Editor: Xám Sau khi Cố Thừa Diệu rời khỏi nhà xác, Diêu Hữu Thiên đã ngừng hô hấp và nhịp tim, được đưa đến trước mặt anh. Đồng thời xuất hiện, còn có một đám người anh chưa từng gặp bao giờ. Những người đó đưa anh đến bên bờ biển, lại chuẩn bị thuyền cho anh, anh không biết đối phương muốn đưa mình đi đâu. Cũng không quan tâm rốt cuộc bọn họ muốn làm gì. Anh chỉ trông Diêu Hữu Thiên không ngủ không nghỉ. Anh rất sợ, sợ cô chết thật. Nếu là vậy, anh nhất định sẽ hận chết chính mình. , May mà, có bác sĩ đi theo bên cạnh, những người đó, dùng hết toàn lực đã cứu sống Diêu Hữu Thiên. Nửa tháng sau, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã tỉnh. Nhưng sức khỏe cũng rất suy yếu. Cô vẫn nằm trên giường dưỡng thai, trúng đạn, cộng thêm mất máu nhiều, lại thêm tâm trạng không ổn định thời kỳ đầu mang thai. Cô có triệu chứng sinh non. Bị buộc phải tĩnh dưỡng. Mà cùng lúc bụng của cô ngày càng to lên, anh cũng bị những người kia cưỡng ép trị liệu. Anh không biết làm sao những người đó biết anh bị bệnh. Có thể là vì trên người anh có bệnh án, cũng có thể là vừa nhìn anh đã thấy là bộ dạng bệnh tình nguy kịch. Tóm lại, những người đó không cho anh cơ hội chết. , Ngày nào anh cũng phải uống rất nhiều thuốc, ạm không ngại. Anh là người ngay cả chết cũng không sợ, huống chi là chịu khổ. Càng không nói đến, cũng phải uống thuốc, không chỉ riêng anh, còn có Diêu Hữu Thiên. Thai của cô vẫn luôn không ổn định. Trong suốt thời kỳ mang thai, cô liên tục uống thuốc, an thai. Lúc đó, hai người, ở trong phòng bệnh, mỗi lần đến lúc uống thuốc, đã cùng nhau cười khổ. , Trên thực tế, Diêu Hữu Thiên chỉ từng hỏi anh một lần, vì sao cô lại ở đây. Sau khi biết tin tức cô đã "tử vong" ở thành phố Y, Diêu Hữu Thiên im lặng rất lâu. Sự im lặng của cô, khiến cho anh thấp thỏm: “Cô giận sao?” Tức giận sao? Diêu Hữu Thiên không biết. Lúc ấy, cô đã thật sự mệt rồi. Cô cảm thấy còn tiếp tục chung sống với Cố Thừa Diệu, cô nhất định sẽ phát điên. Cho dù cô giải thích chuyện đó bao nhiêu lần, Cố Thừa Diệu cũng sẽ không tin. Đúng rồi, mắt thấy mới là thật. Ai cũng sẽ tin vào thứ mắt mình nhìn thấy. , Nếu như cô không chết, cho dù Cố Thừa Diệu nể mặt cô chắn súng cho anh không tính toán chuyện đã qua nữa. Cũng không có nghĩa mâu thuẫn giữa bọn họ không tồn tại. Nếu như có một ngày, cô lại chọc đến anh, có phải anh sẽ lại lật nợ cũ ra không? Sau đó chỉ trích cô bất trung? Anh hết lần này đến lần khác kéo mình và Chiến Li ở chung một chỗ. Lại nghi ngờ cô hết lần này đến lần khác. Nếu như cô còn tiếp tục ở lại, giữa bọn họ sẽ biến thành thế nào? , Cô không biết, trước khi có con, cô có thể chỉ suy tính cho mình. Sau khi có con, cô phải suy tính cho con. Cho nên khi Triệu Bách Xuyên thận trọng hỏi cô, có giận hay không, cô đã lắc đầu. Cứ như vậy, cũng tốt. Có lẽ hơi có lỗi với người nhà, nhưng trước tiên hãy để cô trốn đi một lát đi. , Nếu như tiếp tục sống chung với Cố Thừa Diệu, nếu như lại bị anh nhìn bằng ánh mắt như vậy, bị anh ép sát từng bước như vậy. Cô không thể bảo đảm mình sẽ không lộ ra sơ hở trước mặt ba mẹ. Cứ như vậy đi. Rất tốt, cực kỳ tốt. "Tử <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3476832.png" data-pagespeed-url-hash=3197833033 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">