Editor: Xám Lòng vòng nửa ngày, đây mới là trọng điểm. Diêu Hữu Thiên có chút nhức đầu, vuốt mi tâm: “Taryn, tôi đã nói từ đầu rồi, tôi không đi công tác.” “NONONO. Bé cưng, cô không thể đối xử với tôi như vậy. Tâm trạng của tôi tệ hại như thế, tôi nghĩ trạng thái của tôi nhất định không tốt. Cô yên tâm, vé máy bay gì đó xong hết rồi. Tài xế cũng chuẩn bị xong, cô chỉ cần về nhà đi thu dọn hành lý một chút, là giải quyết được rồi.” , “Taryn ——” Diêu Hữu Thiên đầy vẻ khó xử: “Anh không thể làm vậy. Tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng.” “Không cần chuẩn bị gì hết.” Taryn vỗ tay, thư ký của anh ta lập tức đưa một xấp tài liệu lớn vào. Anh ta đặt tài liệu lên tay Diêu Hữu Thiên: “Vivian thân yêu. Tôi tin tưởng cô, công ty này, bây giờ ngoài cô ra không ai khác có thể giúp tôi. Cô đi là phù hợp nhất. Dĩ nhiên, Jessie cậu ta sẽ đi cùng cô. Cô có thể xem anh là người giúp việc, làm trợ ý, tùy cô muốn làm gì cũng được. OK?” “NO.” Diêu Hữu Thiên lùi về sau một bước, từ chối nhận tài liệu trên tay anh: “Taryn, tôi không thể ——“ “You can (cô có thể).” Mạnh mẽ nhét tài liệu lên tay Diêu Hữu Thiên, Taryn xoay người cô một cái, sau đó đẩy ra cửa: “Đi đi, thu dọn hành lý, máy bay cất cánh sau hai tiếng nữa. Phải nhanh lên một chút nha.” , Diêu Hữu Thiên bị Taryn đẩy ra khỏi cửa, mà trợ lý Jessie của anh ta đã đứng đó chờ cô rồi. “Vivian. Nếu như tôi là chị, tôi tuyệt đối sẽ không so đo với sếp vào hôm nay.” “why (vì sao)?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Jessie nhích tới gần Diêu Hữu Thiên, giọng nói rất nhẹ: “Sếp lại bị đá rồi.” “Phụt.” Diêu Hữu Thiên cười rất không phúc hậu. Nhìn ánh mắt trong vui sướng mang theo mấy phần cười trên nỗi đau của người khác, gật gật đầu. Được rồi, cô hiểu rồi. , Diện mạo của Taryn rất đẹp trai, điều này được công ty công nhận. Nhưng nếu như vẻ đẹp này là có gương mặt baby, vậy thì không tốt lắm. Trung bình ba tháng Taryn lại thay một cô bạn gái. Dĩ nhiên điều đó không phải do anh ta lăng nhăng, mà là lần nào anh ta cũng bị những cô gái kia vứt bỏ. Lý do chỉ có một. “Em không thể chấp nhận một người đàn ông nhìn trẻ hơn em.” “Em xem anh là em trai. Anh nhìn quá nhỏ rồi.” Cho nên, gương mặt mười bảy tuổi của Taryn, đã trở thành cái chân đau lớn nhất của anh. Mỗi lần anh bị đá, đều sẽ có tâm trạng tồi tệ mất mấy ngày. , Sau đó không có lòng dạ nào làm việc. Mặc dù mọi người cảm thấy quá khoa trương, nhưng cũng chấp nhận. “OK.” Diêu Hữu Thiên không có cách nào, đành phải phiền Triệu Bạch Xuyên tiếp tục chăm sóc Phàm Phàm mấy ngày: “Cậu nói cho tôi biết, chúng ta đi công tác ở đâu?” “Bắc Đô ở Trung Quốc.” Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, tài liệu trên tay đột nhiên rơi xuống đất. Bắc Đô ở Trung Quốc —— ................................................... <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3476944.png" data-pagespeed-url-hash=2448253751 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">