Tuyên Minh hai chân lăng không, tiểu huyệt vẫn ngậm vật kia, Tô Nghi bước một bước, vật đang ở bên trong lại đỉnh một cái. Tô Nghi cố ý muốn thấy y không được tự nhiên, đi vài bước lại dừng một lần, nâng y lên lại không cẩn thận buông lỏng tay ra, hạ thân Tuyên Minh trượt xuống, vật kia liền ma sát vách trong đâm vào thật sâu. Tuyên Minh khó chịu tột cùng, vách trong trơn ướt, vậy mà tự mình co rút lại, lúc mở lúc đóng, vừa co vừa siết, Tô Nghi căn bản cũng không cần động liên tục, vách trong tự động siết chặt dương căn của hắn tự mình nuốt vào. Những phản ứng này Tuyên Minh đều vô cùng lạ lẫm, bản thân cũng không khống chế nổi, chỉ nhăn mày nhìn Tô Nghi, cắn răng không nói. Tô Nghi bị y làm cho dục tiên dục tử, cố giữ trấn định trở lại trong phòng, quần áo cũng không kịp thoát, đem Tuyên Minh đè lên trên bàn. Thế công bỗng nhiên mãnh liệt, hai tay Tô Nghi nắm lấy eo Tuyên Minh, mỗi một lần đều đâm đến nơi sâu nhất. Tuyên Minh ở trong phòng quả nhiên thả lỏng, tiếng rên rỉ không hề khống chế, mở hai chân phun ra nuốt vào vật cứng. Lúc khó chịu y sẽ không tự chủ được siết loạn xung quanh, Tô Nghi nắm lấy tay y: “Không chịu được thì cào ta.” Vật kia trong người đỉnh thẳng lên chỗ mẫn cảm của y, Tuyên Minh cầu xin tha thứ cũng vô dụng, ngón chân cong lên, lỗ nhỏ co rút co rút, khóc bắn ra. Sau khi phóng thích một lần liền có điểm chết lặng, Tuyên Minh co bả vai không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu hôn hắn. Tô Nghi không ngừng động tác, tiếp tục chậm rãi cứng rắn đâm vào, Tuyên Minh vốn tưởng rằng nhất định sẽ không có cảm giác nữa, không ngờ một lát sau bên trong lại bắt đầu tê dại, vật phía trước mềm xuống cũng trở nên bán cứng. Nông nông sâu sâu làm trên bàn hơn nửa canh giờ, Tô Nghi ôm y trở về giường tiếp tục, Tuyên Minh lại tiết một lần, toàn thân mềm nhũn, thở dốc không ngừng. Tô Nghi bắn một lần trong cơ thể y, cuối cùng cũng có thể thư hoãn, kéo vật kia đi ra, cúi đầu nhìn bạch trọc từ trong tiểu huyệt đỏ thẫm của Tuyên Minh trào ra, tích táp rơi trên chăn. “Còn muốn không?” Tuyên Minh dùng tiểu huyệt ngậm lấy vật nửa mềm kia, buộc chặt buông lỏng, phun ra nuốt vào. “Ngươi làm gì?” Tô Nghi cúi đầu nhìn y, vô sự mà ân cần, nhất định có vấn đề. Tuyên Minh nâng mông mình lên, ôm cổ hắn hôn môi, không tự chủ được thanh âm có chút run run: “Thích, thích ngươi, thích bị ngươi làm.” Thích ngươi, thích bị ngươi làm, càng thích được ngươi thích. Giờ phút này Tuyên Minh thật hy vọng bản thân có quyền có mạo, như vậy y liền có thể thoải mái loã lồ tâm ý đối với Tô Nghi, cho dù bị cự tuyệt thì vẫn có thể mặt dày mày dạn tiếp cận. Thế nhưng y không có, y cũng muốn chủ động, nhưng y sợ, nói nhiều sợ Tô Nghi cảm thấy y dựa dẫm, nói ít lại sợ hắn cảm giác y không thật lòng, quá dâm đãng lại sợ Tô Nghi hiểu lầm y chỉ muốn chuyện này, quá rụt rè lại sợ Tô Nghi cảm thấy y cầm đằng chuôi, không muốn trả giá thân thể. Tuyên Minh vẫn luôn không có cảm giác an toàn, cũng không biết ở trong mối này quan hệ này