳ cúi người giúp nó cởi quần, Cận Mỗ Mỗ lại đẩy tay cô ra, giọng điệu rất trịnh trọng như có chuyện riêng:” Mỗ Mỗ là nam sinh, Kỳ Kỳ là nữ sinh, nữ sinh không thể nhìn lén nam sinh đi tiểu!”. Cận Tử Kỳ bị nó nghiêm trang từ chối làm cho ngượng ngập mà buông tay, nhưng mà, mùa đông rét lạnh, ăn mặc nhiều quần áo, đứa trẻ nhỏ ở đâu ra sức lực mà cởi được những lớp quần áo kia chứ? Đang lúc cô muốn thuyết phục Mỗ Mỗ che đáy quần, Tống Kỳ Diễn đã đi vào:” Để cho anh đi.” Tống Kỳ Diễn nhếch mày nhìn Cận Mỗ Mỗ khiêu khích:” Ba là nam sinh, cũng có thể chứ?”. Tống Kỳ Diễn nhếch mày nhìn Cận Mỗ Mỗ khiêu khích: "Ba là nam sinh, cũng có thể chứ?" Cận Mỗ Mỗ hừ một tiếng, quay đầu, hiển nhiên, cơn tức đối với người cha vô lương này vẫn còn chưa tiêu tan. Cận Tử Kỳ nhìn sang hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, không chần chờ, lui sang một bên, cười khẽ lên tiếng: "Vậy anh giúp nó cởi sao, cũng đừng để nước tiểu dính lên trên quần, đến lúc đó khó hơn nữa!" Tống Kỳ Diễn vụng về mà đi kéo ần của Mỗ Mỗ, Cận Mỗ Mỗ hừ một tiếng, nhưng không có phản kháng, tùy Tống Kỳ Diễn lột quần nó, lộ ra hai cái múi mông trắng non nõn. Ôm đứa nhỏ đi tới trước bồn cầu, qua hồi lâu, cũng không thấy Mỗ Mỗ tè ra. "Sao không đi tiểu?" Tống Kỳ Diễn cho là chỗ đó có vấn đề, xoay Mỗ Mỗ lại cúi đầu xem cho nó. Cận Tử Kỳ há miệng muốn ngăn lại đã không còn kịp rồi! Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Cận Mỗ Mỗ tăng khí thế, nghẹn đỏ mặt, súng bắn nước thẳng tắp mà bắn tới mặt của Tống Kỳ Diễn, khí thế hung mãnh, phương hướng chính xác, làm người ta xem thế là đủ rồi! Tống Kỳ Diễn dường như không dám tin trước một giây là phát sinh ngoài ý muốn, không, cái này không nên nói là ngoài ý muốn, phải nói là mưu đồ đã lâu của tiểu nhân, nếu không làm thế nào hết lần này tới lần khác khi hắn cúi đầu thì tiểu ra rồi? ! Đôi bàn tay của hắn đang ôm Mỗ Mỗ, cho nên ngay cả tránh né cũng không được, một giọt cũng không rơi ra toàn bộ đều tạt thẳng vào cằm và cổ của hắn, đáng giận là trên thân thể của tên tiểu nhân kia một giọt cũng không có dính vào. Tuyệt đối là cố ý, tuyệt đối là cố ý! Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn mà trợn mắt há hốc mồm, còn có chất lỏng ướt đầm dề không ngừng nhỏ xuống dưới, cuối cùng vẫn là nhịn không được, bật cười, cũng phá vỡ bầu không khí ngưng trọng. Cận Mỗ Mỗ một bên đã xong, cũng biết tình huống không đúng, giống như con cá chạch từ trong tay Tống Kỳ Diễn tuột xuống, một mặt kéo quần lên một mặt nhanh chân chạy ra ngoài, phía sau là Tống Kỳ Diễn gầm lên giận dữ —— "Còn dám chạy? Đứng lại cho ta, Cận Mỗ Mỗ, xem ta có đánh chết con không?" Tống Kỳ Diễn lau đi nước tiểu thấm trên mặt, chẳng quan tâm phải đi rửa mặt đã muốn đuổi theo ra, Cận Tử Kỳ vội vàng tiến lên kéo hắn, mới vừa tựa vào gần chính là một cỗ mùi khai của nước tiểu trẻ nhỏ, không nhịn được nhíu chân mày lên. "Làm thế nào mùi lại nặng như vậy?" Nhìn thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ đầy ghét bỏ, trên gương