Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 296 : thiếu
Editor: Xám
“Em còn sống, thật tốt. Thật là tốt.”
Anh lại nói thêm một câu, giọng điệu của câu này còn dịu dàng hơn câu trước.
Trong khoảnh khắc Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu ôm lấy, đã rối loạn.
Trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý trăm ngàn lần, nghĩ đến vô số cảnh tượng trùng phùng.
Cô đã từng nghĩ nếu như gặp phải Cố Thừa Diệu cô sẽ thế nào.
Nhưng bây giờ bị anh ôm thật chặt vào lòng, cô lại không phản ứng được một chút nào.
Cô muốn đẩy anh ra, muốn bảo anh buông mình ra.
Cô còn muốn nói anh nhận nhầm người rồi, cô không phải người anh muốn tìm.
,
Nhưng lúc này bị anh ôm vào trong lòng, ôm chặt như vậy, dùng sức như vậy, cô phát hiện hai tay mình lại trở nên vô lực.
Nhịp tim đã loạn.
Cô không hề đề phòng sẽ gặp mặt như vậy, cho nên đại não đã mất đi năng lực suy nghĩ bình thường trong một thoáng.
Cô chỉ có thể để anh ôm thật chặt. Cảm nhận lồng ngực dày rộng ấm áp của anh, vẫn như bốn năm trước. Ấm áp như vậy, rắn chắc như vậy, cho cô cảm giác an toàn như vậy.
Cô đột nhiên trở nên lạc lối, lạc lối trong lồng ngực anh. Có chút không hồi thần lại được.
Mãi đến khi: “Em còn sống, thật tốt.”
,
“Em còn sống, thật tốt. Thật là tốt.”
Ba chữ tốt liên tục, đã tiết lộ tâm trạng của anh lúc này.
Bàn tay ban đầu muốn đẩy anh ra của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên đã dừng lại bất động ở đó.
Trên thế giới này có một loại tình yêu, cho dù bạn có một ngàn vạn lý do để căm hận anh ấy, chán ghét anh ấy, nhưng vẫn sẽ không nhịn được muốn yêu anh ấy, đến gần anh ấy.
Cho dù là lúc cô và Cố Thừa Diệu cãi nhau gay gắt nhất, cô cũng chưa từng ngăn cản ý nghĩ muốn đến gần anh của mình.
Hận Cố Thừa Diệu sao?
Chưa nói tới.
,
Chuyện bốn năm trước, xét đến cùng, cô cũng có lỗi.
Cô mong đợi, yêu cầu ở Cố Thừa Diệu quá cao.
Tận mắt nhìn thấy vợ của mình và người đàn ông khác nằm trên cùng một chiếc giường.
Cho dù là cô, cũng sẽ tin vào điều mắt mình nhìn thấy.
Không hận sao?
Lúc anh ép buộc mình, một mực bắt mình đi phá bỏ đứa bé, quả thực cô đã hận.
,
Cho dù anh nghi ngờ mình hơn nữa, nhưng đó cũng là một sinh mạng mà.
Nhất là nghĩ đến hiện giờ sức khỏe Diêu Phàm yếu ớt như vậy, đều là vì nguyên nhân năm đó. Cô suy đi nghĩ lại cũng không có cách nào không sinh ra mấy phần oán hận anh.
Anh có thể không yêu cô, nhưng không thể dùng cách thức đó để ép buộc cô.
Nhắm mắt lại, cuối cùng khi Diêu Hữu Thiên nghĩ đến Diêu Phàm thì vẫn trở nên cứng rắn.
Giơ tay lên đẩy anh ra, lại phát hiện anh ôm quá chặt, hoàn toàn không đẩy ra nổi.
,
“Thừa anh, mời anh buông tay ra. Anh nhận nhầm người rồi.”
Cô gắng hết sức làm cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh, nhưng chính cô cũng biết rõ, giọng nói của cô lúc này cứng nhắc đến mức nào, nụ cười lại giả dối đến mức nào.
Cô càng biết ơn anh đã ôm chặt cô, cho nên mới không thấy được vẻ mặt lúc này của cô.
Bình tĩnh lại, Diêu Hữu Thiên, mày phải bình tĩnh.
Vì cuộc sống bình an sau này của mày, mày nhất định phải bình tĩnh.
,
“Thưa anh, xin anh buông tôi ra được không? Tôi không quen anh ——“
Tay trên eo đột nhiên buông lỏng, anh vẫn ôm cô, nhưng không ôm chặt nữa,
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3477063.png" data-pagespeed-url-hash=2491844918 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
67 chương
342 chương
65 chương
134 chương
15 chương
111 chương
14 chương