mình nên chủ động đến mức nào. Y quá quan tâm phần tình cảm này, vô cùng không muốn hủy đi mối quan hệ này, bởi vậy thật sự không biết nên làm thế nào mới được, ngược lại cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm. Hy vọng có một ngày, có thể không chút đắn đo theo đuổi ngươi, chiếm hữu ngươi, giống như ngươi không chút băn khoăn theo đuổi ta. Mắt sắc của Tô Nghi thâm trầm phức tạp, không rõ đang suy nghĩ gì, chỉ nắm chặt eo Tuyên Minh. Lần này hai người ai cũng không vội, thong thả đi vào chậm rãi đỉnh, khó chia khó lìa, đầu lưỡi không hề tách ra. Ân ái dần dần ngừng, Tuyên Minh nằm nghiêng trên giường nhìn một lượt phòng ngủ của Tô Nghi. Tô Nghi từ phía sau lưng ôm Tuyên Minh, ngón tay quấn quanh sợi tóc của y, như có điều suy nghĩ cúi đầu nhìn. Phòng ngủ liền với thư phòng, lúc này cánh cửa ngăn cách mở ra, có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong thư phòng. Đằng kia có một tủ sách, thư phòng Tuyên Minh yêu sách như mạng, thiên văn địa lý không chỗ nào không có, Tô Nghi đọc ít hơn Tuyên Minh, hơn nữa nơi này lại mới, sách trong thư phòng hiển nhiên cũng không nhiều. Một bên khác trong thư phòng lại có chút kỳ lạ, đó là một kệ gỗ sậm màu, có đồ cổ, có vật trang trí, ở phía trên bày những thứ quý giá thì không nói làm gì, thế nhưng lại trộn lẫn vài đồ vật có chút rỉ sắt cũ nát, thực sự không tính là niên đại đã lâu, không hợp với những thứ khác trên kệ. Tuyên Minh ngồi dậy: “Trên kệ kia ngươi để thứ gì vậy?” Tô Nghi cười nhạt một tiếng, không nói lời nào. Tuyên Minh tùy ý bao lên một món y phục xuống giường, cà nhắc chân từ từ đi đến trước kệ đồ kia. Ngăn cao bằng y là một chiếc áo dày mùa đông, cũ nát dính máu, Tuyên Minh lấy xuống nhìn nhìn, nói: “Cái này là của ai?” Tô Nghi chậm rãi đi đến bên cạnh y, khóe miệng như cũ mang theo ý cười, ánh mắt rồi lại trang trọng hoàn toàn không giống bình thường: “Đây là mùa đông năm mười bảy tuổi khi ta vừa mới nhập quân, một huynh đệ thấy ta lạnh không chịu nổi mới tặng cho ta, về sau ta và hắn đã thành *mạc nghịch chi giao.” (mạc nghịch: tâm đầu ý hợp) “Hắn ở đâu?” “Đã chết trận.” Tô Nghi vuốt chiếc áo, chậm rãi nói, “Chiếc áo này rất ấm, nhờ vậy mùa đông năm đó ta mới không chết cóng. Hắn vốn cũng không phải là kẻ chém giết trên sa trường, tâm địa thiện lương, ngay cả con chó cũng không đành lòng giết, hắn không nên đánh giặc, phù hợp thành thành thật thật sống hơn.” Tuyên Minh im lặng không nói gì, lại cầm lấy một thanh kiếm khác, thân kiếm rỉ sét loang lổ, thật sự nhìn không ra là vật quý giá: “Đây là của ngươi?” “Là của một bộ hạ của ta. Trung thành tận tâm, làm việc chu đáo, trước khi chết nhờ cậy ta chiếu cố vợ con của hắn.” “Hắn ở đâu?” Rõ ràng mơ hồ đoán được đáp án, vẫn nhịn không được muốn hỏi. “Chết trận, liên tiếp giết hơn mười người, cuối cùng vẫn không địch lại, ngay cả thi thể cũng khó phân biệt.” Tuyên Minh cúi đầu nhìn sang, trên kệ đặt mười mấy món đồ cũ lớn nhỏ không đều nhau, có tơ lụa, có quần áo đồ dùng hằng ngày, cũng có binh