mặt đẹp trai của Tống Kỳ Diễn cũng theo đó đỏ bừng lên. Không biết là bực bội hay là xấu hổ, có lẽ là thẹn quá thành giận, dù sao người phụ nữ này là người hắn để ý nhất nha! Không quan tâm cô ngăn trở tiếp tục sãi bước đi ra ngoài, "Cận Mỗ Mỗ, tới đây cho ta!" Nhìn quanh một vòng phòng bao cũng không tìm được người, Tống Kỳ Diễn nghẹn một hơi, đang muốn đi ra ngoài tìm người, mới vừa bước ra một chân, dư quang khóe mắt đã bị nửa cái mông trắng trẻo non mềm ở dưới cái ghế cách đó không xa thu hút. Cận Mỗ Mỗ từ phòng vệ sinh trốn ra được, lập tức chui xuóng cái lỗ dưới ghế, đáng tiếc thể tích quá mức mập mạp, chui vào được một nửa thì cắm ở nơi đó, chỉ có thể lắc lắc hai cái múi mông trắng nõn để bò ra ngoài. Cận Tử Kỳ theo Tống Kỳ Diễn ra ngoài, thì nhìn thấy gương mặt Tống Kỳ Diễn xanh méc, xông tới, cô vẫn chưa kịp ra tay ngăn cản, hắn cũng đã xốc Cận Mỗ Mỗ lên giống như chim ưng già bắt con gà con, mạnh mẽ mà vỗ một cái lên trên mông! "Bốp!" "A!" "Bốp!" "A!" Một người đánh một người la, tạo thành âm thanh song ca trong trẻo mà êm tai! "Lần sau còn dám tùy tiện đi tiểu hay không?" "A! Kỳ Kỳ cứu mạng a!" "Còn dám kêu viện binh? Nếu như cứ để cho con tiếp tục không chút kiêng kỵ như vậy, sớm muộn cũng biến thành một đứa con trai bỉ ổi!" Tống Kỳ Diễn khi vỗ một cái lên trên cái mông hồng hồng trơn mềm, trong lòng thầm than: cảm giác cũng không tệ lắm! Cận Tử Kỳ nhìn hai cha con làm ầm ĩ không ra bộ dạng gì, nhức đầu phải xoa huyệt thái dương, nhưng vẫn là đi tới, tiếng con trai kêu la quả thật có chút thê thảm, sợ rằng phòng bao bên cạnh cũng đều nghe thấy. "Đánh cũng đã đánh rồi, thả nó xuống đi!" Nhìn sang đôi mắt to nước mắt lưng tròng, quả thực có chút không đành lòng. Tống Kỳ Diễn nhìn cô đầy bất mãn, vẫn không chịu buông tay: "Cận Tử Kỳ, em phải quan tâm quản lý con trai em!" "Không phải anh đã quản rồi sao?" Cận Tử Kỳ nhướng mày lườm hắn. "Tại sao anh phải quan tâm? Đừng quên, nó là do em sanh ra, Cận Tử Kỳ!" Tống Kỳ Diễn đem trong tay bé mập hướng Cận Tử Kỳ trước mặt một đưa, “Nếu như em không lấy thái độ tích cực mà dậy dỗ nó, đứa nhỏ này sau khi lớn lên nhất định là đồ gây họa, sẽ bị đâm cột sống! Cận Tử Kỳ nghe hắn chỉ trích hùng hổ mạnh mẽ, hàng lông mày đen xinh đẹp khẽ nhíu lại, không thấy đôi mắt nhỏ đáng thương của Cận Mỗ Mỗ, phản bác Tống Kỳ Diễn: “Coi như gieo họa, cũng là gieo họa đứa nhỏ nhà khác, anh gấp cái gì?” Tống Kỳ Diễn ngẩn ra, dường như là bị một câu nói của cô đánh thức, nhìn một chút nhóc mập trong tay bị xách cổ áo lên, giống như vén ra mây mù thấy được trời xanh, đáy mắt thoáng qua hiểu rõ, đúng nha, hắn gấp cái gì đây? Vì vậy, người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ bình yên vô sự mà được thả lại trên đất, nháy mắt, hai bàn tay đầy thịt còn cầm cái quần chưa kịp mặc vào xong, trần truồng lộ ra cái *** nhỏ. Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ con trai nhà mình thất thần, ho nhẹ một tiếng, ngồi xổm người xuống để giúp nó mặc xong quần, mà Tống Kỳ Diễn đã sớm vọt vào nhà vệ sinh đi rửa sạch gương mặt đầy mùi khai của hắn. Cận Mỗ Mỗ tủi thân mà khoát khoát ngón tay: “Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ đói bụng!” Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng rất nhanh thì hiểu nó, mới vừa rồi có một trận ồn ào đoán chừng tiêu hao không ít thể lực. “Được, vậy đi đến vị trí ngồi xuống, đợi lát nữa món tôm hùm con thích ăn nhất sẽ mang tới nha!” “Không muốn, Mỗ Mỗ muốn Kỳ Kỳ ôm!” Cận Mỗ Mỗ dẩu cái miệng nhỏ nhắn, quay sang cô dang rộng hai cánh tay. Cận Tử Kỳ nhìn sang mảng lớn nước tương trước ngực nó, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn ngồi xổm xuống ôm lấy nó, kết quả Cận Mỗ Mỗ ở trong lòng cô không an phận mà giãy dụa vài cái, đột nhiên, đôi tay múp thịt đánh úp về phía bộ ngực của cô. Trong phút chốc, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đã tuôn lên gương mặt, cả người đều đã cứng ngắc. Cận Mỗ Mỗ lại không một chút nào tự biết, đè ngực của cô lại, cái miệng nhỏ nhắn bật ra, giống như là rất thèm ăn mà nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: “Ngực của Kỳ Kỳ…” Chờ nó lấy ra đôi tay nhỏ bé, vải áo trên ngực cô vốn màu trắng đã xuất hiện thêm hai dấu tay đen sì rõ ràng, khóe miệng Cận Tử Kỳ rụt rụt, Tống Kỳ Diễn nói đúng, cái tên gieo họa này tuyệt đối là cố ý… Cận Mỗ Mỗ nhìn đến tác phẩm mình làm ra thì đắc ý, cười toe toét có chút hả hê, nhưng vẫn giả bộ vô hại mà đem đầu đặt ở trên vai của cô, ôm lấy cổ cô, không nhúc nhích mà làm một đứa bé ngoan. Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, đặt con nhỏ lên trên ghế dựa, nhân lúc nó đang ăn được khoan khoái, đi tới phòng rửa tay cùng Tống Kỳ Diễn nói một tiếng, mới cầm túi xách đi đến phòng rửa tay ở bên ngoài để bỏ đi dấu móng vuốt của sói ở trước ngực. Hai bàn tay nhỏ của Cận Mỗ Mỗ nắm lấy đầu tôm hùm, len lén quay đầu lại, con ngươi tròn linh hoạt chuyển qua lại, nhìn sang hai người bận tối mày tối mặt, đắc ý nói lầm bầm: ai bảo các người khi dễ tôi, hai cái trứng thúi lớn!! …. Trong hành lang đèn có chút tối, thêm màu sắc giấy dán tường, dẫn đến ánh sáng không được tốt lắm. Cận Tử Kỳ lấy túi xách che đi chỗ ngực bị dơ, theo trí nhớ tìm kiếm phòng rửa tay, vốn là nhận biết phương hướng không mạnh, ánh đèn lại u ám, rất nhanh đã bị hành lang quanh co khúc khuỷu làm cho không biết người ở chỗ nào. Bốn phía cũng không có một bảng chỉ đường chỉ dẫn làm thế nào đến phòng rửa tya, nhìn thấy cách đó không xa có nhân viên phục vụ bưng cái mâm đi ngang qua, Cận Tử Kỳ trước mắt sáng lên, liền đi tới hỏi đường. Bên cạnh một cánh cửa phòng bao lại đột nhiên mở ra, một tràng tiếng nâng ly cạn chén ồn áo náo động từ bên trong truyền đến, thời điểm Cận Tử Kỳ đi ngang qua, vừa văn có một người đàn ông ưỡn bụng bia từ bên trong ra ngoài. Cận Tử Kỳ đi có chút gấp, nhưng vẫn ngưng bước lại, vô cùng nguy hiểm mà tránh đi người đàn ông trung niên say khướt. Người đàn ông trung niên bộ dáng óc đầy bụng phệ, có chút thô tục, đánh tieegns ợ rượu, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ ở đối diện đi tới, ánh mắt giống như là hai ngọn đèn chợt bị bật sáng, phát sáng lên như muốn chọc vào mắt người ta. Cận Tử Kỳ bị cái ánh mắt quan sát đắm đuối của hắn ta như vậy khiến cô không thoải mái, cố ý vượt qua từ bên cạnh, hắn ta cũng không vì vậy mà buông tha nên quấn lên theo, ngăn lại đường đi của cô: “Tiểu thư, ra sân khấu sao?” Lời lẽ càn rỡ như vậy không khác nào là làm nhục trá hình, Cận Tử Kỳ nhíu mày, lạnh lùng lui về phía sau hai bước. “Ông uống say rồi, nơi này là quán ăn, không phải quán đêm.” "Ông uống say rồi, nơi này là quán ăn, không phải quán đêm." Nói xong, Cận Tử Kỳ xoay người theo đường cũ trở về, không ngờ cánh tay lại bị níu lại. Người đàn ông trung niên kia nhếch mép đưa ra một hớp răng vàng khè, tự cho là tiêu sái mà nheo mắt lại: "Hai ngàn đồng như thế nào?" "Buông tay!" Cận Tử Kỳ xụ mặt xuống, mạnh mẽ mà vùng ra vài lần, nhưng không thành công. "Vui đùa một chút đi mà, tôi thấy em dáng dấp xinh đẹp như vậy, đi theo tôi sau này, tôi bảo đảm sẽ không bạc đãi. . . .." Chẳng qua là hắn ta còn chưa nói hết, thân thể khổng lồ to mập kia đã bị quật ngã xuống tấm thảm ở trên hành lang. Cận Tử Kỳ kinh ngạc quay đầu, cửa phòng bao đối diện bất chợt mở ra khi nào, một bóng hình cao to đang đứng trước mặt, con ngươi của cô co rụt lại, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải anh ta, Tần Viễn! Tần Viễn cũng đang lẳng lặng nhìn sang cô, mới vừa rồi đánh người nên tay siết lại thành nắm, tay áo của áo sơ mi cuộn lên lộ ra gân xanh nổi lên trên cánh tay, bờ môi cũng mím chết chặt. Cận Tử Kỳ nhất thời có chút không kịp phản ứng, chẳng qua là sững sờ mà đứng tại chỗ. Thật là nhân sinh hà xử bất tương phùng (ý nói trong đời thiếu gì nơi để gặp lại nhau), lại đúng ngay lúc cô bị tên đàn ông bỉ ổi kia đùa giỡn. Chẳng lẽ đây chính là mấy đoạn cẩu huyết nhất hay chiếu đi chiếu lại trong phim trên TV—— anh hùng cứu mỹ nhân? Tên đàn ông bị đấm một đấm ngã nhào trên mặt đất có chút tỉnh táo, lắc lắc cái đầu choáng váng, từ trên mặt đất lảo đảo mà bò dậy, miệng đầy máu tươi, nghiêng đầu muốn phun ra một ngụm máu, lại phun ra một cái răng. "Mẹ nó! Khốn kiếp, thế nhưng đánh rụng răng ông mày đây rồi!" Tên đàn ông say rượu cả kinh sợ hãi mà kêu to lên, nhảy một bước chỉ Tần Viễn, lại nhìn nhìn Cận Tử Kỳ: "Tốt, còn dám tìm trợ thủ, tụi bây biết tao là ai không? Hả?" Có lẽ là trên hành lang tiếng ồn ào quá, mấy căn phòng bao bên cạnh rối rít mở cửa ra. "Các người đều tới xem một chút, tới xem một chút, Phúc Hạ Lâu chính là chiêu đãi khách nhân như vậy sao?" Tên đàn ông say rượu miệng đầy máu tươi, toét miệng lộ ra một cái chỗ hở răng, kéo lấy một nhân viên phục vụ đi qua, lạnh lùng nói: "Quản lý Phúc Hạ Lâu của chúng mày đâu? Gọi hắn tới đây cho tao!" Trên hành lang người càng tập hợp càng nhiều, tên đàn ông say rượu cũng càng lúc càng ương ngạnh, kêu la không ngừng. Cận Tử Kỳ không nghĩ tới sẽ nhiều người ra tới như vậy, cũng ý thức được chuyện hình như