Editor: Xám Bốn năm sau. Bên trong phòng làm việc, mở điều hòa rất lạnh. Mở điều hòa như vậy, khiến các giám đốc trong phòng đều cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán không dám đổ xuống. Nhưng người có mặt ở đây, người nào cũng cảm thấy sau lưng ẩm ướt. Cố Thừa Diệu ngồi ở đó, anh không nói gì, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm tài liệu trên tay, kí tên, rồi để sang bên cạnh. Cầm lấy một tập tài liệu khác, ký tên, rồi lại để sang bên cạnh. Ký hết tài liệu trên tay xong, đưa cho Tiểu Mã vẫn luôn đứng ở bên cạnh. Lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn mấy giám đốc bộ phận bên trong phòng. , “Sao vậy? Thành câm hết rồi à?” “Tổng, tổng giám đốc, lão Trần của Phú Hoa kia, thực sự là quá cố chấp. Chúng tôi –“ “Tôi không muốn nghe kiếm cớ.” Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thừa Diệu, quét thẳng qua giám đốc Lâm của bộ phận khách hàng vừa mở miệng: “Tôi chỉ cần kết quả.” Im lặng, đầu của giám đốc Lâm càng cúi thấp hơn. “Tôi chỉ cho các người một tuần. Một tuần sau, nếu như các người không thể giải quyết được vụ việc của Phú Hoa, tôi không ngại đổi một người đến ngồi ở vị trí giám đốc bộ phận khách hàng.” , “Dạ dạ.” Mồ hôi trên trán giám đốc Lâm, cuối cùng đã rơi xuống. Mà mấy giám đốc khác không ai dám thở mạnh một cái. “Giám đốc Lý. Bản kế hoạch như đồ bỏ này thì không cần nộp lên nữa.” Cố Thừa Diệu đập đập một tập tài liệu khác trên tay lên người một người đàn ông trung niên trong số đó: “Kết hợp vỏ ngoài sản phẩm mới của công ty khác làm ra với chức năng năm ngoái phát triển ra, rồi lại cho thêm một tính năng mới không biết là gì. Đã nói là sản phẩm mới? Nếu như năng lực của bộ phận phát triển các người chỉ ở đó, tôi sẽ mời toàn bộ các người cút về nhà tự ăn chính mình.” “Dạ dạ.” Giám đốc Lý to cả đầu, nhặt tài liệu lên cúi thấp đầu, cảm thấy cổ họng đều là khó chịu bị đè nén. “Đi ra ngoài đi.” Mi tâm Cố Thừa Diệu không hề động đậy: “Một tuần sau tôi muốn thấy kết quả.” , Mấy giám đốc nối đuôi nhau đi ra. Tiểu Mã vẫn luôn đứng không nòi gì. Sắp xếp xong mấy tập tài liệu trên tay, cậu rất cẩn thận dò xét sắc mặt của ông chủ nhà mình: “Tổng giám đốc Cố, buổi tối hôm nay là đại thọ 60 tuổi của ông cụ nhà họ Khu, buổi tiệc bắt đầu lúc bảy giờ.” “Biết rồi.” Cố Thừa Diệu không từ chối, cúi đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi tài liệu. “Còn nữa, cô Thượng gọi điện thoại, nói buổi tối muốn làm bạn nhảy của anh –“ “Thôi khỏi.” Cố Thừa Diệu không hề ngẩng đầu lên: “Tôi có bạn nhảy rồi, bảo cô ấy tìm người khác.” Đôi môi Tiểu Mã mấp máy, muốn nói bây giờ cô Thượng kia chính là thiên kim của phó chủ tịch tỉnh rồi. Thôi, dù sao bây giờ nhà họ Cố cũng không để ý đến những điều này. Mà bạn nhảy Cố Thừa Diệu nói, mấy năm nay, hoàn toàn chưa từng có. Anh từng nói, bạn nhảy của anh, chỉ có một mình vợ của anh. , Anh sẽ không, khiêu vũ với người phụ nữ nào khác. Thấy Cố Thừa Diệu hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của mình, cậu nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước, lùi ra khỏi phòng làm việc. Trước khi đóng cửa, ánh mắt lại nhìn Cố Thừa Diệu một cái. Đàn ông ba mươi tuổi. So với mấy năm trước, đã trưởng thành chững chạc hơn mấy phần, cũng bớt phóng đãng bất kham đi mấy phần. Người vẫn là người đó, chỉ là không còn nhìn thấy nụ cười trên mặt nữa. Cho dù là bàn việc làm ăn bên ngoài. Trên mặt đang cười, nhưng trong mắt hoàn toàn vắng vẻ lạnh lẽo. Mỗi ngày anh làm việc hơn 13 tiếng, dùng thời gian bốn năm đã khuếch trương sự nghiệp của nhà họ Cố gấp bốn năm lần. Nhưng