khí. Y cầm lấy một bình rượu: “Cái này, là của ai?” “Lúc ta vừa mới nhập quân ngưỡng mộ một vị tướng lĩnh, uy phong lẫm liệt, võ nghệ cao cường, đánh giặc chưa bao giờ bại.” Tô Nghi sờ lên bình rượu kia, quay đầu nhìn Tuyên Minh, “Hắn đề bạt ta làm quân tiên phong của hắn, trước lúc chết đem bình rượu này tặng cho ta.” Nói xong cười cười: “Lúc hắn cho ta bình rượu này, ngươi đoán hắn có ý gì?” “Có ý gì?” “Hắn nói, Tô Nghi, có thể uống rượu liền uống, thích người nào liền cưới vào cửa, đừng chờ đợi, không chừng một ngày nào đó sẽ chết.” Tuyên Minh an tĩnh một lát, nói: “Cũng là chết trận?” Tô Nghi nhìn y: “Bị nhiễm ôn dịch.” Hắn chỉ vào mấy món trên kệ: “Cái này, cái này, còn có cái này, đều chết vì ôn dịch.” Tuyên Minh nói không ra lời. Đồ vật trên kệ đều là của những người hắn tưởng nhớ, nhìn Tô Nghi hào hiệp thoải mái, cái gì cũng không thèm để ý, kỳ thật cái gì cũng đều để ý, cái gì cũng không quên được. Tuyên Minh cúi đầu, tiện tay cầm lấy một hộp gỗ kiểu dáng đơn giản. Bề ngoài mặc dù bình thường, thế nhưng làm bằng gỗ trầm, chế tác cẩn thận, cầm trong tay cực kỳ thoải mái. Y không biết bên trong là vật gì, mở hộp gỗ ra nhìn thử, bên trong vậy mà lại là một tấm bùa hộ mệnh làm bằng lụa, gấp thành hình tam giác, màu vàng loang lổ, sắc màu đã bắt đầu phai. Tuyên Minh cầm tấm bùa trong tay, không khỏi cảm thấy có chút cổ quái. Tấm bùa này không tầm thường, hơn nữa thoạt nhìn rất quen, nhìn thế nào cũng giống do sư phụ tự tay chế tạo bảy tám năm trước. Bùa hộ mệnh giống như bị người nắm trong tay nhiều lần vuốt ve, tầng ngoài có chút tróc ra biến bạc. Tuyên Minh nhìn bùa trong tay, cau mày cúi đầu không nói. “Đây là ai đưa cho ngươi?” Một hồi lâu, Tuyên Minh có phần không dám khẳng định mở miệng, “Người này cũng đã chết sao?” Tô Nghi nhận lấy tấm bùa vuốt vuốt, cũng không ngẩng đầu lên nhìn y, giống như không có việc gì nói: “Vật này là chín năm trước một tiểu nam hài mười một tuổi cho ta.” Tô Nghi tạm dừng một chút, khóe miệng mang theo ý cười: “Tiểu nam hài kia là một con mọt sách, tâm huyết dâng trào vì ta xem một quẻ, lo lắng bản thân xem không đúng, lại không dám nói rõ, lương tâm bất an, cuối cùng đem bùa hộ mệnh này đưa cho ta, miễn cưỡng làm cho chính hắn an tâm.” Tuyên Minh nhăn mày. Việc này nghe rất quen, giống như chính bản thân y có thể làm ra, nhưng ký ức trước lúc mười bốn tuổi của y có chút loạn, thật sự không có ấn tượng gì. “Là bùa hộ mệnh tốt, nhưng sau năm năm sẽ không còn tác dụng nữa.” Tuyên Minh chỉ có thể nói ra chuyện mình biết. Tô Nghi ngẩng đầu nhìn y một cái, thấy biểu tình trên mặt y vẫn trống rỗng, tiếp tục nói: “Ngươi có biết thân thế của ta không?” “Có nghe nói qua một chút.” Tuyên Minh có chừng mực gật đầu. Thật ra đâu chỉ là nghe nói qua, kể từ khi biết hắn chính là Triêu Dương hầu Tô Nghi, Tuyên Minh đem tất cả lịch sử Tô gia có thể tìm được đều nghiên cứu thấu triệt, ngay cả gia phả cũng lật đi lật lại xem nhiều lần. Tô Nghi giống như rơi vào trong hồi ức xa xăm: “Nhớ rõ khi ta