đã nháo nhào lớn hơn rồi. Vậy mà người với tư cách là vai nữ chính, cô rõ ràng phát hiện mình cũng không thành tiêu điểm, thậm chí, đã bị chen lấn vào trong đám người, lực chú ý của mọi người hầu như đều đã dừng ở trên người của Tần Viễn bên kia. Không phải là không có ngạc nhiên, anh ta thế nhưng không rời đi, mà để mặc cho thân mình vùi lấp trong phiền toái. Trong lòng Cận Tử Kỳ có muôn vàn tư vị, cô hiển nhiên đoán được tại sao anh không đi, nếu như mới vừa rồi anh ta khoanh tay đứng nhìn hoặc là đánh xong người liền đi, cái tên đàn ông say rượu này nhất định sẽ cuốn lấy cô không thả, như vậy bây giờ mất thể diện chính là cô. Anh ta không đi, bất quá là muốn mọi người mơ hồ tập trung chú ý, coi như cô bây giờ xoay người đi rồi, cũng sẽ không có người phát hiện cô mới chính là nguyên nhân dẫn dắt khiến cho hai người đàn ông này động thủ. Tần Viễn bây giờ, đã sớm không phải chàng trai nghèo hai bàn tay trắng năm đó. Từ việc anh ta xuất hiện tại nơi này, chính là lấy một tư thế quý ông thành công, đã không cách nào cùng gương mặt trẻ trung tuấn tú trong trí nhớ giống như nhau. Không cần nhìn thương hiệu cũng có thể nhìn ra quần áo giá trị không rẻ, mái tóc ngắn màu nâu được chỉnh sửa tỉ mỉ, lộ ra cái trán tuấn mỹ, mặt mũi góc cạnh rõ ràng tươi sáng, đôi môi hơi mỏng, ánh mắt xa cách âm u lạnh lẽo. Tống Kỳ Diễn nói đúng, Tần Viễn hôm nay đâu chỉ dịu dàng như ánh mặt trời? Người đàn ông nhìn như quen thuộc cũng đã trở nên xa lạ, e rằng cũng không cần sự lo lắng của cô. Cho dù trong lòng có thẹn, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn không đứng ra. Cô ngoại trừ mang theo cái bụng bự phiền toái còn có thể làm cái gì? Chẳng bằng lập tức trở về phòng bao để cho Tống Kỳ Diễn tới xử lý chuyện này, cũng coi là còn tình nghĩa với Tần Viễn. Trong lòng Cận Tử Kỳ nghĩ như vậy, cũng đồng thời lập tức hành động, cô xoay người đang muốn đi, lại nhìn thấy từ trong một phòng bao lục tục đi ra không ít người, tuổi tác cùng tên đàn ông say rượu đó không sai biệt lắm, hình như là quan lớn chính phủ. "Chuyện gì xảy ra? Không phải nói đi nhà vệ sinh, làm thế nào cùng người ta đánh nhau?" Cận Tử Kỳ đoán không sai, người đàn ông trung niên ở giữa những người kia là cục trưởng cục xây dựng mà cô đã từng gặp ở Cận thị, đang mang vẻ mặt lo lắng đi đến đỡ tên đàn ông say rượu: "Cùng ai đánh nhau?" Người quản lý của Phúc Hạ Lâu cũng vội vã mà chạy tới, sau lưng có không ít bảo an đi theo. "A Viễn, chuyện gì xảy ra?" Cánh cửa phòng bao mới vừa rồi Tần Viễn bước ra lại bị kéo ra, Cận Tử Kỳ vừa nghiêng đầu lập tức nhìn thấy Phương Tình Vân từ bên trong ra ngoài, mặc áo rộng thùng thình, đi tới bên cạnh Tần Viễn kéo cánh tay của anh, vẻ mặt lo lắng. "Từ thị và Tưởng cục trưởng bảo là muốn đi rồi, anh mau vào cùng bọn họ từ giả đi." Từ lời nói của Phương Tình Vân cũng nghe ra, Tần Viễn cũng cùng một vài quan viên chánh phủ ở chỗ này ăn cơm. Quả nhiên, Phương Tình Vân vừa dứt lời, trong phòng bao cũng cùng lúc có hai người đàn ông bước