Hôn nội mưu ái

Chương 22 : Anh dịch yêu vợ mình như vậy

Sắc mặt Dịch Dương lập tức tối sầm lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ mặt tao nhã tràn đầy ý cười trước mặt. Trong một lúc vẫn chưa đoán được người đàn ông này đang nghĩ gì trong lòng. Ba năm trước đây, vì Mạc Tâm Nhan, anh quen biết người đàn ông này. Khi ấy, anh cảm thấy người đàn ông này rất quái dị, hơn nữa còn có cảm giác quen thuộc không nói nên lời… Thấy Dịch Dương hồi lâu không nói chuyện, Tiêu Thần Phong bỗng nở nụ cười thản nhiên, nói: “Ha ha… Tôi nói đùa thôi, anh Dịch yêu vợ mình như vậy, tôi làm sao đập chậu cướp hoa được.” Nghe được lời nói của Tiêu Thần Phong, trong lòng Dịch Dương không biết mùi vị thế nào. Anh để tay lên ngực tự hỏi, bản thân anh có thực sự yêu Mạc Tâm Nhan hay không? Vì sao lúc nghe được câu “anh Dịch yêu vợ mình như vậy”, trái tim anh lại chợt thấy đau đớn. Tiêu Thần Phong mỉm cười đứng dậy, lấy một phần tài liệu ra đặt ở trên bàn, trịnh trọng nói: “Hôm nay tôi đến gặp giám đốc Dịch, chủ yếu là vì dự án này. Giám đốc Dịch, mời xem qua.” Dịch Dương nâng mắt liếc anh ta một cái, cười khẽ nói: “Tập đoàn Bách Dịch cùng tập đoàn quốc tế Thừa Phong là đối thủ một mất một còn, tôi không cảm thấy giữa chúng ta có việc gì cần hợp tác.” Tiêu Thần Phong cười thờ ơ, nói: “Giám đốc Dịch có thể đọc qua phần tài liệu này rồi nói tiếp.” “Không cần.” Dịch Dương đẩy tài liệu về phía anh ta, không quan tâm cười nói: “Tổng giám đốc Tiêu, mời trở về, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có việc gì để nói cả.” “Ở vịnh Tụ Long phía bắc thành phố có một mảnh đất rất tốt, không biết giám đốc Dịch có hứng thú hay không.” Tiêu Thần Phong nói xong, cầm lấy tài liệu trên bàn, nhìn về phía Dịch Dương đang yên lặng không nói lời nào, cười nói: “Ngày mai tôi sẽ lại đến, giám đốc Dịch, tạm biệt.” Tiêu Thần Phong nói, xoay người đi về phía cửa, sau đó bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Dịch Dương, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Sau này giám đốc Dịch nên mang theo vợ mình đi làm, nếu không… Để một người phụ nữ đứng ở trên đường không có một bóng người chờ xe rất là nguy hiểm.” Dịch Dương nguy hiểm híp mắt, nụ cười của Tiêu Thần Phong lại càng thêm kì quái. “Thần Phong, anh phải về rồi à?” Khi Tiêu Thần Phong bước ra khỏi phòng giám đốc, Mạc Tâm Nhan lập tức đi đến, cười hỏi. Tiêu Thần Phong nở nụ cười ấm áp với cô, thấp giọng nói: “Ừ, ngày mai anh sẽ tiếp tục nói chuyện với Dịch Dương.” Vừa nghe câu này, Mộ Tâm Nhan lập tức nhăn mày, không vui hỏi: “Hai người nói chuyện không ổn sao? Em biết ngay mà, anh ta không dễ nói chuyện như vậy.” Giọng điệu oán trách của cô khiến Tiêu Thần Phong cảm thấy buồn cười, nhịn không được đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô. Mạc Tâm Nhan ngẩn người, chợt quên né tránh. Trong lúc cô đang cảm thấy xấu hổ, bỗng nhiên nhận thấy một ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mình. Cô vội vàng nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Dịch Dương đang lạnh lùng nhìn cô. Không chờ cô mở miệng, Dịch Dương đã lạnh lùng nói: “Mang một ly cà phê vào.” Tiểu Trần nghe xong, vội vàng đứng lên đi lấy cà phê cho anh. Dịch Dương lại lần nữa lạnh lùng nói: “Mạc Tâm Nhan, cô đi, chỗ của tôi không nuôi người rảnh rỗi.” Nói xong, anh lập tức quay người đi vào phòng giám đốc. Mạc Tâm Nhan cảm thấy khó thở, lại là câu nói đó, giống như ở trong lòng anh, cô là một người rảnh rỗi không có việc gì làm vậy. Tiêu Thần Phong nhìn chằm chằm cửa phòng giám đốc không biết suy nghĩ cái gì, một lúc sau, anh nhìn Mạc Tâm Nhan, cười nói: “Anh đi trước, em cứ làm việc đi, lần sau nếu có thời gian hai ta cùng đi ăn một bữa.” Đợi Tiêu Thần Phong rời đi, Mạc Tâm Nhan pha cho Dịch Dương một ly cà phê theo khẩu vị của anh. Vừa mới đưa vào phòng giám đốc, đã thấy Dịch Thanh vội vã chạy vào.