gặp được tiểu nam hài năm đó, ta đã ở kinh thành chờ đợi một năm, vốn muốn báo thù rửa hận, nhưng chỉ là không biết tự lượng sức mình, không làm nên được chuyện gì. Tiểu nam hài nói ta ở trong kinh thành không có đường ra, nhất định phải đi. Vì vậy ta gắng sức hạ quyết tâm, nghe lời tiểu nam hài nói, rời kinh thành đi về phía đông nam. Quãng thời gian đó ta từng đói đến xương bọc da, gặp qua nạn đói, ôn dịch, cướp bóc, giết người cướp của, mấy lần đều suýt chút nữa đi gặp Diêm Vương, bao nhiêu lần liên tiếp lâm vào tuyệt cảnh, rồi lại chính là gắng gượng không chết.” Tô Nghi sờ bình rượu rỉ sắt: “Ôn dịch năm đó đã chết rất nhiều người, ta nằm trên giường bốn năm ngày, khí lực cũng sắp tận, ngay cả đại phu cũng không để ý đến ta, cuối cùng không biết vì sao, bản thân lại chậm rãi hồi phục.” Tuyên Minh chuyên chú nghe, nắm chặt tay của hắn. “Ai cũng nói ta đánh giặc dũng mãnh, giống như có thần linh phù trợ, kỳ thật không phải vậy.” Tô Nghi mỉm cười nhìn y, “Từ khi trong nhà bắt đầu xảy ra biến cố, mỗi một thứ ta có được, đều không phải từ trên trời rơi xuống. Ra trận giết địch, ta dùng tính mạng mạo hiểm; vì hoàng đế bày mưu tính kế, bất cứ lúc nào ta cũng phải lo lắng bị người giết chết; quân sĩ ủng hộ, là bởi ta thưởng phạt thích đáng. Tuyên Minh, những năm qua không ai vô duyên vô cớ cho ta thứ gì, chỉ có một lần đó.” Tô Nghi dừng một chút, nói: “Chỉ có một tấm bùa hộ mệnh chín năm trước, và một lần chỉ điểm rời kinh đi về phía đông nam, là từ trên trời rơi xuống.” Tuyên Minh cúi đầu không nói. Tô Nghi lại cười nói: “Nam hài đó đối với ta có ân, vì vậy ta vẫn luôn nhớ kỹ hắn. Báo ân thì thôi, nhưng ta lại nhất định không quên được hắn, tiểu nam hài kia thật đẹp mắt. Cho dù trật chân có chút chật vật, vẫn lắc lư đầu đắc ý bảo rằng nói có sách, mách có chứng, thật sự rất thú vị.” Tuyên Minh cau mày đỏ mặt, ký ức có chút mơ hồ xông lên não, đứt quãng, như giả mà cũng như thật, khiến lòng bàn tay y chảy mồ hôi. “Ta chưa từng quên hắn, rất muốn nhìn một chút xem hắn lớn lên sẽ thành bộ dáng sắc nước hương trời thế nào, thế nhưng về sau ta trả thù xong, rồi lại thế nào cũng không tìm thấy hắn.” Tô Nghi cúi đầu xuống, giữ chặt tay Tuyên Minh, “Khi đó tuy rằng ta tiếc nuối, nhưng cũng không đến nỗi quá cố chấp, hơn nữa sự vụ bận rộn, vì vậy tạm thời để ở một bên không suy nghĩ nhiều, mãi cho đến sau này, vậy mà ta từ trong miệng hoàng thượng nghe được tung tích của hắn. Ngươi cảm thấy tâm tình của ta khi đó là như thế nào?” “Ngươi liền đi tìm hắn.” “Thời điểm ta nhìn thấy hắn, hắn đã một thân tàn tật, trong lòng ta khó chịu, phái nhân mã không ngừng điều tra năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Tuyên Minh, ngươi có hiểu không, hắn biến thành bộ dạng đó, ta căn bản sẽ không ghét bỏ, chỉ có phẫn nộ và đau lòng.” Tay Tô Nghi càng nắm càng chặt, “Hắn có điểm tự ti, lúc cùng ta một chỗ cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ trả giá quá nhiều tình cảm không thu về được, cũng không dám yêu cầu ta