ra, đều là người khí thế thân cư cao vị, lúc nhìn thấy tình cảnh trên hành lang đều nhíu mày, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Mà cái tên đàn ông say rượu kia mắt nhập nhèm ở trong đám người lướt qua một vòng, liếc mắt một cái thì bắt được Cận Tử Kỳ, chỉa về phía cô kêu lên: "Chính là cô ta, bảo cô ta bước ra ngoài nói rõ ràng, đừng để cho cô ta đi mất!" Hắn ta lúc này kêu gào, mọi người đồng loạt mà theo phương hướng tay của hắn chỉ nhìn về phía Cận Tử Kỳ. Trong phút chốc, Cận Tử Kỳ trở thành tiêu điểm trong mắt của mọi người, có thể ở Phúc Hạ Lâu ăn cơm đều không phải là dân chúng tầm thường, cho nên, hầu như thoáng cái, thì có không ít người nhận ra Cận Tử Kỳ. Lúc vị cục trưởng cục xây dựng nhìn thấy Cận Tử Kỳ không khỏi kinh ngạc mà gọi một tiếng: "Cận tiểu thư?" Dùng giọng điệu nghi ngờ, hiển nhiên không tin việc đánh người này cùng vị thiên kim nổi tiếng này có liên quan. Mà Tưf thị cùng Tần Viễn ăn cơm chung, ánh mắt lưu chuyển giữa Tần Viễn và Cận Tử Kỳ, cuối cùng tầm mắt ngừng ở trên mặt Cận Tử Kỳ, lời nói cũng là đối với Tần Viễn, "Bạn của Tần tổng?" Vị Từ thị này là quản lý xây dựng đô thị của thành phố S, làm sao có thể không biết dâu cả nhà họ Tống, thiên kim Cận thị? Ông ta hỏi thăm như vậy, cũng bất quá là tò mò mối quan hệ giữa Tần Viễn và Cận Tử Kỳ. Trước đó, trong tiệc sinh nhật ở ở Viên gia, chuyện Tần Viễn phong lưu vì lấy xuống được một cái mặt nạ mà vung tiền như rác đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của giới thượng lưu, hơn nữa, khi anh ta đấu giá đối thủ lại là Tống Kỳ Diễn, cậu ấm của Tống thị. Lúc ấy không ít khách mời có mặt đều biết người phụ nữ mang mặt nạ đó chính là Cận Tử Kỳ, cho nên, mối quan hệ giữa Tần Viễn và Cận Tử Kỳ cũng một lần bị mọi người lấy ra suy đoán, lại cũng chỉ là tin đồn, không có chứng cớ xác thực. Giờ phút này, không chỉ vì Từ thị này, dường như là những người có mặt, cũng muốn biết quan hệ của bọn họ. Phương Tình Vân khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ thì mặt liền biến sắc, càng thêm giữ chặt cánh tay của Tần Viễn. Cận Tử Kỳ tự biết đã đi không được, đối mặt những ánh mắt tò mò kia, hàng lông mày đen xinh đẹp của cô nhíu lại, vẫn chưa tìm được một từ thích hợp nào để giải thích, Tần Viễn cũng đã mở miệng, anh nói: “Không quen.” Nhàn nhạt, xa lánh, giọng nói bình tĩnh, không giống như nói láo. Ngay cả Cận Tử Kỳ chợt nghe cũng sẽ không đi chất vấn, cô chẳng qua là kinh ngạc mà nhìn về phía Tần Viễn sắc mặt lãnh đạm. Cũng kinh ngạc còn có Phương Tình Vân, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, người khác không biết chuyện, nhưng cô thì quá rõ ràng, hôm nay Tần Viễn phủ nhận quen biết với Cận Tử Kỳ hoàn toàn là vì muốn bảo vệ Cận Tử Kỳ! Cô không khỏi âm thầm cười khổ, cho dù là lần nữa bị tổn thương, anh vẫn như cũ còn che chở cho Cận Tử Kỳ. Ngược lại cái tên quan viên nát rượu đó không chịu tin tưởng lời nói của Tần Viễn, hùng hổ nhìn chằm chằm đỏ cả mắt, chỉ vào Cận Tử Kỳ đề cao âm lượng: “Không