anh lại không biết cười nữa. , Tiểu Mã nhìn dáng vẻ chăm chú nghiêm túc của Cố Thừa Diệu, cậu cũng thân là đàn ông, trong lòng cũng không khỏi có chút đau lòng. Mấy năm nay, ông chủ sống thật sự quá khổ rồi. Nỗi khổ đó, không phải là về cơ thể, mà là ở trong lòng. Anh đang hành hạ mình. Dùng cách thức này, thay mình chuộc tội. Tiểu Mã có chút xót xa trong lòng, đóng của văn phòng lại, im lặng đi ra ngoài. , Cố Thừa Diệu không cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Mã, càng không thể biết được tâm tư của Tiểu Mã lúc này. Cho dù có biết, anh cũng sẽ không để ý. Đặt hết toàn bộ tâm tư lên tài liệu trước mặt. Bốn năm nay, chuyên tâm làm việc, đã trở thành thói quen của anh. Tiếng điện thoại di động reo lên. Anh tiện tay bắt máy. Là Kiều Tâm Uyển. “Thừa Diệu? Buổi tối về nhà ăn cơm đi?” , Cố Thừa Diệu trả lời theo bản năng: “Không về, buổi tối là sinh nhật ông cụ nhà họ Khu, con phải đi một chuyến.” “Thừa Diệu.” Kiều Tâm Uyển không tin anh không biết: “Bà nội đã một tháng không nhìn thấy con rồi. ” Trên thực tế sau khi Cố Thừa Diệu quay về Bắc Đô vẫn luôn ở trong nhà lớn. Nhưng ngày nào anh cũng bận việc, đi sớm về trễ. Lúc anh dậy Uông Tú Nga vẫn chưa dậy, lúc anh về Uông Tú Nga đã đi ngủ rồi. , Cố Thừa Diệu ngẩn ra: “Biết rồi, hôm nay con sẽ về sớm một chút.” “Ừ.” Kiều Tâm Uyển muốn nói gì đó, lại cảm thấy không nói được một câu nào. Chỉ có thể cúp điện thoại. Cố Thừa Diệu đặt điện thoại đi động sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái. Hơi nhức đầu. Vuốt vuốt mi tâm, ném bút trong lòng bàn tay sang một bên. Đứng lên, nhìn xe cộ như nước bị thu nhỏ gấp mấy lần ở bên ngoài cửa sổ. , Đã bao nhiêu lâu rồi? Anh nhăn mi tâm, trên mặt là tang thương trải rộng. Anh không có tâm trạng để ý đến sự trôi đi của thời gian, cũng không có cách cảm nhận điều gì khác. Trái tim anh, trống rỗng. Bàn hợp đồng, mở hạng mục mới với khách hàng. Làm cho Cố thị lớn hơn mạnh hơn cũng không có cách nào lấp vào chỗ trống trong lòng anh. Uống rượu say sưa với đám bạn từ thuở nhỏ, sống mơ mơ màng màng. Nhưng vẫn không thể có được sự vui vẻ thật sự. , Anh không có trái tim nữa. Trái tim của anh, đã chết theo Diêu Hữu Thiên vào bốn năm trước rồi. Đã chết ở biển của thành phố Y rồi. Nhắm hai mắt lại, anh tì trán lên cửa sổ thủy tinh, nhiệt độ lạnh lẽo, khiến cho lòng anh càng lạnh hơn. Hai chữ kia, giống như là thuốc độc, vừa đụng vào là đau. Cảm giác trống rỗng này, thật khó chịu. Anh vô số lần cảm nhận được, cảm giác tổn thương đau đớn bị đè nén kia. Thiên Thiên —— Anh rất nhớ em. , Bốn năm trước. Cố Tĩnh Đình đã vớt Cố Thừa Diệu một lòng muốn chết từ biển lên. Nhưng Cố Thừa Diệu đã hạ quyết tâm muốn đi tìm cái chết đã hít quá nhiều nước biển, ngừng hô hấp một lần. Nếu như không phải vì có Cố Tĩnh Đình ở đó, hơn nữa đã làm cấp cứu cho anh bằng tốc độ nhanh nhất, có lẽ lúc ấy anh đã chết rồi. Trên thực tế. Lúc ấy Cố Thừa Diệu tình nguyện chết đi. Bởi vì anh đã chìm trong biển quá lâu, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, anh hoàn toàn không tiếp nhận được mình vẫn còn sống. , Lúc đó cả người anh đều đã phát điên. “Thiên Thiên. Tôi phải đi tìm Thiên Thiên ——” Đến muộn, Diêu Hữu Thiên sẽ không chờ anh nữa. Tâm trạng anh kích động, thậm chí ngay cả nhân viên cứu hộ cũng không có cách nào khiến anh bình tĩnh lại. Cuối cùng là Cố Tĩnh Đình, tát cho anh một cái thật mạnh. “Cố Thừa Diệu, em làm loạn đủ chưa?” “Thằng <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3476761.png" data-pagespeed-url-hash=3941048184 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">