việc gì, lo trước lo sau.” Tô Nghi nâng đầu y lên, lần này không cười, chăm chú lại chậm rãi nói: “Tuyên Minh, ngươi biết không? Hắn làm chuyện gì, nói cái gì ta đều sẽ thích, căn bản không cần lúc nào cũng tính toán một ngày nào đó ta không cần hắn nữa, hắn có thể mang theo Noãn Yên thoải mái mà đi.” Vành mắt Tuyên Minh phiếm hồng, hồi lâu mới lên tiếng: “Năm đó, năm đó năm huynh đệ chúng ta, Phong Dương thả chạy ba, chỉ giữ lại ta. Ta sở dĩ quan tâm Noãn Yên với sư phụ như vậy, là vì ta thật sự không còn ai khác. Mười bốn tuổi ta đã bị Phong Dương giam lại, sau đó một, một người bạn cũng không có, tuy rằng năm trước kết giao Lạc Khiêm, nhưng hắn là người của Hạ tướng quân, không phải người nhà của ta. Bọn họ ra ngoài du sơn ngoạn thủy đã hơn một năm, ta thật sự chỉ có Noãn Yên, chỉ có sư phụ, chỉ có, chỉ có ngươi.” Tô Nghi kéo y ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về đầu y: “Thật sao? Rốt cuộc địa vị của ta với Noãn Yên kia không khác nhau lắm sao?” Tuyên Minh nghe lời này lại tràn đầy đố kị, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, ôm chặt hắn nói: “Thích ngươi, ta thích ngươi.” Tô Nghi đè y ngã xuống bàn nhỏ bên cửa sổ, thuận tay xốc lên quần áo y khoác trên người, buông hai mắt nói: “Cho ta xem một chút ngươi thích ta bao nhiêu.” Ngữ khí Tô Nghi lại đột nhiên không đứng đắn, trên mặt cũng treo lên nụ cười xấu xa như mọi khi, Tuyên Minh cũng phải hoài nghi người này nói nhiều như vậy, có phải chính là vì muốn dụ dỗ y chủ động hay không. Tô Nghi tuy rằng ngoài miệng không nói, thế nhưng đáy mắt vẫn mang theo ôn nhu, hai chân Tuyên Minh kẹp trên eo hắn, chậm rãi dùng tiểu huyệt ngậm lấy hắn, ở dưới thân hắn lay động vài cái, lúng túng nói: “Như vậy không được, ta không dùng được sức.” Tô Nghi cười như không cười: “Tình cảm của ngươi đối với ta chỉ một chút như vậy?” Tuyên Minh cắn răng, đẩy Tô Nghi lên, đỏ mặt hung hăng nói: “Đi lên giường, hôm nay ta khiến ngươi không xuống giường được.” Lông mày Tô Nghi nhướng lên, chế nhạo cười nói: “Ngươi từ nhỏ đã có hùng tâm tráng chí, ta thật sự không thể xem thường ngươi.” Nói xong ôm Tuyên Minh kéo vào lòng hôn môi, lại cười ghé vào lỗ tai y nói: “Chúng ta đi chỗ khác làm, hôm nay không thả cho ngươi đi.” Nói xong Tô Nghi lấy ra từ bên cạnh một chiếc áo choàng đem thân thể hai người bao lại, đi ra cửa sau phòng ngủ. Tuyên Minh không ngờ đằng sau vậy mà lại là một sân nhỏ, dài rộng ba bốn trượng, trang trí hoa cỏ thưa thớt, sát vách có hai gian phòng nhỏ liền nhau. Thời tiết tuy rằng lạnh, thế nhưng động tác của Tô Nghi vẫn rất nhanh, vài bước đã ôm y tiến vào một gian phòng trong đó. Bên trong hơi nước tràn ngập nhìn không rõ, nóng hổi, mơ hồ thấy một tấm thảm cực lớn ở trong góc phòng, phía trên bày biện mấy chiếc gối đầu với chăn, mà bắt mắt nhất ở chính giữa, là một bể tắm dài chừng hai trượng, rộng chừng một trượng. (1 trượng ~ 3,33m) Tuyên Minh nhìn bể tắm kia giật mình. Tạo hình của bể tắm rất đặc biệt, hình bầu dục, đá trơn nhẵn, bốn