biết? Không biết mà mày còn vì cô ta ra mặt, đánh tao thành như vậy?” “Anh ở giữa công cộng đùa giỡn người đi đường, chẳng lẽ chính là tác phong của quan viên chính phủ? Tôi gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ cũng bất quá là hết trách nhiệm của một người công dân, thế nào, có lỗi sao?” Tần Viễn nhìn chằm chằm cái tên quan viên nát rượu đó lạnh lùng mở miệng, từng câu chất vấn đều mang một giọng điệu cường ngạnh. Một thoáng, trong hành lanh những quan chức khác cũng mang sắc mặt khó chịu, có lúng túng, cũng có không vui. Tần Viễn nói lời này không thể nghi ngờ là hung hăng quăng một cái tát lên trên mặt bọn họ, hơn nữa còn là ngay trước mặt nhiều người nổi tiếng như vậy. Vị Từ thị kia mắt thấy không khí trở nên giằng co, lại ra mặt dàn xếp: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Tần tổng, vị này đây, là bí thư khu vực Lưu Dương của chúng ta, tôi xem anh ta uống không ít rượu, anh cũng đừng để trong lòng.” Mấy vị quan viên khác cũng tùy tiện phụ họa vài câu, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng mà, người trong cuộc lại không chịu từ bỏ ý đồ, không biết có phải uống rượu say người ta sẽ to gan lớn mật hay không, tên đàn ông say rượu một phen vung ra khỏi sự dìu đỡ của đồng liêu, lảo đảo mà đi về phía Tần Viễn, chỉ vào mũi của anh. “Cái người đàn bà đó chính là tình nhân của mày phải không? Mày xem mày đi, có bà xã xinh đẹp ở bên người, còn muốn cùng đàn bà khác ở chung một chỗ, nói tao đối với cô ta động tay động chân, chứng cớ đâu, lấy chứng cớ đi!” “Bí thư Hồng!” Đứng ở bên cạnh Tần Viễn, cục trưởng Tưởng thấp giọng quát tên đàn ông say rượu ngừng lại, sắc mặt cũng không tốt rồi. “Bí thư Hồng, uống nhiều quá rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi. Tới đây, đi với tôi vào bên trong.” Cục trưởng Cục xây dựng lúng túng liếc mắt nhìn bên kia Cận Tử Kỳ đã lạnh mặt, tiến lên kéo bí thư Hồng đang xoay trái xoay phải muốn đi ra, bất đắc dĩ bí thư Hồng không phối hợp, thẳng chân chạy về phía trước Cận Tử Kỳ. “Cô tới đây cho tôi, cô tới nói một chút xem, là ai muốn đùa giỡn cô? Tôi cảnh cáo cô rồi, từ này cũng không thể nói lung tung, nếu cô nói lung tung, cơm đồn công an chúng tôi đã có thể đang chờ cô ăn đó!” Tên bí thư Hồng này ý thức không rõ vừa nói ra, bốn phía là một trận âm thanh hút không khí, không khỏi cảm thán tên bí thư Hồng này rốt cuộc là sắc đảm che trời hay là nhức đầu mà ngốc nghếch. Bọn họ nếu như nhớ không lầm, chồng của vị tiểu thư Cận gia này không phải là Tống Kỳ Diễn hôm nay mới vừa tiếp nhận cả giang sơn của Tống thị, con trưởng của nhà họ Tống? Dám động vào con dâu của nhà giàu số một thành phố này, ngược lại phẩm vị rất cao! Cận Tử Kỳ nhìn cái tên đàn ông đầu to mỡ heo đó lại muốn tới bắt lấy bàn tay mình, chán ghét tránh đi, lệ khí khắp người vừa muốn khuếch tán ra, một giọng nói trầm thấp biếng nhác lại vang lên từ phía sau cô. “Cơm ở đồn công an, đời tôi tới nay thật sự là chưa từng ăn, được anh nói như thế, tôi ngược lại thấy hứng thú.”