phía đều không có góc cạnh cứng rắn. Một bên là lan can bậc thang dẫn xuống, một bên dựa vào vách tường. Vách tường này lõm vào trong, dùng đá làm thành một cái giá thật lớn, nhìn thế nào cũng giống giá sách bình thường. Một bên khác thì là sàn nhà san phẳng, dùng một phiến đá làm thành một chiếc bàn nhỏ, phía trên có cờ vây, có trận đồ Ngũ Hành, còn có mấy bình rượu. Tô Nghi cởi áo choàng, ôm Tuyên Minh đi xuống cầu thang, Tuyên Minh chỉ nghe hắn ở bên người nói: “Ngươi để ý vết thương trên đùi như vậy, ta đã tìm người giúp ngươi hỏi qua rồi. Trong triều có một vị đồng liêu biết y thuật, đồng ý xem qua cho ngươi, chỉ có điều kêu ta trước tiên phải tạo một bể nước, dùng dược ngâm một thời gian. Hắn nói đã nhiều năm như vậy chưa chắc có thể khỏi hoàn toàn, cũng không nên ôm hy vọng quá lớn.” Hai mắt Tuyên Minh đã đẫm lệ mơ hồ, Tô Nghi chỉ vào giá sách với chiếc bàn nói một chút: “Mỗi ngày ngâm hai ba canh giờ, ngươi tất nhiên sẽ cảm thấy nhàm chán, không bằng đem sách ngươi thích chuyển đến đây, đọc sách đánh cờ, cũng sẽ không quá vô vị.” Nói xong khóe miệng khẽ cong: “Hơn nữa nếu ngươi muốn cùng ta làm vài chuyện khác, ta cũng sẽ không phản đối.” Tuyên Minh ôm cổ của hắn, cũng nói không nên lời, chỉ ở trên vai hắn im ắng khóc. Hai người lúc này toàn bộ đều ngâm trong nước, dưới nước cũng đã xây chỗ ngồi, Tô Nghi ôm Tuyên Minh ngồi xuống, bàn tay đã sớm hạnh kiểm xấu dọc theo thắt lưng y mò xuống: “Không phải ta đối với ngươi rất tốt sao, hửm? Ngươi báo đáp ta như thế nào?” Tuyên Minh ở trên người hắn bắt đầu động, động tác có chút gấp, hận không thể lập tức đi vào. Tô Nghi ôm sát eo y, bờ môi ngậm lấy đậu đỏ trước ngực y mút, không cho cự tuyệt cường ngạnh nói: “Đêm nay lưu lại để ta làm đủ, có nghe hay không?” Nói xong như không có việc gì cười cười: “Hoàng thượng hạ chỉ gọi ta hồi kinh, ngày kia lên đường, đêm nay phải làm bù một khoảng thời gian thật dài không được làm.” Động tác của Tuyên Minh lập tức dừng lại. Tô Nghi nhấc mông y lên, vật kia của mình đã cứng như sắt, hướng về phía tiểu huyệt cắm đi vào. Tiểu huyệt vốn đã trơn mềm, lúc tiến vào không chút trở ngại, Tuyên Minh lập tức rên rỉ ra tiếng, co rút buộc chặt kẹp lấy. Tô Nghi bị y kẹp chặt cau mày, hô hấp dồn dập mà cười, không đợi được Tuyên Minh thích ứng, ở trong thân thể của y dốc sức đâm rút: “Tuyên Minh, Tuyên Minh. Ngươi nói ta hạ lưu cũng được, nói ta có mục đích cũng được, ta chính là muốn mỗi ngày hung hăng làm ngươi.” Tuyên Minh làm sao không muốn cùng hắn làm, thế nhưng động tác của y không theo kịp, đành phải cắn môi mình, để cho vật kia ở trong tiểu huyệt ra ra vào vào. Lần này làm đến sảng khoái lâm ly, thống khoái cực kỳ, khắp phòng đều là âm vang hai người rên rỉ. Thân thể Tuyên Minh mẫn cảm đến nỗi giống như không phải của mình, tay Tô Nghi ở đâu, nơi đó liền bắt đầu run rẩy, bị hắn khẽ chạm một cái cũng có thể phun ra. Mây mưa ngừng lại, Tuyên Minh lắc nhẹ vòng eo, cúi đầu, ở trên mặt trên cổ Tô Nghi tỉ mỉ hôn: “Ta xem cho ngươi một quẻ.”